Không Thể Buông Em

Chương 31: Em theo đuổi anh



Buổi họp lớp này, xem như tan rã trong không vui.

Cho dù lúc sau lớp trưởng mạnh mẽ nói sang chuyện khác, không khí mọi người cũng không có cách nào nóng lên, Thời Vi biết khẳng định không ít nữ sinh phun tào cô không biết tốt xấu, nhưng cô không thèm để ý.

Đều là đao phủ, dựa vào cái gì bản thân những người này có thể phủi sạch quan hệ.

Toàn bộ quá trình Mục Thần đứng ngoài xem trò vui, không nói lời nào, không ai biết anh suy nghĩ cái gì.

Sau khi thay phiên kính lớp trưởng một vòng rượu, họp lớp sắp kết thúc, các nữ sinh ở chỗ ngồi lặng lẽ trò chuyện, các nam sinh còn đang đỏ mặt uống rượu, Thời Vi đứng dậy đi WC, thời điểm từ WC ra, liền nhìn thấy Nhan Kiều Kiều đứng đợi cô ở cạnh bồn rửa mặt.

Nhan Kiều Kiều hơi rũ đầu: "Cảm ơn."

Thời Vi liếc cô ta một cái, rốt cuộc cô cũng biết lần này gặp nhau trên người Nhan Kiều Kiều là loại ra vẻ gì, khi cao trung Nhan Kiều Kiều cao ngạo từ linh hồn, cái khí chất rạng rỡ cùng sang trọng là từ nhỏ sống trong nhung lụa mà lớn lên mới có thể có được. Hiện tại, loại khí chất này đã biến mất.

Mà Nhan Kiều Kiều liều mạng muốn lần nữa diễn ra loại khí chất này, lại có vẻ vụng về.

"Không cần cảm ơn, tôi không giúp cậu."

Nhan Kiều Kiều nghĩ, như hạ quyết tâm: "Tôi lại nói cho cậu một chuyện."

Thời Vi không chút để ý mà rửa tay: "Nói đi."

Nhan Kiều Kiều biểu tình ngưng trọng: "...... Lúc trước tôi nói Mục Thần thương hại cậu gì đó, là tôi bịa ra."

Động tác cúi đầu rửa tay của Thời Vi bỗng dưng dừng lại, thân thể hơi cứng đờ.

"Lúc trước tôi ngẫu nhiên gặp được cậu ta đi mua nhẫn ở trung tâm thương mại, đoán chắc cậu ta muốn tỏ tình với cậu, lúc ấy cậu đi chạy thao, hai bọn tôi ở phòng học vẽ bảng tin, tôi nói cậu ta còn chưa nói với cậu, chính là chuyện này."

"Mà mưa to gì đó, nguyên lời cậu ta nói là, nếu cậu từng thấy Thời Vi chật vật bất lực trong mưa to, thì sẽ không muốn làm tổn thương cậu ấy. Cậu ta biết chuyện máy học tập là tôi làm, hy vọng tôi không nhằm vào cậu nữa, nói cậu đã sống rất vất vả rồi."

Mỗi một câu Nhan Kiều Kiều nói, tim Thời Vi liền lạnh một phân.

Biểu tình Nhan Kiều Kiều trở nên phức tạp, cô ta nhìn Thời Vi: "Tôi đoán cậu kiêu ngạo, cũng đoán được cậu không thích người khác thương hại, nên cố ý nói như vậy, không nghĩ tới cậu thật sự tin, còn đi tổn thương Mục Thần. Thời điểm cao nhất kỳ thật tôi không có chán ghét cậu như vậy, là sau khi Mục Thần chuyển tới, mới chân chính chán ghét cậu. Cho dù hiện tại cậu giúp tôi, tôi vẫn không thích cậu."

