Không Thể Buông Em

Chương 37: Đừng cử động, tôi không chịu nổi



Chuyện hôm bảo vệ đó thật sự quá mất mặt, Thời Vi sau đó đã thu liễm trong một thời gian dài, không dám tùy ý trêu chọc Mục Thần nữa.

Cũng may người thìn thấy là ban giám khảo, những giám khảo này đều là giảng viên trường khác, nên không gây ra phiền phức gì.

Đồng thời, trong khoảng thời gian này, tình yêu của Sơ Niệm Dao cũng có tiến triển mới, hôm nay cô và Phòng An Bạch hẹn ra ngoài ăn cơm, ngày mai đi xem phim, mỗi lần trở về đều mặt đỏ tim đập, rốt cuộc vào một buổi tối, hai người ở bên nhau.

Nghe nói lúc ấy là như vậy, Phòng An Bạch hỏi cô: "Cậu thích tôi sao?"

Sơ Niệm Dao ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Ừm...... Thích."

Phòng An Bạch khóe miệng mỉm cười: "Bằng không, ở bên nhau thử xem?"

"Được."

(Editor: Ngửi mùi thấy Phòng An Bạch là tra nam)

Vì thế, không đến một tuần, hai người liền nhanh chóng xác định quan hệ, lâm vào tình yêu ngọt ngào.

Kể từ khi Sơ Niệm Dao yêu đương, ở trong phòng ký túc xá luôn vênh váo tự đắc, giọng nói cao hơn rất nhiều: "Tiểu Thời Vi, cậu nhìn tiến độ yêu đương của tớ mà xem, cậu nhìn lại cậu, cậu và đàn anh Mục Thần mỗi ngày em truy anh đuổi, chơi tình thú gì chứ, chừng nào thì cậu mới có thể đem Mục Thần về nhà đây."

Thời Vi liếc cô ấy một cái: "Cậu thì biết cái gì, ái muội mới là tốt nhất."

Thời Vi không nói hết, cô và Mục Thần gần như đã đâm thủng lớp giấy cửa sổ kia, cô nói là theo đuổi Mục Thần, trêu chọc anh, nhưng thực tế Mục Thần quay lại trêu cô, sủng cô có thể phát giác ở khắp nơi, cô không chút nghi ngờ, nếu cô nói ở bên nhau, Mục Thần lập tức sẽ đồng ý.

Nhưng cô không muốn, cô muốn dùng danh nghĩa theo đuổi anh, luôn tự nhủ, phải đối với anh tốt một chút, lại tốt một chút, tới khi bù đắp được những sai lầm mà mình gây ra.

Cô không giỏi trong việc yêu người khác, nhưng cô sẽ học.

Sơ Niệm Dao không hiểu suy nghĩ trong lòng cô, tấm tắc nói: "Được được được, tớ biết rồi, thời kỳ ái muội xác thật tốt, tớ đều hiểu." Nói xong, còn nở một nụ cười đầy hàm ý.

Quách Cẩn Đồng nhớ bức ảnh chụp cặt đôi Sơ Niệm Dao đăng trong vòng bạn hè, cũng mở miệng hỏi: "Vậy khi nào Dao Dao sẽ đưa bạn trai tới ra mắt thế, bọn tớ là người nhà mẹ đẻ của cậu còn chưa gặp cậu ta đâu, cậu ta đẹp trai như vậy! Bạn trai người khác đều phải chủ động mời người nhà mẹ đẻ ăn cơm gì đó, bạn trai cậu không tỏ vẻ một chút sao?"

Sơ Niệm Dao cười hai tiếng: "Có thể gặp nha, để cậu và Bách Lộ gặp, còn Thời Vi thì thôi, tớ sợ An Bạch bị cậu ấy câu đi."

Thời Vi: "...... Tớ cũng không muốn gặp bạn trai của cậu, không đẹp trai bằng Mục Thần."

