Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân FULL

Chương 12



Bầu trời đầy sao đêm nay để lại ấn tượng cuối cùng của Chu Diễn Xuyên là vị thuốc bắc khó tả.

Nhưng rất nhiều năm sau khi nhớ lại chuyện cũ, nhớ Lâm Vãn vừa đấm vừa xoa buộc anh uống hết ly trà lạnh, anh lại cảm thấy nó không hề đắng.

Về nhà, Lâm Vãn ngủ một giấc ngon lành. Sáng hôm sau dậy đem cái váy tới tiệm giặt khô, lái xe về khu nhà ở thuộc đại học Nam Giang.

Vừa ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy mẹ già đáng yêu của mình đứng vịn eo ngay cửa: “Nghe nói hôm qua con cướp được hoa cô dâu, còn rời đi với một người đàn ông?”

Lâm Vãn phục rồi.

Mẹ cô hai hôm trước không cẩn thận bị trật đốt sống ngay eo, bác sĩ yêu cầu nằm trên giường tĩnh dưỡng, không ngờ người mà không ra khỏi cửa lại có thể có được đôi tai nghe được vạn dặm thế này. Không biết còn tưởng chắc bà đặt máy theo dõi lên người cô.

Lâm Vãn đỡ bà vào nhà: “Cô Triệu à, con xin chân thành khuyên mọi người là thành phần trí thức cao cấp, có thời gian nên chú tâm vào việc nghiên cứu đi, đừng có giống mấy phóng viên giải trí suốt ngày nhìn chăm chăm vô mấy tin tức ngoài lề.”

Triệu Lị nhướng mày, bước chân chậm chạp, giọng lại rất nhanh: “Mẹ quan tâm con gái mình sao bị coi là tin tức ngoài lề được. Lại đây, nói mẹ nghe coi người đàn ông kia thế nào?”

“Thì cũng thế thôi, không tồi.”

“Không tồi là thế nào?” Triệu Lị hết sức nghiêm túc, không chịu qua loa cho xong việc.

Lâm Vãn đỡ bà tới ngồi trên sofa, thành thật khen ngợi: “Một người đàn ông đẹp trai ngời ngời.”

“Có ảnh chụp không?” Triệu Lị nghe vậy thì hào hứng, “Từ nhỏ mắt nhìn người của con đã tốt, mẹ muốn nhìn thử xem đẹp đến mức nào.”

“Haizz, mẹ à—”

Lâm Vãn chớp mắt, kéo dài giọng nũng nịu, “Lâu lắm con mới được nghỉ về nhà, có thể nói chuyện gì nhẹ nhàng chút được hông?”

Triệu Lị: “Vậy trưa nay ăn gì?”

“…”

Còn không bằng nói lại chuyện Chu Diễn Xuyên đi.

Lâm Vãn mở app đặt đồ ăn, tìm mấy nơi gần gần: “Bác sĩ có bắt mẹ kiêng ăn gì không?”

Triệu Lị lấy gối dựa lót vào eo, hất hàm, ra vẻ đòi hỏi: “Mẹ không ăn đồ ăn ngoài.”

Lâm Vãn ngạc nhiên, nghĩ thầm nếu không ăn đồ ăn bên ngoài thì mấy nay mẹ ở nhà ăn cái gì. Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên, cô hỏi: “Mẹ ăn thôi cũng kén chọn nữa, con làm đồ ăn thì có chê không đây?”

Triệu Lị lắc đầu: “Ăn một bữa thôi mà, không độc tới chết người được.”

Lâm Vãn cười, quay người vào nhà bếp mở tủ lạnh, cô định nhìn xem có gì trong đó không thì lại xuống lầu đi mua đồ nấu ăn. Nào ngờ khi mở tủ lạnh ra, cô suýt tí tưởng mình hoa mắt. Bốn ngăn tủ lạnh tràn đầy nguyên liệu nấu ăn, rau quả thịt cá trứng sữa đủ cả.

Lâm Vãn nhìn ngày sản xuất của hộp sữa, là của hôm qua. Cô nhìn tủ lạnh như cái nhà kho, giật mình, ló đầu hỏi vọng ra phòng khách: “Mẹ, ai mua đồ ăn cho mẹ vậy?”

Mắt Triệu Lị xẹt qua tia ngại ngùng như thiếu nữ: “Giáo sư Trịnh bên khoa toán.”

“Mấy hôm nay đều là ông ấy tới nấu ăn cho mẹ à?”

“Ừ, anh ấy nấu ăn rất ngon.”

“… mẹ nói là lúc tập khiêu vũ bị trật khớp, không phải là khiêu vũ với ông ấy đấy chứ?”

