Kỵ Sĩ Của Em FULL

Chương 1



Hôm sinh nhật của bạn trai tôi, hắn mở một bàn tiệc, gọi rất nhiều người đến, bao gồm cả em gái khoá dưới Lý Nghiên Nghiên của hắn.

Cô ta đến trễ.

Bên ngoài mưa to nặng hạt, che lấp sự náo nhiệt trong phòng.

Khi nghiêng đầu, tôi thấy Ninh Sâm cau mày.

Ngay cả khi nói chuyện với tôi, đôi mắt của hắn vẫn thỉnh thoảng quay về phía cửa, rõ ràng là đang mất tập trung.

Thẳng đến khi điện thoại vang lên, lông mày của hắn mới giãn ra.

Giọng nữ sinh phía đầu dây bên kia mềm mại, mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở.

"Học trưởng, mưa rất lớn, cả người em ướt đẫm rồi."

"Anh có thể tới đón em không..."

Âm cuối giương lên cẩn thận có thể nghe ra có vài phần ý tứ làm nũng.

Mọi người trong nháy mắt nhìn tôi, mấy nữ sinh có tâm tư trên mặt cũng có vài phần đồng tình, cảnh tượng vô cùng xấu hổ.

Một người anh em hiểu chuyện của Ninh Sâm lên tiếng trước.

"Anh Sâm, hay là bọn tôi thay anh đi đón đàn em cho."

"Hoặc là, anh gọi xe trên app cho em ấy đi."

Mấy người ngươi một lời ta một câu.

Tôi không mở miệng, chỉ nhìn hắn.

Ninh Sâm vỗ vỗ đầu tôi, giọng nói trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng như cũ.

"Nghiên Nghiên, em ấy sợ tối nhất, còn sợ mưa, dù sao tôi cũng là chủ tiệc nên để tôi đi đón em ấy cho."

Bỏ lại một bàn lớn người, không chiêu đãi, chỉ đi chiêu đãi một người.

Đây tính là chủ tiệc gì chứ.

Thấy tôi không trả lời.

Hắn nhìn tôi, giọng nói rõ ràng mang theo sự thiếu kiên nhẫn không dễ phát hiện.

"Giang Tiện, em hiểu chuyện như vậy, sẽ không trách anh đúng không?"

Tôi gượng cười, không đáp lại, chỉ thấy hắn mặc áo khoác đen biến mất ở cuối biệt thự.

Trước khi đi, hắn còn cố ý lấy thêm một cái áo khoác.

Thật chu đáo a.

2.

Thẳng đến hai giờ sau, hai người họ mới cùng nhau trở lại.

Ninh Sâm che ô nghiêng về phía Lý Nghiên Nghiên, nửa bờ vai của hắn ướt đẫm.

Mà chiếc áo khoác màu xám khói trên người Lý Nghiên Nghiên là quà sinh nhật năm ngoái tôi tặng Ninh Sâm.

Một vạn tám, là thứ đồ xa xỉ đầu tiên trong đời hắn.

Ngày nay năm ngoái, hắn cẩn thận cầm quà tôi tặng lên Baidu tìm kiếm những điều cần chú ý.

Điều thứ nhất, không để bị thấm nước.

Lúc đó, tôi nghe hắn nhấn mạnh ba lần.

"Tiện Tiện, nếu mặc chiếc áo này mà gặp trời mưa, anh muốn cởi nó ra ôm vào trong ngực."

"Anh bị ướt cũng không sao, nhưng quà em thì tặng không được."

Tôi còn nhớ rõ khi đó hắn ở dưới ánh sáng ấm áp, cười lộ ra răng nanh nhỏ, vẻ mặt thề son sắt, giống như đang nói ra hứa hẹn gì đó.

Bất quá một năm sau, trân phẩm hắn ôm trong ngực kia đã dễ dàng khoác lên vai người khác, bị mưa to xối ướt triệt để.

Mà chiếc ô của hắn, nghiêng về phía người khác.

3.

Lúc Lý Nghiên Nghiên khoan thai đến muôn, tiệc sinh nhật đã kết thúc.

Cô ta nhìn Ninh Sâm, chỉ chỉ vào áo khoác, đôi mắt ngây thơ vô tội.

"Học trưởng, bộ quần áo này bị ướt rồi, có muốn em giặt sạch rồi trả lại cho anh hay không?"

Nghe vậy, Ninh Sâm mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia cưng chiều.

"Không sao đâu, không cần giặt."

Có cô gái tinh mắt thấy logo, thân thiện nhắc nhở một câu.

"Không thể thấm nước, càng giặt càng hỏng."

Nghe vậy Lý Nghiên Nghiên giống như càng thêm ủy khuất.

"Thật xin lỗi học trưởng, vậy em bồi thường cho anh."

Bạn thân tôi bổ sung một câu.

"Có thể a, nếu muốn bồi thường, cô hẳn là nên nói với Giang Tiện."

"Bởi vì cái này là cô ấy mua cho học trưởng tốt của cô đấy."

Bạn thân vừa dứt lời, hốc mắt Lý Nghiên Nghiên liền đỏ lên, giống như nai con chấn kinh nhìn Ninh Sâm, lại hoảng hốt nhìn về phía tôi.

Giống như bông hoa trắng nhỏ, đôi mắt ướt sũng động lòng người.

Cô ta nhìn tôi như vậy ngược lại thành như tôi hùng hổ dọa người, hung hăng vô lý.

Tôi cũng chỉ là nhìn cô ta, căn bản không có ý cho cô ta xuống đài.

Lý Nghiên Nghiên quay đầu khóc nức nở.

"Học trưởng..."

Giọng cô ta mềm mại, giống như móc câu.

Ninh Sâm nghe vậy vỗ vỗ vai cô ta, giây sau liền nhìn tôi, lạnh lùng tức giận.

"Giang Tiện, cái áo này hơn một vạn, đối với em bất quá là con số nhỏ."

"Không cần làm lớn chuyện như vậy chứ."

"Nói thật, như vậy rất không có giáo dưỡng."

Hơi thở tôi nghẹn lại.

Nhìn người đàn ông mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng trước mắt.

Khó có thể tưởng tượng lúc trước hắn làm nũng nói vĩnh viễn kiên định đứng ở bên cạnh tôi.

Hôm nay hắn lấy tư thái bảo vệ, đứng ở bên cạnh người khác, thay người khác che gió che mưa còn chưa đủ.

Lại vì người khác, dùng bộ dáng lạnh lùng như vậy nhìn về phía tôi, nói tôi... không có giáo dưỡng.