1
Bạn cùng phòng tay đeo đồng hồ V a c h e r o n C o n s t a n t i n, xách túi H e r m e s, đeo vòng G r a f f.
Tôi và cô ấy vốn không cùng đẳng cấp, nhưng sau kỳ nghỉ quốc khánh tự dưng cô ấy lại tặng C h a n e l cho tôi, còn nói mấy câu nghe rất bùi tai: “Tớ thấy cậu cũng xinh xắn nên muốn làm bạn với cậu.”
“Bạn chi, từ giờ tớ sẽ là nô tỳ của cậu!”
Cô chiêu mặt nào cũng tốt, mỗi tội hay lấy t i ề n ra “dụ” tôi.
Ban đầu chúng tôi còn đang ăn uống ngon lành, cơ mà sau khi lướt weibo xong cô ấy lại nổi trận lôi đình, sau đó xin xỏ tôi: “Tịnh Tịnh, giúp tớ việc này với, xin cậu đấy.”
“Việc gì, cậu nói đi.” Tự dưng tôi lại thấy da đầu tê rần.
Cô chiêu Giang Tuyền có một ông anh ruột, học ngay trường kế bên, tên Giang Đạc.
Cái tên này nghe rất kêu.
Anh đào hoa, lãng tử, đẹp trai, giàu có, tính nóng như kem lại còn cậu ấm.
Cô ấy lại không biết trời cao đất dày, bảo tôi tán tỉnh anh.
“Tại sao, cô chiêu Giang ơi, cậu ấm đầu rồi sao?”
“Cậu là gu của anh tớ, chắc chắn anh ấy sẽ thích cậu. Xin cậu đấy Tịnh Tịnh…” Giang Tuyền rưng rưng nước mắt nhìn tôi.
Nhưng tôi vẫn không tài nào hiểu nổi.
Cô ấy mở weibo ra, giận tím người mách tôi.
Giang Đạc b ắ t n ạ t cô ấy từ nhỏ tới lớn đã đành, giờ cô gái cô ấy ghét nhất lại đỗ vào trường của Giang Đạc, lại còn thích anh.
Giang Đạc đào hoa như thế, cô ta lại thảo mai, mưu mô. Lỡ anh dính chiêu, chả phải sau này nỗi đau của cô ấy sẽ mũ hai lên sao.
Tôi buộc phải giúp cô ấy bóp c h ế t hậu quả của sự đáng sợ này từ trong trứng nước.
Đây là suy nghĩ ấu trĩ gì vậy trời.
“10 vạn.”
“20 vạn.”
“50 vạn.”
Làm người không thể bỏ tiền vì giới hạn của bản thân: “Ok, ok, ok, nô tỳ nghe lời cậu hết.”
2
Thú thật tôi chưa từng nhận tiền của Giang Tuyền, nhưng tôi thấy mình cần phải bồi dưỡng phẩm chất tốt đẹp biết hạ mình vì tiền này.
Vì vậy lần nào nghe cô ấy “báo giá” xong, tôi cũng dễ dàng bị thuyết phục.
Nhưng khi tôi mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn, xuất hiện trước cửa quán b a r Giang Đạc thường xuyên lui tới với Giang Tuyền, tôi lại thấy hơi hối hận.
“Anh tớ kìa.” Giang Tuyền kích động nắm chặt cổ tay tôi, tay còn lại thì chỉ vào chàng trai cao nhất trong đám con trai đang đi vào.
Ánh đèn trong quán b a r vừa tối vừa có gì đó rất mờ ám.
Nhưng Giang Đạc vẫn tỏa sáng, nổi bần bật giữa đám đông.
Thảo nào anh lại đào hoa, bởi vì anh đẹp trai, lắm tiền nhiều của.
Tôi đang mải ngắm thì bị Giang Tuyền lôi xềnh xệch đến trước mặt Giang Đạc: “Giang Đạc, bắn cho em ít tiền đi. Em tiêu hết tiền tiêu vặt tháng này rồi.”