"Cậu quá kiêu ngạo, cũng quá ích kỷ, cậu chỉ yêu bản thân. Mục Thần đối với cậu đủ tốt, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cậu cho đi. Mặc kệ cậu có thảm bao nhiêu, đây cũng không phải lý do để cậu tổn thương người khác. Sau khi cậu chuyển trường, tôi chưa bao giờ thấy những cảm xúc khác xuất hiện trên khuôn mặt cậu ta, tôi theo đuổi Mục Thần một năm, thái độ cậu ta đối với tôi vẫn luôn rất lạnh lùng, hiện tại tôi đã từ bỏ, không phải là tôi, đoạt cũng vô dụng."

"Khả năng cậu không biết, sau chuyện kia, Mục Thần thậm chí muốn dùng quan hệ của nhà cậu ta giúp cậu xử lý chuyện người nhà tôi tìm cậu gây phiền toái, chỉ là còn chưa kịp làm, cậu đã chuyển trường rồi."

Chẳng trách, Thời Vi gặp anh trước khi rời đi, anh nói, chờ một chút.

Anh là muốn giúp cô, thậm chí cầu xin người trong nhà.

Mà cô lúc ấy nói với anh chính là, tôi đối với cậu, từ đầu tới cuối chỉ là đùa bỡn.

Thời Vi cảm thấy thân thể phảng phất không phải của mình, cả người cô chết lặng, giống như có một ngọn lửa, từ lục phủ ngũ tạng vọt tới cổ họng, mang đến vị tanh ngọt.

Ánh mắt Nhan Kiều Kiều như đồng tình, lại như than thở: "Lúc trước tôi không rõ cậu có cái gì có thể kiêu ngạo, hiện tại không hiểu, cậu có chỗ nào đáng để thích, người như cậu, yêu quá mệt mỏi. Hôm nay ở buổi họp lớp nhìn thấy hai ngươi, tôi có thể nhìn ra, Mục Thần còn thích cậu. Cho nên Thời Vi, cậu đối với cậu ta tốt một chút đi."

Cậu đối với cậu ta tốt một chút đi.

Những lời này, Nhan Kiều Kiều phải nói với cô.

Không biết Nhan Kiều Kiều đã rời đi từ khi nào, Thời Vi như cũ đứng ở trong WC.

Yết hầu cô phảng phất bị lấp kín, một cỗ sền sệt đau đớn lên men trong cổ họng, chua xót từ chóp mũi lan ra, đau đến mức hai mắt đỏ hoe.

Mỗi một câu Nhan Kiều Kiều nói đều đâm vào tim cô, một đao lại một đao, máu tươi đầm đìa.

Thời Vi cảm thấy Nhan Kiều Kiều đúng.

Cô quá mức để ý cảm thụ của bản thân, cô chỉ lo bản thân vui sướng, mà dễ dàng bị những người khác châm ngòi ly gián, thậm chí còn tổn thương người có thể yêu cô nhất trên đời này.

Thời điểm Thời Vi trở lại ghế lô, rất nhiều người đều đã đi rồi, Nhan Kiều Kiều, còn có nhóm nữ sinh vừa rồi cũng rời đi, còn dư lại mấy nam sinh đang không ngừng kêu gào bảo đối phương tiếp tục uống.

Mục Thần vẫn ở đó.

Hẳn là đang đợi cô, Thời Vi lúc này rất xác định, cô không phải tự mình đa tình.

Mục Thần nhìn thấy hốc mắt Thời Vi đỏ bừng, nhíu mày, anh thấy Nhan Kiều Kiều đi theo Thời Vi vào WC, Thời Vi mới vừa giúp Nhan Kiều Kiều, anh cảm thấy Nhan Kiều Kiều không có ác ý.

Nhưng xem ra hiện tại biểu tình của Thời Vi...... Mục Thần thấp giọng hỏi cô: "Cô ta khi dễ em?"

Thời Vi nhẹ nhàng lắc đầu, rũ mắt nói: "Mục Thần, chúng ta cùng nhau đi thôi, có chuyện muốn nói với anh."

