Lấp Lánh Ánh Mai

Chương 22: 500 tỷ? Mày không đi ăn cướp đi



3 người Y Đàm, Kiều Nhu, Dĩ Hi đi ăn buffer lẫu nướng gần khu vực D2 sát bên cạnh trường đại học công nghệ cơ sở AB.

" Nói cho bọn tui nghe bà quen bạn trai khi nào đi, quen bao lâu, ngang tuổi hay nhỏ tuổi lớn tuổi? "

Kiều Nhu tò mò muốn biết, cô cầm cốc nước ngọt mà uống một ngụm, Dĩ Hi tay tuy đang nướng thịt nhưng vẫn lắng tai muốn nghe kể từ miệng của Y Đàm.

" Tui quen với Vũ quen nhau ở công ty

" Ở công ty! Công ty Tinh Thành Vũ bà đang thực tập hả? "

Kiều Nhu vồ nói làm Y Đàm có chút giật mình, cô bẻng lẻng nhẹ cười gật đầu.

" Mới thực tập hơn nữa tháng mà bà đã tìm được người yêu rồi, ghê ghê quá nhen! "

Dĩ Hi gắp miếng thịt đã nướng chín bỏ vào chén cho cô, rồi lên tiếng: " Bạn trai bà tên là Vũ ư, anh ta chắc lớn tuổi hơn cậu đúng không? Anh ta đang làm chức vụ gì trong chỗ bà làm vậy? Có đáng tin không? "

Nhìn hai ánh mắt tròn lên vẻ mặt hóng chuyện của hai cô bạn, Y Đàm đành thành thật trả lời từng câu hỏi một.

" Anh ấy tên là Trịnh Dương Vũ, tên nghe hay đúng không? Anh ấy lớn hơn mình 11 tuổi, anh ấy là cấp trên của tui, con người anh ấy rất tốt rất chiều mình yêu mình và đặc biệt rất đáng tin. "

Kiều Nhu: " 11 tuổi! Vậy anh ta 33 tuổi rồi ư? Cấp trên của bà mà cụ thể là làm chức vụ gì? "

" Ừ, anh ấy 33 tuổi mà có làm sao đâu, quan trọng là tui và ảnh yêu nhau thật lòng, tuổi tác có quan trọng gì nói 33 tuổi chứ bề ngoài anh ấy trẻ lắm khi có dịp tui sẽ giới thiệu ảnh cho hai bà gặp, còn về chức vụ gì thì không thể nói được hai bà chỉ cần biết là cấp trên của tui thôi là được rồi "

Dĩ Hi: " Tinh Thành Vũ....Trịnh Dương Vũ cái tên này nghe quen quen mà tui không nhớ ra...."



Kiều Nhu: " Đàm bà có ảnh của người yêu bà không cho tụi tui xem thử coi mặt mũi anh yêu của bà ra sao "

" Không có, anh ấy rất ít chụp ảnh ngay cả trang facebook cũng không có đăng ảnh, các cậu chờ đi đợi khi nào anh ấy rảnh mình sẽ dắt ra gặp hai người khi đó được gặp người thật luôn "

" Vậy được "

Cả ba không nhắc tới Dương Vũ nữa, họ tiếp tục cùng nhau ăn và trò chuyện vui vẻ, sau khi ăn xong tăng 2 họ đi hát karaoke tới 10h mới về tới trọ.

Y Đàm về tới phòng mệt mỏi nằm xuống nghỉ một lát, đợi Kiều Nhu với Dĩ Hĩ thay đồ xong mới tới cô.

Cô dựng người ngồi dậy, tẩy trang mặt xong thì nhận được cuộc gọi đến từ anh.

Cô vui vẻ bắt máy nghe: " Alo, em đây "

Đầu giây bên kia hiện giờ bên chỗ anh là ban ngày, anh đang ở khách sạn nghỉ ngơi. Nghe thấy giọng bảo bối Trịnh Dương Vũ nhẹ cười, mới mấy tiếng không được gặp Đàm Đàm, không được nghe giọng của cô anh cảm thấy nhớ cô rồi, vừa tới khách sạn ngồi xuống là anh gọi cô liền nè.

" Em ngủ chưa? "

" Em chưa ngủ đang tẩy trang chuẩn bị ngủ nè, anh bên đó là buổi sáng đúng không? "

" Đúng rồi bên anh hiện tại là buổi sáng, buổi chiều anh mới có lịch đi gặp đối tác, nên anh gọi cho em nói chuyện một chút trước khi em ngủ "

" Anh nhớ em rồi phải không....em cũng đang nhớ anh "

Nghe cô nói nhớ mình anh cười rõ yêu chiều, anh cũng nhớ cô lắm hai ngày nay quen bên cạnh có bảo bối rồi, nhưng mà công việc không thể bỏ anh phải cố gắng để chuẩn bị cho tương lai của hai người, anh phải có đủ thực lực để bảo vệ và cho cô cuộc sống hạnh phúc.

Những con mắt tăm tối đang rình anh chỉ chờ anh xây xước một chút sẽ bu vào cắn xé anh, anh không sợ gì hết chỉ sợ không có mình Đàm Đàm của anh sẽ phải chịu khổ như kiếp trước, và anh còn chưa trả thù những người nợ anh.

Muốn chiến thắng về phía mình bản thân phải có đủ năng lực mới được.