“Anh nợ em à?” Giang Đạc chẳng buồn ngước mắt lên, giơ tay bật l ử a châm điếu t h u ố c, ánh l ử a hắt lên gương mặt đẹp đẽ của anh khiến tôi sắp quên luôn cả thở.
Đẹp đ i ê n lên được.
Một câu nói thành công chọc giận Giang Tuyền, cô ấy hất tay tôi ra định “nói lý” với anh.
Giang Đạc giơ một tay đẩy em gái mình ra, ngẩng đầu lên vừa hay trông thấy tôi, trong đôi mắt đen láy của anh ánh lên vẻ hứng thú: “Bao nhiêu?”
Câu nói này khiến tất cả mọi người đứng đó đứng hình.
“Một triệu đi.” Giang Tuyền cố dằn l ử a giận trong lòng xuống, kiêu ngạo giơ tay ra trước mặt anh, lại còn lén lút ra hiệu bằng ánh mắt với tôi.
Như thể đang nói, nhìn đi, tớ đã bảo anh tớ sẽ mê cậu mà.
Oan quá.
Tôi còn chưa kịp làm gì.
Giang Đạc cúi đầu chuyển khoản cho Giang Tuyền, nhận t i ề n xong cô ấy kéo tôi định đi.
“Định đi đâu, nhận tiền rồi thì ngồi đây chơi với anh lúc đã?”
Từ “anh” này được thốt ra từ miệng Giang Đạc, sao nghe cứ là lạ.
Nhưng Giang Tuyền lại kiểu đã nhận tiền của anh thì cũng phải biết điều chút chút, không tình nguyện kéo tôi tới một góc vắng người rồi ngồi xuống.
Bầu không khí dần nóng lên, Giang Tuyền chơi rất hăng, cũng quên mất mục đích khi tới đây, lại lắc xúc xắc, uống r ư ợ u với anh đẹp trai nào đó.
Nhưng cũng may Giang Đạc rất có chừng mực, chẳng biết anh đã ngồi xuống cạnh tôi từ lúc nào.
Anh nhìn chân tôi sau đó đẩy ly r ư ợ u trái cây tới: “Em uống không?”
Mẹ nói không được uống đồ của người lạ.
Tôi kéo gấu váy, lắc đầu.
Giang Đạc cười mỉm, nói: “Sợ anh bỏ t h u ố c à?”
Nói xong anh cầm cốc r ư ợ u lên uống một ngụm, sau đó cụp mắt nghịch điện thoại.
Cứ thế cho tới khi tan cuộc.
Như thể anh hứng thú với tôi là ảo giác của tôi vậy.
Tôi dìu Giang Tuyền đang say quắc cần câu đi ra cửa.
“Wechat, khi nào về tới ký túc xá thì bảo anh, nó làm khùng làm đ i ê n cũng bảo anh.” Giang Đạc đưa mã Q R cho tôi quét.
Tôi vừa quét vừa oán thầm, nếu thật sự quan tâm đến em gái, anh tự đưa cô ấy về đi.
Nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ vẻ ngu ngơ trong sáng tươi cười với anh: “Vâng ạ, em sẽ nhắn bảo anh.”
3
Sau khi đưa Giang Tuyền về ký túc xá, tôi nhắn tin cho Giang Đạc: “Bọn em về đến ký túc xá rồi, Giang Tuyền cũng ngủ rồi.”
“Ừ."
Lạnh lùng tới nỗi khiến tôi không biết phải làm sao.
Đành phải tiếc nuối đi vệ sinh cá nhân.
Lúc về giường tôi mới phát hiện ra anh đã like toàn bộ bài đăng trên trang cá nhân của tôi.
Anh đang âm thầm thả thính sao?
Không hổ là lãng tử, giỏi tán gái ghê.
Không biết chắc anh thích gu gì nên tôi cũng không dám tiếp chiêu bừa.
Nhưng tôi dám chắc anh không chấp nhận được việc người ta không nể mặt anh.
Ví như hồi nãy tôi không uống r ư ợ u của anh ở quán b a r, chắc chắn anh sẽ thấy không vui.