Hai người chào hỏi lớp trưởng xong liền rời đi.

Mặt đất hai bên đường phủ đầy tuyết đọng, gió tháng hai còn lạnh thấu xương, thổi ở trên mặt đau buốt, Thời Vi để lộ cả khuôn mặt, mặc cho gió tàn sát bừa bãi.

Đau đớn sẽ làm người ta tỉnh táo.

Ánh mắt Mục Thần dừng trên mặt cô, cảm xúc Thời Vi rất không đúng.

Anh không cho rằng Nhan Kiều Kiều có năng lực khiến Thời Vi biến thành như vậy.

Thời Vi nhẹ nhàng thở ra một hơi, rốt cuộc quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng Mục Thần: "Mục Thần, thực xin lỗi."

Nói xin lỗi với anh?

Mục Thần dùng ánh mắt ý bảo cô nói tiếp.

Thời Vi nói có chút gian nan: "Lúc trước cao nhị, những gì em nói với anh, là cố ý để tổn thương anh. Nhan Kiều Kiều nói với em, anh chỉ là thương hại em, em khó có thể tiếp nhận, cảm thấy trong lòng khó chịu, mới có thể nói ra những lời đó. Kỳ thật em...... thích anh."

Chữ "thích" này, tự Thời Vi nói ra cũng có chút trào phúng.

Mục Thần đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, con ngươi dần dần tối sầm lại.

Đôi mắt đen của anh sâu thẳm như vùng biển tối yên tĩnh, nhưng mặt biển lại đang nổi sóng.

Trầm mặc hồi lâu, Mục Thần khàn giọng mở miệng ——

"Vì sao?"

Thời Vi trầm mặc.

"Vì sao người khác nói, em nghe xong liền tin, mà lại không tới hỏi tôi."

"Nếu tôi có lòng tốt như vậy, vì thương hại em mà luôn đối tốt với em, vậy người đáng thương trên đời này nhiều như vậy, tôi thật là lo không hết việc."

Mục Thần lui về phía sau, cùng cô giữ khoảng cách nhất định, anh rũ nửa mí mắt, thanh âm so với ánh mắt còn lạnh hơn ——

"Đừng nói thích tôi, thích của em quá rẻ mạt, tùy tiện là có thể vứt bỏ, thu phóng tự nhiên, tôi nhận không nổi."

-

Khi về đến nhà, tâm tình Thời Vi cực kém.

Cô lấy chìa khóa mở cửa, trời đã tối, ba mẹ tựa hồ đều đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ, Thời Tử Thành vừa từ quán net về, nằm trên sô pha phòng khách chơi di động.

Nghe được tiếng mở cửa, Thời Tử Thành liếc nhìn về phía cửa một cái, nhìn thấy trang phục của Thời Vi, ánh mắt cậu ta dừng thêm vài giây, hôm nay rõ ràng Thời Vi trang điểm tỉ mỉ, chỉ là sắc mặt cô rất xấu.

Thời Tử Thành vốn dĩ muốn nói móc cô vài câu, nghĩ nghĩ, vẫn là bỏ đi.

Thời Vi vào cửa, phớt lờ Thời Tử Thành, thất thần hướng về phía phòng ngủ, lúc đi ngang qua Thời Tử Thành, không biết nhìn thấy gì, bước chân cô dừng lại.

"Mày lấy quần áo từ đâu ra?" Thời Vi đột nhiên mở miệng, thanh âm có chút khàn.

Thời Tử Thành cúi đầu, lập tức chột dạ, hôm nay sinh nhật bạn học, cậu ta cùng bạn bè đi ăn mừng, trộm mặc bộ quần áo này, trở về quên thay, thật trùng hợp, bị Thời Vi vừa vặn bắt gặp.

Thời Tử Thành vẫn im lặng, Thời Vi cao giọng: "Tao hỏi mày lấy quần áo này ở đâu!"

