Ninh Sâm giống một người.
Người mà tôi muốn quên nhưng không thể quên.
Năm mười tuổi, ba tôi mang về một người phụ nữ, mà phía sau bà có một cậu bé đi theo.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Giang Lăng Xuyên, em trai kế của tôi.
Khi tôi từ tầng trên biệt thự đi xuống, anh quật cường đứng ở vị trí rất xa phía sau ba tôi, cậu bé mới chín tuổi cũng đã vui vẻ đến khó hiểu.
Cho dù anh đẹp đến lạ thường, nhưng tôi chán ghét anh.
Anh là do nữ nhân kia sinh ra, lập trường của tôi tự nhiên sẽ không thích.
Mẹ tôi không thích người phụ nữ đó, cũng không thích con của bà ta.
Từ nhỏ tôi nhìn thấy người khác liền làm ra bộ dáng ngoan ngoãn mềm mại đáng yêu, cười đến ngọt ngào, chỉ có nhìn thấy anh mới lạnh mặt, không vui.
Anh ấy luôn cẩn thận quan sát sắc mặt tôi để lấy lòng tôi, lén lút mua cho tôi những loại trái cây và đồ chơi tôi thích bằng số tiền tiêu vặt ít ỏi của mình.
Mỗi lần gặp tôi, ông cụ non kia đều thay đổi bộ dáng sợ tôi không vui, anh luôn cẩn thận từng li từng tí lại khắc chế gọi một tiếng chị, vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn.
Tôi vẫn luôn cho rằng tất cả những thứ đó của anh chẳng qua chỉ là thủ đoạn mê hoặc con mẹ bọn họ để dụ người khác... Tôi giả vờ lạnh lùng nhìn không thấy sự hy sinh và đáng thương trong góc.
Cho đến năm mười bảy tuổi, mấy người bạn tốt của chúng tôi lái xe đến núi Tuyết Sơn ngắm mặt trời mọc, Giang Lăng Xuyên làm tài xế cho tôi.
Bây giờ anh đã sớm càng ngày càng ưu tú, lông mày đẹp như tranh vẽ, cho dù ở thế hệ trong giới, anh cũng thiên tài trẻ tuổi hiếm có.
Chính là anh như vậy, lại thu lại vẻ ngoài ưu tứ, thu lại sự kiêu ngạo, tình nguyện làm tài xế một ngày của tôi.
Nói thật, tôi không hiểu anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, là đang có thủ đoạn gì hay là thật sự đối tốt với tôi.
Tuyết lở tới ngoài dự liệu, trong nháy mắt khi nó tới tôi thậm chí không nhớ đến việc sợ hãi, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch vang lên, bên tai tất cả đều là tiếng gào thét của mọi người.
Ngay trong nháy mắt sóng tuyết hướng tôi đổ tới, có người hướng tôi chạy tới đem tôi che ở dưới thân.
Tôi nghe thấy anh gọi tôi, chị đừng sợ.
Giang Tiện đừng sợ.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Giang Lăng Xuyên gọi tên tôi.
Tôi nhớ rõ ngày đó lồng ngực của thiếu niên rất ấm áp.
Trong bóng tối, anh bảo tôi đừng sợ.
Anh nói chúng ta sẽ ổn thôi.
Anh nói, nếu như t.ử thần nhất định phải bắt một người, vậy để cho Giang Lăng Xuyên đổi lấy Giang Tiện là được rồi.
Trước khi hôn mê dưới tuyết rơi, tôi đột nhiên nhớ tới hình như trước kia mỗi lần tôi uống say đều là Giang Lăng Xuyên chăm sóc tôi.
Anh luôn cẩn thận cõng tôi say rượu sau bữa tiệc, đi qua con đường đèn đuốc sáng trưng trong khu biệt thự, về đến nhà chăm sóc tôi say rượu, hèn mọn lại cẩn thận ngồi xổm trên mặt đất cởi giày cao gót cho tôi, bộ dáng thành kính giống như đối đãi trân bảo.
Đèn hoa viên chiếu trong phòng, thiếu niên cao ngạo ngày thường giờ phút này ôn nhu đến kỳ cục, lúc này tôi mới có thể nhìn thấy vết bớt hình bướm đen sau cổ thiếu niên, giống như là dấu ấn ấn ở trong đầu tôi.
Giang Lăng Xuyên có đau không, có ủy khuất muốn khóc không?
Anh bảo vệ cho tôi, đau đến không chịu được, lạnh đến không chịu được, anh thay tôi ngăn cản những thứ kia, có phải rất đau hay không.
7.
Tiếng chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi ký ức miên man.
Lúc tỉnh lại nước mắt thấm ướt gối đầu, tôi thu dọn tâm tình nhìn wechat:
[Chị, chiều hôm sau em ở quán cà phê chờ chị, có bí mật đặc biệt muốn chia sẻ với chị.]
Là tin nhắn của Lý Nghiên Nghiên.