Vì vậy tôi rất thức thời chạy qua tường nhà anh, tính like bài một lượt cho anh nhưng lại nhận ra mình bị anh chặn xem bài đăng rồi.
“Anh chặn em xem bài đăng của anh hả?”
“?”
Một dấu hỏi chấm khiến tôi câm như hến.
“Em thấy anh like hết bài đăng cho em, có qua có lại, em cũng muốn like lại cho anh mà chẳng xem được bài nào.”
“Đâu có, anh không đăng bài.”
Cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt.
Thấy cũng không còn sớm, tôi cũng không muốn tám chuyện với anh nữa, bèn quẳng điện thoại qua một bên rồi ngủ mất.
Không ngờ sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy Giang Đạc nhắn cho tôi vài tin nhắn lận.
“Tối mai chơi ma sói, còn thiếu 1 chân, em tới không?”
“Không muốn chơi à?”
“Đủ người rồi, bỏ đi."
“Em ngủ rồi sao? Sớm vậy?”
Tôi thật sự rất muốn cười.
Có thể đơn giản là vì anh đẹp trai chứ không liên quan gì tới tán gái.
Không đúng! Là giả vờ.
Sau khi chợt hiểu ra anh đang giả vờ ngây thơ, tự dưng tôi lại hừng hực ý chí ch iến đấu. Đời mà, phải luôn tự tìm niềm vui cho mình.
“Hôm qua lúc anh nhắn em ngủ mất rồi, nhưng em rất muốn chơi ma sói… lần sau anh có thể gọi em đầu tiên không?”
Cả sáng Giang Đạc không rep lại tin nhắn tôi, đúng là tính nóng như kem hệt như lời đồn.
Tới giờ ăn cơm trưa anh mới trả lời.
“Anh vừa mới dậy, 6 giờ tối nay, đến lúc đó sẽ gửi địa chỉ cho em.”
Tôi ngủ, anh vừa mới dậy, anh cũng biết cách t r ả t h ù ghê.
Nghĩ vậy tôi cũng cầm lòng chẳng đặng, bật cười rep lại một chữ: “Vâng.”
Giang Tuyền xích lại gần: “Sao cậu cười tươi thế… Anh tớ à? Tớ nói cậu nghe, đừng bao giờ dính bả của anh ấy. Anh ấy đào hoa lắm, lại giỏi tán gái, thật đấy! Cậu chỉ cần lấy tiền, lấy sắc, lấy body của anh ấy, nhân tiện chọc tức con ả kia được rồi.”
Buổi tối chơi ma sói, Giang Tuyền nghĩ chắc cô ả kia cũng đến, vì vậy đòi tới giúp tôi bằng được, tiện thể chọc tức cô ta.
Quả nhiên lúc chúng tôi vừa đến đã thấy cô gái mặc váy trắng đang đứng cạnh Giang Đạc, dường như một cơn gió thổi qua cũng có thể khiến cô ta bay mất.
Dịu dàng, vô hại.
Giang Đạc đang cúi đầu nghe cô ta nói chuyện, thậm chí còn giơ tay đỡ cô ả “sắp ngã” đến nơi, cảnh tượng trông rất vui mắt.
Không hổ là lãng tử, anh không sợ tôi thấy sẽ quay xe sao?
Giang Đạc ngước mắt lên thì thấy chúng tôi, rất tự nhiên thu tay về, thậm chí còn kéo dài khoảng cách với cô ta.
Cũng biết giả bộ ghê.
Tất nhiên cô ta cũng cảm nhận được ánh mắt và sự xa cách của Giang Đạc, cũng đưa mắt nhìn sang.
Rõ ràng Giang Tuyền đứng bên cạnh tôi đang nhìn cô ta bằng ánh mắt như muốn ă n tươi n u ố t sống, ấy vậy cô ta vẫn có thể dịu dàng tươi cười với chúng tôi: “Lâu rồi không gặp.”
Bốn đứa cùng đi tới phòng trò chơi, vòng vèo vòng vèo, phải đi rất lâu.