Ba mẹ trong phòng ngủ đều nghe thấy giọng Thời Vi, vội vàng mở cửa phòng ngủ xem đã xảy ra chuyện gì.

Thời Tử Thành trên mặt không nhịn được: "Chị có bệnh à, gào cái gì mà gào."

"Mày nói hay không."

Thời Tử Thành ngẩng đầu nhìn Thời Vi, mới phát hiện cảm xúc Thời Vi không đúng, hốc mắt cô đỏ bừng, giờ phút này môi đỏ mím chặt, mặt mày tức giận cơ hồ muốn nổ tung, tựa hồ giây tiếp theo có thể nhào lên.

Lâu lắm rồi mới thấy Thời Vi tức giận như vậy, tuy rằng tính cô vẫn luôn không được tốt lắm, nhưng lần này rõ ràng là tức giận, nghiêm trọng hơn nhiều so với lần trước cậu ta tùy tiện động vào đồ của cô.

Thời Tử Thành trầm giọng nói: "Chính là quần áo của bạn trai cũ chị hồi cao trung......"

Thời Vi hít một hơi thật sâu, đúng thật là quần áo Mục Thần.

Vừa rồi cô đi ngang qua Thời Tử Thành, đột nhiên phát hiện chiếc áo hoodie trên người Thời Tử Thành giống chiếc áo cô mặc ở nhà Mục Thần hồi cao trung, Thời Vi nhớ rõ ràng, cô mặc chiếc áo hoodie này phát sinh nụ hôn đầu tiên với Mục Thần.

"Từ đâu ra?"

Thời Tử Thành rốt cuộc chột dạ, khai ra: "Buổi sáng hôm chị chuyển trường, tôi rủ bạn cùng lớp đi chơi bóng rổ, lúc 6 giờ ra khỏi nhà, anh ta đang ngồi ở hành lang, nhìn dáng vẻ một đêm không ngủ, đưa cho tôi cái hộp bảo tôi đưa cho chị, bên trong là một ít quần áo. Tôi không muốn nhận, sau mở ra mới phát hiện, là quần áo nam, hơn nữa đều là hàng hiệu, ngày thường căn bản không mua nổi, chị lại không cần, tôi liền giữ lại cho mình......"

"Vì sao không nói với tao?"

Ba mẹ giờ phút này đều đứng ở cửa phòng nhìn hai người bọn họ cãi nhau, muốn khuyên can lại không biết mở miệng thế nào, Thời Tử Thành cảm thấy bản thân có chút mất mặt, không vui: "Chị cũng chuyển trường rồi, nói cho chị làm gì? Vừa thấy chính là chị đá anh ta, đá cũng đá rồi, hiện tại ở đây giả vờ thâm tình cái gì."

Những lời này vừa nói ra, Thời Vi cảm thấy chỗ hổng trong lòng kia, lại bị mở rộng.

Thời Tử Thành nói chọc đến điểm đau của cô.

Thời Vi không tức giận nữa, cụp mắt xuống, tóc dài che đậy thần sắc của cô, Thời Tử Thành không thấy rõ biểu tình của cô, chỉ cảm thấy cả người cô đều đắm chìm trong không khí bi thương.

Thời Vi lại lần nữa mở miệng, thanh âm cực nhẹ: "Trả tao được không? Đồ của tao, trả tao được không?"

Thậm chí mang theo chút khẩn cầu.

Thời Tử Thành không biết như thế nào, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở.

Nhìn thấy Thời Vi như vậy, ba mẹ cũng có chút sợ hãi: "Con cầm của chị cái gì, mau trả lại cho con bé."

Thời Tử Thành nhảy xuống sô pha: "Trả chị trả chị, tôi chỉ mượn mặc một chút, đến mức này sao......"

Nói xong, cậu ta từ trong phòng ngủ của mình đem mấy món quần áo của Mục Thần ra, áo hoodie đang mặc trên người cũng cởi ra, ném cho cô: "Vậy thôi, cái hộp đã sớm vứt đi rồi."