" Em gọi mess cho anh đi, anh muốn nhìn mặt em "

Y Đàm cười làm theo lời anh tắt gọi thường mà chuyển sang gọi video, Dĩ Hi và Kiều Nhu hai người ngồi đằng nhau tò mò nhìn dáng vẻ ngọt ngào của coi bạn thân họ nghe giọng của Trịnh Dương Vũ rất trầm nam tính, nghe rất hay nha thầm tự đoán chắc rằng người bạn trai này của Y Đàm vẻ ngoài chắc không tệ đâu nhỉ.

" Anh thấy em không? "



" Anh nhìn thấy cục cưng rồi, rất muốn được ôm em ngay "

Y Đàm bật cười làm nũng, nhìn gương mặt anh qua màn hình điện thoại trái tim cô bổng thổn thức lạ thường cảm giác yêu thương này chỉ dành cho mình anh mà thôi.

" Thế thì anh xong công việc rồi về với em nè, em thật sự không xa anh lâu được đâu "

" Được! Anh sẽ cố gắng xong công việc nhanh rồi về với bảo bối nhé, anh cũng không nỡ xa em lâu đâu...."

" Dạ! "

" À em nói cho anh một chuyện vui, là bạn thân của em Dĩ Hi từ Nhật về rồi em và Dĩ Hi, Kiều Nhu đi ăn chơi từ chiều tới giờ rất vui, để anh về có dịp em dắt anh gặp giới thiệu với hai bả, hai bả là bạn thân của em cũng giống như chị em trong nhà anh không ngại gặp chứ? "

Anh lắc đầu nói: " Ngại gì chứ, bạn thân của em mà nếu họ tốt với em anh sao có thể thất lễ được, đợi anh em dắt họ ra nhà hàng ăn anh làm quen ra mắt với tư cách là người yêu của em luôn, không quen biết thì gặp nhau làm quen cũng không tệ "

" Dạ, anh đồng ý là em vui rồi, em còn sợ anh ngại không gặp người lạ nữa chứ. "

" Thật ra có phải người lạ đâu "

" A à em quên mất anh biết hai bả mà he "

" Cũng khuya rồi, em ngủ sớm đi nhé, ngủ sớm mới tốt "

" Dạ em ngủ liền nè! "

" Chúc bảo bối ngủ ngon! "

" Dạ! "

Cuộc gọi vừa kết thúc Hi và Nhu đã nhào tới bên cạnh cô bốn con mắt tròn sáng rực nóng lòng muốn biết gì đó.

" Tụi tui nghe hết rồi nhen, bảo bối rồi cục cưng ngọt sót làm tui và Hi nổi hết cả da gà luôn, xem ra anh người yêu rất sủng bà "

Y Đàm ngại ngùng đứng dậy chạy vào nhà tắm mà trốn ánh mắt của hai người, lúc nãy cô quên đeo tai nghe bị hai bả nghe hết rồi, ngại quá đi....

Sáng hôm sau....



Phùng Y Đàm có lịch học buổi trưa nên tới lớp, học xong tiết học cô định đi sang công ty làm lại nhưng một cuộc điện thoại gọi đến làm cô thay đổi ý định.

Y Đàm đi tới một quán cà phê cô nhìn thấy bóng lưng của một người phụ nữ quen thuộc cô đi về hướng có người phụ nữ đó.

Người này không ai khác là Hoàng Thiên Tâm, cô ta mặc một chiếc váy hàng hiệu khuôn mặt được chăm chút xinh đẹp nổi bật, thật sự Hoàng Thiên Tâm rất đẹp ngay cả Y Đàm cũng phải công nhận.

Cô ngồi xuống bình tĩnh đối mặt với cô ta, Hoàng Thiên Tâm không cho cô một ánh nhìn, thái độ kiêu ngạo nâng cốc trà nóng lên thưởng thức, Y Đàm cũng không muốn dây dưa ngồi với cô ta lâu cô lên tiếng nói.

" Cô gọi tôi tới đây có việc gì? Nói nhanh đi tôi còn có việc cần làm không rảnh ở đây lâu đâu"

Cô ta đặt cốc trà xuống, dùng ánh mắt hờ hững nhìn cô: " Phùng Y Đàm mày chia tay với Dương Vũ đi! Đây là 100 triệu cầm rồi tự biết thân phận mà rời xa anh ấy, nếu không tao sẽ cho mày biết mùi đau khổ "

Y Đàm nhìn cộc tiền trước mặt chậc lưỡi bật cười, rồi lắc đầu thất vọng: " Dương Vũ với cô chỉ đáng 100 triệu hay sao? Chỉ 100 triệu mà đòi tôi chia tay? Cô về nhà ngủ rồi mơ đi "

Hoàng Thiên Tâm khinh thường nhìn cô nhếch môi cười, còn biết trả giá: " Xem ra cũng chỉ là cái loại gái ham tiền rẻ mạc, được thôi nói đi muốn bao nhiêu mới chịu chia tay và rời xa anh ấy? "

" 500 tỷ! "

" 500 tỷ? Mày không đi ăn cướp đi! "

" 500 tỷ mà cũng không có sao? Anh Dương Vũ có thể cho tôi gấp nhiều lần hơn con số này nữa đấy. Chuyện làm ăn lỗ vốn như này tôi không ngu, vậy nhé tôi đi đây không cần tiễn tôi "

Y Đàm chế giễu cô ta xong đứng dậy thẳng một đường rời đi không ngoảng đầu lại, để một mình cô ta tức đỏ cả mặt.

* Muốn chia cắt cô và anh sao, nằm mơ đi kiếp này ai cũng không có quyền đó *