“Do mẹ không cẩn thận dẫm lên váy, nếu không nhờ giáo sư Trịnh nhanh tay lẹ mắt thì chắc con phải gặp mẹ trong bệnh viện rồi.”

Chỉ mấy câu ngắn Lâm Vãn đã biết được vài manh mối.

— mẹ cô đang yêu.

Hơn nữa, nhìn tình hình này thì có lẽ đã được một thời gian dài rồi.

Lâm Vãn lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ ra vòi rửa, nghe tiếng nữa chảy ào ào, cô nghĩ ngợi miên man. Thảo nào gần đây Triệu Lị thường xuyên thúc giục cô tìm bạn trai, thậm chí La Đình Đình không thân thiết cũng nhờ cậy để mai mối cho cô. Có lẽ bà lo mình với giáo sư Trịnh kết hôn thì con gái sẽ thấy cô độc.

Lâm Vãn nhếch môi cười, nụ cười lại có phần cô đơn buồn bã.

Triệu Lị là người Giang Nam, đến học đại học tại Nam Giang thì quen với ba Lâm Vãn, từ trường học đến thành gia đình. Nhà họ Lâm ở Nam Giang được xem như giàu có, ba cô tốt nghiệp xong thì kế thừa sản nghiệp của gia đình, Triệu Lị làm giảng viên.

Đã có lúc, bạn học rất hâm mộ Lâm Vãn. Ba là người giàu có, mẹ là người có học thức, hơn nữa ba mẹ rất yêu thương nhau.

Ngay cả Triệu Lị cũng từng nói với cô: “Lúc mẹ mang thai con, mỗi ngày trưa đều có người giúp việc mang cơm đến hoặc đi khách sạn 5 sao đối diện đại học Nam Giang ăn cơm. Lãnh đạo trong trường còn phải tìm mẹ nói chuyện là mẹ ăn xài xa xỉ quá, dễ làm những đồng nghiệp khác bất mãn.”

Lúc đó Lâm Vãn vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện “tiêu xài chênh lệch sẽ làm người ta ganh tị”, chỉ nghiêng nghiêng đầu nói: “Ba đối xử tốt với mẹ thì có sao đâu, quan tâm đến họ làm gì.”

Triệu Lị cười nhéo má cô, đôi mắt cong cong như trăng non: “Đó là ba muốn cưng chiều mẹ, người khác không có tư cách gì mà ý kiến.”

Sau khi ba cô qua đời, Triệu Lị đưa Lâm Vãn đến khu nhà ở thuộc đại học Nam Giang, nhất định không muốn về lại nhà bên đường Đông Sơn.

“Ở đó chỗ nào cũng có hình bóng ba con, mẹ không chịu nổi.”

Tình cảm vợ chồng keo sơn, nhưng lúc đó Lâm Vãn còn chưa hiểu. Cô chỉ mơ hồ nghĩ, có lẽ từ đây về sau không thấy được nụ cười hạnh phúc trên mặt mẹ nữa.

Lâm Vãn buông tiếng thở dài, tắt vòi nước ra khỏi bếp.

Triệu Lị vẫn duy trì tư thế cũ, hơi bất an nhìn cô: “Vãn Vãn, con trách mẹ sao?”

“Con là nhân vật đóng vai ác chuyên chia rẽ uyên ương trong phim truyền hình hả?”

Lâm Vãn bước lên vài bước, ngồi xổm xuống tựa đầu lên gối mẹ cô, “Mẹ không biết vừa rồi mẹ cười đẹp thế nào đâu, đại mỹ nhân à.”

*

Lâm Vãn ở nhà cùng mẹ hết kỳ nghỉ, về lại đường Đông Sơn rồi về Viện nghiên cứu làm việc.

Mấy hôm nay tâm trạng cô hơi bấp bênh.

Có lúc thì mừng cho Triệu Lị, có lúc lại nhớ những năm còn ba cô, lúc thì lại nghĩ sau này nếu chú Trịnh kia dọn đến, có phải cô về nhà sẽ không còn tự nhiên nữa hay không.

Có ngày giờ nghỉ trưa cô còn ngơ ngẩn mở trang web của một tiệm áo cưới, muốn tìm thử xem có áo cưới nào phù hợp với Triệu Lị không. Triệu Lị từ trẻ đã nổi tiếng là người đẹp, bây giờ dù gần về hưu thì da dẻ, dáng người vẫn được giữ rất tốt, mặc áo cưới chắc sẽ rất đẹp.

Chủ nhiệm Ngụy từ ngoài về, lướt nhìn thấy màn hình máy tính của cô: “Cháu muốn kết hôn à?”

“Cháu xem cho mẹ, bà có bạn trai.”