Giang Tuyền liên tục chọc ngoáy Trần Ninh nhưng có vẻ cô ta không nghe ra ý châm chọc của cô ấy, vẫn luôn rất dịu dàng đối đáp lại.
Giang Tuyền như bị l ă n g trì, dù đã bị tôi véo vào tay cũng không thể ngăn được cơn thịnh nộ càng lúc càng trào dâng của cô ấy.
Cuối cùng Giang Đạc cũng dừng bước, chau mày nhìn Giang Tuyền: "Bố mẹ dạy em ăn nói với người khác vậy sao?”
“Giang Đạc, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi. Đừng ai nói ai. Anh lịch sự, lễ phép sao? Chả phải là vì Trần Ninh xinh nên anh mới bảo vệ cô ta à?”
Thú thật, lần đầu tôi thấy anh em cùng nhà lại đấu khẩu nhau thế này.
Giang Đạc nghiến răng, nheo mắt kìm nén cơn giận, cơ mà hình như chữ “cút” sắp thốt ra từ miệng anh rồi.
Nếu anh nói ra, Giang Tuyền sẽ bỏ đi, chắc chắn tôi sẽ đuổi theo, chả phải hôm nay Trần Ninh sẽ toàn thắng sao.
Thảo nào Giang Tuyền không đấu lại được người ta.
Tôi vội cầm tay Giang Đạc đang chỉ về phía Giang Tuyền: “Đừng giận, Tiểu Tuyền cũng không cố ý đâu.”
Kỳ lạ thay, anh giống như quả bóng da căng hơi, đột nhiên xịt hơi.
Anh cụp mắt nhìn đôi tay đang nắm lấy nhau của chúng tôi rồi lại nhìn tôi, nói bâng quơ một tiếng “ừ” rồi quay người đi vào trong.
Trần Ninh liếc tôi, sau đó vội vàng đuổi theo anh.
Chỉ có Giang Tuyền là vẫn giống như một đứa trẻ, đứng ngây người tại chỗ, vừa tức vừa không dám tin.
Tôi kéo cô ấy đứng ngoài phân tích mặt lợi và mặt hại. Cô ấy vốn không ngốc nên nghe cái đã hiểu ngay, còn ôm tôi khen tôi thông minh. Sau đó thề thốt sẽ không nhằm vào Trần Ninh, để thua cô ta nữa.
Tuyệt đối sẽ không ngáng chân tôi!
Được rồi, mong là thế.
4
Do mọi người vẫn chưa tới đông đủ nên chúng tôi đành chơi thật hay thách trước.
Giang Đạc hỏi tôi: “Chỉ nhìn một lần thôi, em muốn hẹn hò với ai?”
Sau khi anh hỏi xong, bầu không khí lập tức nóng lên, mọi người cũng bắt đầu reo hò ầm ĩ.
“Ai hỏi thì em muốn hẹn hò với người đó.” Tôi nhìn vào đôi mắt hẹp dài của anh, cười đáp.
“Nếu người khác hỏi thì sao?”
“Đây là câu hỏi khác rồi.”
Cậu bạn ngồi bên cạnh Giang Đạc vỗ vào bả vai anh: “Coi em làm cậu Giang sốt ruột chưa kìa, ha ha ha. Tới lượt tôi rồi, chắc chắn tôi sẽ hỏi rõ ràng cho cậu!”
Cũng không biết có phải do tôi quá may mắn hay không, từ đó cho tới khi mọi người tập trung đông đủ tôi cũng không bị hỏi thêm lần nào nữa.
Lúc chơi ma sói, tôi bốc trúng ma sói nhưng lại giả làm nhà tiên tri, thành công giành được niềm tin của mọi người sau đó dẫn dắt đàn sói dễ dàng giành được chiến thắng.
Giang Đạc ngồi bên cạnh tôi, chống cằm tươi cười nhìn tôi rồi bảo: “Có phải gái xinh đều giỏi l ừ a người khác vậy không?”