Thời Vi an tĩnh mà trầm mặc đem quần áo ôm vào trong ngực, vào phòng.

Một lát sau, cô lấy chiếc áo hoodie mà Thời Tử Thành mặc ra, đi vào trong WC giặt, cả nhà im lặng như chết, không ai dám hỏi cô đang làm gì.

Trong WC, khuôn mặt Thời Vi phản chiếu trong gương, đôi môi cô rất hiếm khi rũ xuống, là một biểu tình rất khổ sở.

Cô giặt đi giặt lại chiếc áo hoodie, muốn giặt sạch mùi của Thời Tử Thành, đây là quần áo của Mục Thần, chỉ có thể có mùi của Mục Thần.

Giặt một lúc, có cái gì ẩm ướt mằn mặn rơi xuống chậu, trộn lẫn với nước trong chậu, biến mất không thấy.

Ngày đó cô chuyển trường, là cô nói với Mục Thần, cô đối với anh là đùa bỡn.

Lúc anh ôm hộp ngồi ở hành lang cả đêm, đã suy nghĩ gì?

Thời Vi bỗng nhiên nhớ tới, có một ngày ở phòng thí nghiệm, Mục Thần phát sốt, thời điểm không tỉnh táo, nói với cô: "Tôi uống thuốc, cho nên em có thể đừng đi không."

Nước mắt Thời Vi chảy dữ dội hơn.

Một người kiêu ngạo như Mục Thần, cho dù nghĩ cô đùa bỡn tình cảm anh, vẫn vứt bỏ kiêu ngạo của bản thân, ở hành lang chờ cô, còn đem hộp đưa cho Thời Tử Thành, khi đó anh muốn nói cái gì, Thời Vi không thể hiểu hết, nhưng cô đoán, anh cũng bảo cô đừng đi.

Cô giặt quần áo rất lâu, mới đem quần áo giặt sạch sẽ, Thời Vi ra ban công cẩn thận phơi khô, phơi quần áo xong, cô mở cửa sổ ngoài ban công, mặc cho gió hong khô nước mắt.

Cô cũng nên làm chút gì đó, kiêu ngạo tự tôn gì đó, ở trước mặt người mình thích đều là chó má.

Thời Vi tuổi trẻ tra rất nhiều nam sinh, cho nên cô cho rằng gặp được Mục Thần là báo ứng của cô, sau đó cô không bao giờ trêu trọc ai nữa, hiện tại cô biết bản thân làm sai, khiến một người yêu cô thương tâm như vậy.

Cô không hoàn mỹ, có rất nhiều khuyết điểm, nhưng ưu điểm lớn nhất của cô chính là, biết sai có thể sửa.

Dừng một chút, Thời Vi trở lại phòng khách, lấy di động từ trong túi, tìm phương thức liên hệ của Mục Thần, gửi một câu qua ——

"Lần này, đến lượt em tới đối tốt với anh, có thể không?"

"Em theo đuổi anh."

- ---------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Xuất phát từ góc độ của Thời Vi, việc cô ấy nói và làm là hoàn toàn dễ hiểu, khi đó quá đau khổ và dễ dàng suy sụp

Nhưng cẩn thận ngẫm lại Mục Thần thật sự rất thảm, anh ấy không làm sai bất cứ chuyện gì! Bởi vì Thời Vi không tin anh ấy, một mình đau khổ chờ đợi bốn năm không nói, lần nữa gặp mặt còn muốn dày vò mà yêu Thời Vi

Giai đoạn trước mọi người bình luận đều phải truy thê hỏa táng tràng*, haiz, nhưng tôi cảm thấy là Thời Vi sai, cho nên muốn để Thời Vi chủ động theo đuổi, nói là theo đuổi kỳ thật chính là trêu trọc ha ha ha

Khụ, Thời Vi trêu trọc, Mục Thần phản trêu trọc, trêu trọc và sủng lẫn nhau bắt đầu