Lâm Vãn đáp lại, rồi đột nhiên quay đầu, “Chủ nhiệm Ngụy, cuối năm ngoái nói tranh về chim hoang dã đấy, có tiến triển gì không ạ?”

Chủ nhiệm Ngụy ôm tách trà “à” lên, rồi thong thả đáp: “Hình như đang xem xét.”

“Đã gần nửa năm rồi, chưa có tin tức gì hết.”

Lâm Vãn chán nản nói thầm, cô thật sự không chịu nổi cái tiến độ làm việc chậm chạp của mấy đơn vị sự nghiệp này.

Chủ nhiệm Ngụy ra vẻ người từng trải khuyên cô: “Tuổi trẻ đừng nóng vội, làm tốt việc nên làm là được. Về phần trong Viện sắp xếp đến đâu thì từ từ sẽ đến đó, sách tranh cháu đã vẽ tốt rồi, để đó cũng chạy đi đâu, một ngày nào đó sẽ xuất bản ra thôi.”

“Cháu không nóng lòng, từ từ mà chờ thôi.” Lâm Vãn cong môi cười, “Dù sao thì đồng nghiệp của cháu còn đang học tiểu học mà.”

Mặt chủ nhiệm Ngụy cứng đờ, ông chợt nhớ ra chuyện cộng sự lúc trước hứa vẫn chưa có. Ông xấu hổ sờ sờ mũi, lái qua chuyện khác: “Khụ khụ, đám nhóc Nhạn xám kia đến phương Bắc chưa?”

Lâm Vãn bất đắc dĩ liếc ông một cái: “Hôm trước đã đến khu bảo hộ tự nhiên rồi, có vẻ cũng thích ứng. Nhóm Hách Soái hôm nay quay về Nam Giang.”

“Tốt, tốt quá.” Chủ nhiệm Ngụy nghĩ ngợi, nói, “Thế này đi, mấy cô cậu trẻ như cháu có đề tài nói chuyện, cháu đại diện Viện nghiên cứu mời họ ăn bữa cơm đi, xong rồi về bảo tài vụ thanh toán.”

*

Chiều, hoàng hôn phủ một màu vàng cam rực rỡ trên bầu trời.

Hách Soái vừa xuống máy bay đã nhận được tin nhắn của Lâm Vãn. Anh vui vẻ nói với hai người điều khiển máy bay không người lái đi cùng, ba người lái xe về công ty, định để máy bay không người lái về công ty rồi đi tới chỗ hẹn.

Vừa vào thang máy thì gặp Chu Diễn Xuyên, Hách Soái thẳng người dậy chào: “Chào lão đại.”

“Về rồi à?” Chu Diễn Xuyên bấm nút tầng lầu văn phòng anh, hỏi: “Mọi việc thuận lợi chứ?”

“Vô cùng thuận lợi, Viện nghiên cứu đã báo với bên Cục lâm nghiệp bên đó, chúng tôi đưa Nhạn tới khu bảo hộ tự nhiên, cho chúng nó tìm một địa điểm gần khu vực có nước, anh không biết chúng nó tới đó thì…”

Chu Diễn Xuyên tăng ca mấy hôm liên tiếp, bị tiếng nói lải nhải trong không gian chật hẹp này làm đau cả đầu. Anh xoa xoa chân mày, giọng mỏi mệt: “Nhớ gửi báo cáo chuyến bay.”

“Dạ, ngày mai đi làm gửi được không ạ?”

Hách Soái trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp, do dự: “Tối nay cô Lâm mời chúng tôi ăn cơm.”

Chu Diễn Xuyên dừng động tác: “Mời mọi người?”

Hách Soái tự nhiên thấy nhiệt độ không khí giảm xuống mấy độ. Anh ngơ ngác gật đầu, nghĩ thầm có nên gọi Chu Diễn Xuyên đi luôn không, nhưng mà Lâm Vãn không nói nên nếu anh tự động dẫn thêm người theo có vẻ không hay cho lắm.

Lúc anh đang chần chừ, cửa thang máy đã mở ra. Chu Diễn Xuyên lạnh lùng liếc mắt qua: “Còn không đi?”

Ba người Hách Soái nhanh nhẹn “lăn” ra khỏi thang máy, khi thang máy đóng cửa lại ba người mới đồng loạt vỗ ngực.

“Hôm nay tâm trạng lão đại không vui?”

“Chậc chậc, hồi nãy nhìn anh ấy dữ quá, tôi không dám nói gì luôn, nhưng mà lão đại có tức giận thì vẫn đẹp trai.”

“… đàn ông con trai đừng có tặc tặc lưỡi như vậy!” Hách Soái nổi da gà, nghĩ nghĩ: “Chắc công việc bận quá thôi, không quan trọng.”

