Chu Gia Thuật chậm rãi tiến lên một bước, anh ta nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
“Hứa Nhan, nếu em không bướng bỉnh như vậy, có lẽ anh sẽ giúp em.”
“Giúp tôi?”
“Đúng vậy, dù sao thì mạng của ông cháu nhà anh là do nhà họ Hứa của em cứu giúp.”
Chu Gia Thuật cười một tiếng: “Mấy ngày nay anh đều đang đợi em xuống nước.”
“Hứa Nhan, dù sao chúng ta cũng có tình cảm nhiều năm như vậy, anh sẽ không thật sự mặc kệ sống chết
của em.”
“Chu Gia Thuật, anh nói thẳng đi, rốt cuộc là anh muốn cái gì?”
“Anh sẽ không cưới em, nhưng chúng ta có thể duy trì mối quan hệ trước đây.”
Tôi có chút bất ngờ nhìn Chu Gia Thuật.
Dù sao thì đêm đó, khi anh ta cầu hôn Tiểu Duy, anh ta đã dụng tâm như vậy, thâm tình như vậy, khiến trời
đất cũng phải cảm động. Vậy mà, hóa ra đó cũng chỉ là diễn kịch ngoài mặt.
“Anh đã có vị hôn thê rồi.”
“Vậy thì sao, trong giới này, chuyện nam nam nữ nữ này, ai không có mấy hồng nhan lam hay nhan tri kỷ
chứ?”
Chu Gia Thuật kiêu ngạo lại tự phụ nhìn tôi: “Hứa Nhan, bây giờ nhà họ Hứa đang ở trong tình cảnh này,
em biết mình nên lựa chọn thế nào chứ?”
“Ở bên cạnh anh, đối với em chỉ có lợi…”
“Chu Gia Thuật.”
Tôi chán ghét mà ngắt lời anh ta.
“Trước hôm nay, tôi thực sự không hề hận anh một chút nào, ngược lại, tôi còn đang kiểm điểm lại việc nhà họ Hứa chúng tôi lấy ân ép buộc nhà anh, quả thật quá tiểu nhân.”
“Nhưng bây giờ, tôi không nghĩ như vậy nữa.”
“Hứa Nhan…”
“Anh chính là một kẻ khốn nạn không hơn không kém.”