Đôi mắt anh vừa đen vừa sáng, pha chút dí dỏm khiến con tim tôi loạn nhịp.
Cảm nhận được tai mình đang nóng bừng bừng, tôi vô thức nhéo nó.
Còn chưa kịp lên tiếng, Trần Ninh ngồi đối diện đã vừa trách vừa nũng nịu bảo: “Anh Giang, em đã nói em là nhà tiên tri rồi anh còn tin cô ấy, lần sau em mà bốc trúng nhà tiên tri, anh đừng có hồ đồ nữa nhé!”
Giang Đạc lười biếng ngước mắt lên, cười nói: “Lỡ lần sau cô ấy bốc trúng thật thì sao?”
“Má ơi! Giang Đạc không phải là người!” Tiếng Giang Đạc không nhỏ, người ta nghe thấy bèn ồ lên.
Ngồi trong bầu không khí thế này, tôi cũng thấy hơi đỏ mặt.
Chỉ có Giang Tuyền là hào hứng kéo tôi, trong đôi mắt sáng lấp lánh của cô ấy toàn là sự sùng bái, sau đó đắc ý cố tình hất cằm với Trần Ninh.
Việc này khiến tôi bừng tỉnh, suýt nữa tôi đã bị anh cua đổ rồi… c ứ u bé, đừng bảo là cô ấy đẩy tôi vào đống l ử a thật nhé?
Anh giỏi tán gái như thế, sao tôi đỡ được.
Sau đó tôi sẽ biến thành một người phụ nữ bị lãng tử l ừ a thân, l ừ a tình, hu hu hu, tôi thê thảm quá.
Sau khi chơi xong, mọi người lại kéo nhau đi ăn đêm.
Giang Đạc vẫn ngồi cạnh tôi.
Thậm chí anh còn làm một chuyện khiến tôi thấy trí mạng.
Anh gọi một đĩa lươn rồi hỏi tôi có muốn ăn không.
Tôi nhìn con lươn dài ngoằng trong đĩa, kiềm chế lắc đầu, trông nó xấu như thế, tôi khó mà nuốt trôi.
“Mềm, ngon lắm.” Giang Đạc mỉm cười bỏ lươn vào trong nồi.
“Vậy em sẽ nếm thử?”
Anh không nói gì, chỉ gật đầu.
Sau khi lươn đã chín, anh lại gắp bỏ vào bát cho tôi, hết sức tự nhiên, anh bảo: “Nếm thử đi, không hợp thì đưa anh.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh đang cúi đầu ăn t h ị t, đứng hình, mãi lâu sau cũng không tài nào bình tĩnh lại được.
Người đứng hình đâu chỉ có mình tôi.
Tiếng Giang Đạc vốn không nhỏ, mọi người ngồi quanh đó đều đã nghe thấy.
Họ nhìn Giang Đạc như kiểu trông thấy ma, nhưng cũng không rú lên giống trước nữa.
Tự dưng im bặt.
Lúc mọi người đợi xe trước cửa quán lẩu, Giang Đạc đứng cạnh tôi nghịch điện thoại: “Ăn đêm ngon không?”
“Có.”
“Anh mời đấy.”
Có phải tôi nên gửi trả anh ít tiền không.
“Bao nhiêu tiền, em gửi trả anh.”
Câu nói này như t á t thẳng vào mặt anh, nói xong tôi mới nhận ra điều bất thường nhưng chuyện đã rồi, anh nheo mắt nhìn tôi: “?”
Trong đôi mắt đó đầy rẫy sự n g u y h i ể m.
“Vậy, vậy, vậy… anh định làm gì.”
Giang Đạc đứng thẳng người, nghiêng đầu không nhìn tôi nữa, chỉ để lộ ra đôi tai ửng hồng: “Thưởng cho anh một lời thật lòng.”
Tôi ngờ vực “hả” một tiếng, anh lại vừa tự nhiên vừa nôn nóng hỏi tôi, anh nói rất nhanh, có vẻ đang xấu hổ.
“Nếu người trước đó hỏi em không phải anh, em cũng muốn hẹn hò sao?”