Ừ, không quan trọng.

Chắc chắn không phải vì cô Lâm không mời anh ăn cơm mà nổi giận.

Nửa tiếng sau, ba người điều khiển máy bay tới quán ăn mà Lâm Vãn hẹn.

Xem bữa ăn này có một phần như công việc, Lâm Vãn cố ý chọn một phòng riêng, đến sớm hơn 10 phút chờ người của Tinh Sang.

Cửa phòng mở ra, cô đứng lên cười chào mọi người, khi người cuối cùng bước vào đóng cửa lại, cô hỏi: “Lão đại của các anh đâu rồi?”

Hách Soái chửi “đệt mợ” trong lòng, anh ta mở to mắt, ấm ức: “Cô đâu có nói kêu anh ấy.”

Lâm Vãn: “Không phải tôi nói anh… gọi tất cả mọi người đến sao?”

Vẻ mặt Hách Soái cực kỳ xấu hổ. Anh ta quay lại nhìn hai người điều khiển máy bay kia, cả hai cũng đang sửng sốt, cười ngượng ngùng.

Lâm Vãn nhìn là hiểu, ba người này gần đây ở chung với đám Nhạn kia, chỉ số thông minh tuột xuống chắc bằng bọn chim kia.

Ba người nghĩ chắc ba người là đủ cái gọi là “mọi người” rồi.

“Thôi không sao, mấy anh ngồi xuống đi.” Cô vẫy tay để mọi người ngồi, “Hôm nay chủ yếu là để chào mừng các anh, sau này tôi sẽ mua ít quà, nhờ các anh gửi cho Giám đốc Chu và những đồng nghiệp đã giúp đỡ trong thời gian qua.”

Hách Soái nghiêm túc gật đầu.

*

Khoảng 10 giờ tối, Chu Diễn Xuyên trở lại khu Vân Phong phủ.

Khóa điện tử mở ra trong nháy mắt, trợ lý điện tử lập tức mở đèn ở hành lang và phòng khách. Ánh đèn vàng tạo nên ánh sáng ấm áp trong nhà cũng không thể xua đi cảm giác lạnh lẽo trong ngôi nhà chỉ có một người ở lâu năm.

Chu Diễn Xuyên đi vào bên trong, vừa đi vừa cởi nút áo sơ mi. Anh lấy ly rót nước, mệt mỏi tựa vào bên bàn, uống từng hớp nước.

Đêm nay Chu Diễn Xuyên với bộ phận thiết kế và bộ phận phụ trách phần cứng họp, bây giờ hơi mệt. Uống xong, anh tiện tay để ly lên bàn, chống tay lên bàn nhắm mắt lại.

Ngoài cửa sổ chợt có tiếng sột soạt. Chu Diễn Xuyên không thể không mở mắt ra.

Bên ngoài cửa sổ là để cục nóng máy điều hòa, hiện giờ điều hòa chưa mở, theo lý thì sẽ không thể có tiếng động gì.

Anh nhíu mày, đi qua mở cửa sổ ra, thò người ra nhìn, sau đó là ngẩn ra.

Hai con chim gì đó đang xây tổ trên bụi cây trồng trên tường. Tiếng anh mở cửa sổ làm chúng giật mình, giương đôi mắt tròn xoe như hai hạt đậu xanh nhìn anh, như đang sợ anh sẽ làm tổn thương chúng, lại như van xin anh đừng động đến chúng.

Bầu trời có đám mây trôi lờ lững ngang qua, che khuất ánh trăng mờ.

Chu Diễn Xuyên trầm tư một hồi, vòng ra vườn bật đèn, lấy di động chụp hai vị khách không mời này, gửi cho Lâm Vãn: [Có hai con chim xây tổ trong nhà tôi, có quan trọng không?]

Chưa tới một phút, Lâm Vãn đã nhắn lại: [Nhìn có vẻ là chim cu gáy, mượn nhà anh ấp trứng thôi, không sao đâu.]

Chu Diễn Xuyên cúi đầu nhìn, im lặng vài giây rồi lại hỏi: [Không cần đổi chỗ cho chúng sao?]

Sau khi nhắn xong, anh quay mặt nhìn hai bạn chim kia, lại cúi đầu, ngón tay bấm chữ: [Cô có thể đến đây…]

Chưa nhắn xong thì Lâm Vãn đã nhắn tiếp.

[Khi chim non có thể bay thì chúng sẽ đi ngay. Anh cứ xem như không có chúng là được, đừng làm bất kỳ chuyện gì hết, cũng đừng gọi ai đến xem.]

“…”

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Vãn: Phổ biến kiến thức khoa học là tôi rất nghiêm túc đó!

Chu Diễn Xuyên: … OK, Fine!