Sơ Niệm Dao cũng cẩn thận so sánh Phòng An Bạch và Mục Thần trong đầu: "Tuy rằng An Bạch là bạn trai tớ, nhưng công bằng mà nói, hai người họ rất khó so sánh với nhau, hoàn toàn là hai loại phong cách, đàn anh Mục Thần là bông hoa trên núi cao chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể động vào, An Bạch lại vừa soái khí vừa nghịch ngợm vừa hài hước vừa dí dỏm vừa đáng yêu......"

"Dừng lại." Thời Vi cảm thấy cái chủ đề ấu trĩ này có thể dừng lại rồi, bằng không Sơ Niệm Dao nhất định sẽ khen không ngừng.

Chỉ là, tưởng tượng đến bông hoa trên núi cao trong mắt người khác mỗi ngày bị cô trêu đùa, Thời Vi lại cảm thấy, ừm, thật sự kích thích.

Đương nhiên, mối quan hệ giữa cô và Mục Thần sẽ không vô danh vô phận mãi như vậy, Thời Vi trong lòng đã quyết định, ngày cô đưa lọ nước hoa nam mà cô nợ Mục Thần, cô sẽ cùng Mục Thần chính thức ở bên nhau.

Lọ nước hoa nam này xem như là một dấu hiệu, có nghĩa hai bọn họ cùng tạm biệt quá khứ u ám, một lần nữa bắt đầu lại.

Kỳ thật gần đây cô cũng đang cố gắng nghĩ ra ý tưởng điều hương lọ nước hoa nam này, trong lòng đại khái cũng có ý tưởng mơ hồ, thực hiện lại có chút khó khăn, trước mắt cô còn thiếu một ít tinh dầu thiết yếu, những tinh dầu đó giá cao, hơn nữa lúc trước Thời Tử Thành làm lãng phí của cô một ít tinh dầu, cô còn muốn bổ sung tinh dầu vốn có, tóm lại, cô cần phải làm việc nhiều hơn nữa.

Vậy liền tìm tiếp nhà thuê gia sư thôi, trong lúc nghỉ đông cô không ở trường, học kỳ 1 phụ huynh các nhà cô từng làm gia sư nay đã thuê gia sư mới, học kỳ này cô còn chưa bắt đầu tìm, vì thế, Thời Vi kiên nhẫn ở trong nhóm gia sư mấy ngày, rốt cuộc chờ được nhà cần tìm gia sư.

Gia sư lúc 7 giờ tối chủ nhật, dạy xong đại khái 9 giờ, không quá gần trường.

Thời Vi đã gửi cho Mục Thần thời gian và địa điểm, bảo anh tới đón, cô ngầm bày tỏ rằng địa điểm gia sư rất hẻo lánh, có ít xe cộ, khả năng gặp phải người xấu rất lớn, không đợi cô liệt kê xong những bất lợi nếu anh từ chối, Mục Thần đã lời ít mà ý nhiều trả lời: "Tôi đón."

Thời Vi nhếch khóe miệng, cảm thấy hài lòng mà đi gia sư.

Nữ sinh mà cô gia sư thẹn thùng nghiêm túc, cũng chăm chỉ, thái độ học tập tốt, Thời Vi dạy tương đối nhẹ nhàng, đảo mắt tới 9 giờ tối, thời gian gia sư kết thúc.

Khi từ trên tầng ngôi nhà mà cô gia sư đi xuống, liếc mắt một cái liền thấy Mục Thần đang chờ cô dưới lầu.

Mục Thần đứng ở dưới lầu, tùy ý nhìn thứ gì đó. Anh rất ít khi mặc áo sơ mi màu đen, nếu màu trắng khiến anh cấm dục, vậy màu đen lại khiến anh, đặc biệt dục.

Màu đen và khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của anh có một loại cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt, rất có tác động vào thị giác.

Ánh mắt Thời Vi không khống chế được mà dừng trên người anh.

Nghe thấy tiếng bước chân, Mục Thần ngẩng đầu nhìn về phía Thời Vi, trên mặt không có cảm xúc gì: "Đi thôi."

"Được."

Bọn họ cùng nhau đi đến trạm xe buýt. Gió đêm mùa xuân, ấm áp và ôn nhu, dưới ánh sáng trong bóng đêm, đường nét lãnh đạm của Mục Thần cũng trở nên nhu hòa hơn.