Dường như tôi nghe được cả tiếng trái tim mình đập, chấn động bên tai.
May thay đúng lúc này xe đến, Giang Tuyền chạy tới kéo tôi lên xe.
Gương mặt của anh hết sức kìm nén, thậm chí anh còn định đuổi theo chúng tôi nhưng vẫn cố kiềm lại.
Anh lấy bao t h u ố c trong túi áo ra, cúi đầu châm l ử a, trông rất hoang dã khó thuần phục.
Đẹp đ i ê n luôn.
Tôi hạ cửa sổ xe xuống: “Không.”
Chiếc xe lăn bánh.
Dưới ánh đèn, Giang Đạc vẫn đứng im tại chỗ nhìn theo chúng tôi. Tuy chỉ còn lại cái bóng dài và đốm l ử a lập loè nhưng lại khiến tôi không thể rời mắt.
Lãng tử quay đầu, dù có theo lối mòn hơn nữa nhưng khi nó thật sự xuất hiện, ai mà từ chối được.
Bỗng tôi nhận được một tin nhắn, Giang Đạc: “Vậy (hẹn hò) với anh thì sao, em cứ cân nhắc đi.”
5
Ra khỏi phòng học, tôi đọc được tin nhắn Giang Đạc gửi cho mình.
Anh hỏi tôi có muốn đi ăn cơm chung không.
“Em vừa tan học, anh đang ở đâu?”
“Ngẩng đầu lên.”
Đọc được tin nhắn, tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên thì thấy anh đang tựa người vào bệ cửa sổ tầng hai nhìn tôi cười.
Thích quyến rũ thế nào thì có bấy nhiêu.
Thật ra từ sau cái hôm ăn khuya, tôi và Giang Đạc đã rơi vào tình trạng mập mờ, nhưng suốt nửa tháng trời chúng tôi cũng không gặp nhau lấy một lần.
Giang Đạc kéo cổ áo thun đen, nhàn nhã bước về phía tôi. Chỉ trong năm giây ngắn ngủi đã có một cô gái đỏ mặt chạy lại bắt chuyện với anh.
Anh cúi người nghe cô ấy nói chuyện, vẻ mặt tự nhiên, lười biếng, thậm chí còn hơi mỉm cười.
Tôi làm lơ đi sự chua xót khó hiểu trong giây phút đó.
Hai người đứng trên cầu thang đột nhiên đưa mắt nhìn về phía tôi, Giang Đạc chỉ tay vào tôi, còn cô gái kia lại đỏ mặt chạy mất.
Hình như lúc này tôi nên hỏi anh anh và cô gái đó đã nói gì.
Nhưng không biết tại sao tự dưng tôi lại nhớ tới câu nói ngày hôm đó của Giang Tuyền, cô ấy bảo tôi đừng dính bả của Giang Đạc.
Vì vậy tôi chỉ mỉm cười đi về phía Giang Đạc: “Sao anh lại tới trường em?”
Có lẽ anh cũng không ngờ tôi lại chẳng thèm đoái hoài tới chuyện vừa xảy ra, hơi dừng bước, cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu hoắm nhưng lại chẳng nói gì: “Tới trường em nghe một buổi tọa đàm.”
Dẫn anh tới nhà ăn, trả t i ề n cơm, ăn cơm xong tôi lại tiễn anh ra khỏi trường.
Suốt cả quá trình cũng chẳng nói được mấy câu, ngượng ngùng y như hai người bạn cũ gặp lại.
“Cuối tuần em rảnh không?” Giang Đạc nhìn sinh viên đi qua đi lại trước cổng trường, cũng chẳng nhìn tôi lấy một cái.
Anh lại định ra ngoài chơi sao?
Nhưng tôi là sinh viên ngoan.
“Cuối tuần này em phải học nhóm làm báo cáo, rất quan trọng, có thể không rảnh. Sao vậy?”
“Không có gì.” Giang Đạc gật đầu bỏ đi, trông có vẻ rất thờ ơ.
…