Còn đặc biệt chọn ngày tôi đại diện cho trường thi đấu.
Muốn đả kích tâm trạng của tôi trước trận đấu sao.
Tôi cười cười, có trò hay như thế chờ mở màn không đi xem sao được.
Thứ sáu tôi đến đúng hẹn.
Lý Nghiên Nghiên ngồi đối diện, trên người mặc mấy nhãn hiệu xa xỉ.
Nhìn kỹ, hình như đều có chút quen mắt.
Thấy tôi đánh giá cô ta, cô ta cười đến không kiêng nể gì.
"Đàn chị, áo đẹp không?"
"Đều tại học trưởng, em chỉ nói chúng đẹp thôi, anh ấy liền mua cho em."
Nghe nói đều là quà đàn chị tặng, đàn chị sẽ không tức giận chứ.
Cô ta bĩu môi tựa hồ rất là đắc ý, giống như thắng được thứ tốt gì đó.
Cô ấy gọi cappuccino, sau đó nghiêng đầu nhìn tôi.
"Học trưởng gần đây cũng thích uống cappuccino, đàn chị có biết vì sao không?"
Tôi không trả lời, mỉm cười ý bảo cô ta tiếp tục.
"Bởi vì do em thích, cho nên học trưởng cũng yêu ai yêu cả đường đi lối về."
Lý Nghiên Nghiên cắn môi đột nhiên cười ác liệt.
"Nghe nói lúc trước học trưởng Ninh Sâm mất rất nhiều công phu mới theo đuổi được chị, người bên ngoài đều nói anh ấy yêu chị sâu đậm, thật ra hình như có tin tức khác, chị không muốn biết tại sao..."
Đến rồi, đây chính là mục đích chủ yếu hôm nay Lý Nghiên Nghiên tìm tôi.
"Đàn chị thứ chị cho rằng là tình yêu tốt đẹp chỉ là một cuộc cá cược giữa học trưởng Ninh Sâm và các anh em mà thôi."
"Ninh Sâm căn bản không yêu chị, anh ấy chỉ đánh cược xem ai theo đuổi được chị trước mà thôi."
Một khắc kia Lý Nghiên Nghiên phảng phất rất hãnh diện, nhìn tôi với tư thế giống như một người thắng, cô ta cẩn thận quan sát biểu tình của tôi muốn từ trong vẻ mặt của tôi nhìn ra một tia khổ sở, hoặc là khiếp sợ.
Đáng tiếc là không.
Tôi nhìn cô ta như nhìn một chú hề tự mình nhảy nhót.
Lý Nghiên Nghiên thu lại vẻ mặt.
"Đàn chị giả bộ thật giống, rõ ràng trong lòng quan tâm đến chịu không được, lại làm bộ không thèm để ý."
"Chị dù ưu tú thế nào thì thế nào, bất quá vẫn là kẻ thua cuộc trong tình yêu, bại tướng dưới tay em."
Sau ngụm cà phê cuối cùng, tôi đứng dậy và đổ cà phê lên chiếc áo hàng hiệu của cô ta.
Chiếc áo đắt tiền này là tôi mua.
"Thật đáng tiếc, cũng giống như cái áo này, cô hao tổn tâm cơ tính toán đoạt đồ vật ở chỗ tôi, tôi căn bản không quan tâm."
"Tôi còn có trận thi đấu, sẽ không cùng Lý tiểu thư ở chỗ này vì chuyện nam nữ mà tự tìm phiền não."
Làm khó Lý Nghiên Nghiên hao tâm tổn trí rồi.
Còn cố ý chọn sớm một giờ trước khi tôi thi đấu nói cho tôi biết cái gọi là bí mật này.
Dựa theo logic của cô ta, tôi yêu Ninh Sâm như vậy, biết người đàn ông mình yêu theo đuổi mình, nhưng là do bắt nguồn từ một cuộc cá cược nhất định sẽ đau lòng đến không kiềm chế được, thậm chí ngay cả thi đấu cũng không có tâm trạng.
Mà trận đấu này rất quan trọng, là một cơ hội mà trường học bỏ ra rất nhiều tâm tư, rất coi trọng.
Biểu hiện tốt nhất định sẽ có lợi ích rất lớn cho trường học, biểu hiện kém chính phải đối mặt với miệng lưỡi của bạn học thậm chí giáo viên.
Dù sao cô ta hoàn toàn có thể dẫn dắt dư luận, đem nguyên nhân tôi thua trận đấu quy tội cho tôi vì tình cảm cá nhân đem tài nguyên cùng kỳ vọng trường học bỏ ra coi như trò đùa, triệt để làm thối danh tiếng của tôi.
Bất quá cô ta ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ tới, cái gọi là bí mật không muốn người khác biết tôi đã sớm rõ ràng.
Đúng vậy, thật ra tôi đã sớm biết nguyên nhân Ninh Sâm theo đuổi mình.