Thời Vi lặng lẽ nhìn anh, đi cùng anh như thế này mang lại cảm giác yên bình.

"Mệt sao?" Mục Thần đột nhiên lên tiếng.

Thời Vi ngẩn ra, mới ý thức được anh đang nói về chuyện gia sư, vừa định nói không mệt, nhưng nghĩ lại liền đổi giọng, cất giấu ba phần ủy khuất: "Mệt, mệt đến nỗi không muốn đi. Anh có muốn cõng em không?"

Cô vốn là muốn đùa giỡn Mục Thần, không ngờ Mục Thần dừng lại, thật sự hơi ngồi xổm xuống, làm động tác cõng cô: "Lên đi."

Lưng anh rất rộng, gáy lãnh bạch mà gợi cảm, Thời Vi nhìn anh hai giây, môi đỏ cong lên, không khách khí chèo lên: "Cảm ơn đàn anh."

Rõ ràng cảm giác được cả người Mục Thần hơi cứng lại.

Anh kiềm chế bản thân, bàn tay to giữ lấy đôi chân dài của Thời Vi, đứng dậy, liền vững vàng cõng cô trên lưng, hôm nay Thời Vi mặc quần jean, qua lớp vải mỏng của chiếc quần jean, Mục Thần tựa hồ có thể cảm nhận được làn da tinh tế ở đùi cô, còn có cơ thể mềm mại của cô trên lưng.

Anh cảm thấy miệng mình khô khốc vô cớ.

Không biết Thời Vi cố ý hay là vô tình, cách anh cực gần, đôi tay cô vòng qua cổ Mục Thần, ghé sát tai anh thổi nhẹ: "Em nặng không?"

Mục Thần không nói lời nào.

Thời Vi có thể nhìn thấy, anh đang mím môi, hầu kết khẽ nhúc nhích, hàm dưới căng chặt, anh đang nhịn.

Thời Vi càng không muốn cho anh nhịn, nên nhích lại gần chút nữa, lần này đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, làn môi mềm mại suýt chút nữa chạm vào gáy anh: "Có phải em rất nặng hay không?"

Đáng chết.

Mục Thần đè nén cảm xúc trong giọng nói, giọng khàn khàn: "Đừng cử động."

Thời Vi nhướng mày, cười quyến rũ, vẫn không chịu buông tha cho anh: "Em động thì làm sao?" Vừa nói, tay cô không an phận mà sờ tóc anh, sợi tóc của Mục Thần rất cứng, có chút đâm tay, cô dùng lòng bàn tay mơn trớn tóc anh, vừa đau vừa ngứa, có một loại khoái cảm vi diệu.

Mục Thần nhịn không nổi, cũng không đành lòng ném cô xuống, anh hít một hơi thật sâu, rốt cuộc yếu thế: "Đừng nhúc nhích, tôi không chịu nổi."

Một câu tôi không chịu nổi, bên trong chứa đựng quá nhiều cảm xúc cùng dục vọng.

Thời Vi cong môi cười rộ lên, nếu Mục Thần đã thừa nhận, cô cũng không trêu chọc anh nữa, lúc này cô ngoan hơn rất nhiều, an an tĩnh tĩnh nằm trên lưng anh, nhìn bóng hai người quấn lấy nhau đung đưa dưới ánh đèn đường, hưởng thụ thời gian yên lặng ở bên nhau.

Nhìn bóng trên mặt đất, Thời Vi đột nhiên rất muốn chụp ảnh bóng hai người, cô dùng một tay lấy điện thoại trong túi, bật camera và ấn chụp.

Nghĩ nghĩ, Thời Vi lại hơi nghiêng di động, lấy một góc độ không dễ phát hiện, chụp lén hầu kết Mục Thần.

Trên ảnh chụp, cằm và hầu kết của Mục Thần hơi nhô lên, gợi cảm đến muốn mạng.

Thời Vi đang thưởng thức ảnh chụp, thì một tin nhắn hiện lên trên phần mềm liên lạc: "Người phía trước, là chị sao?"

Là Hứa Tinh Nghiêu gửi.

Thời Vi kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy phía sau là Hứa Tinh Nghiêu và một nhóm nam sinh trạc tuổi cậu.

Có thể bọn họ mới đi chơi về, Hứa Tinh Nghiêu đứng giữa nhóm người, nhìn Thời Vi quay đầu lại, những nam sinh có vẻ mặt thổn thức, vỗ vỗ bả vai Hứa Tinh Nghiêu, mọi người đều rất tự giác mà tránh đi, rất nhanh, chỉ còn lại một mình Hứa Tinh Nghiêu.

Thời Vi thiếu chút nữa đã quên, nơi này cách đại học Thiên Công rất gần, gần đại học Thiên Công có rất nhiều trường trung học, là nơi nhiều gia sư nhất. Sau lần nghỉ đông trước cậu đưa cô về nhà, đây là lần đầu tiên Thời Vi gặp lại Hứa Tinh Nghiêu.

"Mục Thần, thả em xuống, có người quen muốn giới thiệu cho anh."

Mục Thần không nghĩ nhiều: "Ừm."

Chờ sau khi thả Thời Vi từ trên lưng xuống, Mục Thần nhìn thấy thiếu niên thanh tú phía sau, thoáng nheo mắt.

Xác thật là người quen. Nhớ không lầm, lúc ấy chính Thời Vi chủ động lau mặt cho nam sinh này.

Anh cũng muốn nghe xem Thời Vi giới thiệu nam sinh này như thế nào.

Thời Vi cùng Mục Thần đi về phía Hứa Tinh Nghiêu, Thời Vi trông hơi xấu hổ, nói sao nhỉ...... Thật giống như mình vụng trộm yêu đương bị em trai phát hiện.

Hứa Tinh Nghiêu chỉ ở đó lặng lẽ nhìn hai người họ đến gần, không hiểu sao tựa hồ có chút cô đơn.

Thời Vi cho rằng cậu đang trách mình không kịp thời nói cho cậu, xin lỗi nói: "Tinh Nghiêu, xấu hổ quá, tôi quên nói với cậu, người này là......"

Thời Vi dừng lại, hoàn toàn không nghĩ nên miêu tả mối quan hệ giữa Mục Thần và mình như thế nào, Mục Thần đột nhiên ôm lấy eo Thời Vi, mạnh mẽ kéo cô lại gần mình, trầm giọng mở miệng: "Bạn trai cô ấy."

Mạnh mẽ mà bá đạo, ý tuyên bố chủ quyền rất rõ ràng.

Thời Vi sắc mặt ửng đỏ, không phủ nhận.

Hứa Tinh Nghiêu trầm mặc nhìn bàn tay của Mục Thần đặt bên hông Thời Vi.

Tiếp theo, Hứa Tinh Nghiêu lại nghe thấy Thời Vi mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, hướng Mục Thần giới thiệu mình: "Đây là Hứa Tinh Nghiêu, bạn tốt của em."

Bạn tốt.

Dù tên có hay, nhưng trọng tâm của câu này vẫn ở phía sau, bạn tốt.

Một người là bạn tốt, một người là bạn trai.

Nhìn qua chỉ kém một chữ, trên thực tế khoảng cách giữa họ lại là ngàn dặm.

Hứa Tinh Nghiêu sắc mặt tái nhợt, cười có chút miễn cưỡng: "Chúc mừng hai người. Vậy Thời Vi, bạn tôi còn đang chờ ở phía trước, tôi đi trước."

"Được, có việc lại liên lạc."

Thời Vi nhìn bóng dáng Hứa Tinh Nghiêu, cảm thấy trạng thái cậu có chút không đúng lắm, bóng dáng nhìn qua rất tiêu điều.

Không đợi Thời Vi suy nghĩ cẩn thận sao lại thế này, Mục Thần đã mở miệng: "Không giải thích một chút sao, sao hai người trở thành bạn tốt?"

- --------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau các loại thổ lộ XD