Linh Hồn Dưới Ánh Trăng

Chương 30: Đi tìm sự thật



Hai ngày sau...

Cuộc tuyển chọn cho vị trí cảnh vệ đã bị hủy. Tuy nhiên, hội đồng đã xét thấy năng lực của nhóm Anders và một số học viên, nên đã quyết định tuyển thẳng họ vào đội cảnh vệ. Tuy vậy, nhóm Anders vẫn không thể vui nổi, sau sự kiện xảy ra 2 ngày trước...

Alice đã dần bình phục. Cô đã làm việc với các pháp sư điều tra để cung cấp thông tin cho họ. Hoàng đế Sylvanus cũng đã phái người tới chăm sóc đặc biệt cho cô, như một cách để gửi lời xin lỗi về chuyện đó...Vì đã quá tin tưởng gia tộc Riller, nên ông cũng phải chịu một phần trách nhiệm không nhỏ, nhưng nhờ tam đại gia tộc đã đứng ra bào chữa, nên mọi chuyện đã tạm thời lắng xuống.

Nghĩa trang Ovis...

Anders mang theo một bó hoa cúc trắng, đứng trước phần mộ của Amelya Riller. Cái chết của bà ấy quá đột ngột, làm cho Anders cảm thấy rất hụt hẫng...

Tại sao, Ethan lại làm ra chuyện kinh khủng như vậy...

Roy, Ondo, Rina và Yue đứng từ xa quan sát anh, trong lòng không khỏi bồn chồn...

“Vẫn chưa có tin tức gì về anh Ethan sao?” – Yue buồn bã nói.

“Ừ, nhưng dù gì đi nữa, tớ vẫn không thể tin là anh ấy làm ra chuyện như vậy...”

“Tớ cũng không biết nữa. Chỉ có thể đối diện với anh ấy, thì chúng ta mới có thể tìm ra câu trả lời” – Roy lạnh lùng nói. Cả bọn quay lại nhìn, rồi im bặt. Anders quay lại cùng họ, rồi nở nụ cười:

“Các cậu, chúng ta trở về đơn vị thôi”.

Trông vẻ mặt vui vẻ của anh, làm cho mọi người càng thêm lo lắng. Rina lúng túng: “Anders à, cậu...”

....

Buổi chiều hôm đó....

“Hoàng đế, người cho gọi tôi?” – Anders cúi người trước Sylvanus. Ông ngồi trên ghế, rồi quan sát Anders. Cậu thanh niên ấy, sau vài tháng mà đã có sự chuyển biến phức tạp về mặt tâm lí...Cũng phải, đã xảy ra nhiều chuyện quá mà...

“Dạo này ngươi ổn chứ?”

“...” – Anders không biết đáp lại ra sao. Anh nắm chặt thanh kiếm mà Anders tặng cho mình ngày trước...

“Trung đội của Kai, đã tìm thấy Ethan Riller và James Riller ở hướng Tây Bắc, làng Aman”.

“Sao ạ?” – Anders ngẩng mặt. Sylvanus điềm tĩnh đáp:

“Có thể đây là một cái bẫy. Ngươi và Ondo Prym hãy đi kiểm tra đi. Đây là nhiệm vụ bí mật, nhớ cho kĩ”.

Anders vội đáp: “Rõ!!” – Rồi tức tốc chạy đi. Sylvanus đứng dậy, rồi tiến về phía cửa sổ.

“Lời tiên tri của pháp sư cổ đại năm ấy, là thật sao?”

...

Tại dinh thự của gia tộc Lowry...

Rina đang ở trong phòng sách. Cô đang nghiên cứu một vài tư liệu cần thiết. Sau sự kiện Ethan Riller tấn công cận vệ số 1 của hoàng đế, hội đồng đã hạ lệnh phong tỏa thủ đô rất chặt chẽ, điều đó khiến cô và Ondo phải hạn chế ra ngoài tập luyện cùng nhau. Đã vậy, Ondo còn phải thực hiện nhiệm vụ ngoại giao giữa Kerma và Fressia, nên họ cũng ít dành thời gian học tập thực chiến. Vả lại, cô cũng bắt đầu tìm hiểu về bí thuật thất truyền của tộc Lowry, vì cô hi vọng mình có thể giúp Anders có một chỗ đứng trên đất nước này...

Thành thật mà nói, cô không muốn người trong hội đồng cứ nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi như vậy...Nếu muốn chuyện đó không xảy ra, cô nhất định phải mạnh hơn bây giờ...

Về phần Alice, cô đang đứng bên cạnh cha trong căn phòng mật thư của gia tộc Lowry....đây là nơi cất giữ nhiều kỉ vật, bảo vật của gia tộc, cũng như bao nhiêu câu chuyện lịch sử kéo dài hàng thập kỉ, đi vào huyền thoại của đế quốc...

Gadfield chắp tay sau lưng, rồi điềm đạm nhìn con gái. Đôi mắt tuyệt vọng của Alice, đây là lần thứ hai ông chứng kiến. Lần đầu là vì cái chết của vợ ông, nữ hoàng đệ ngũ Irin Lowry. Lần này, là cú sốc khi gia tộc Riller đảo chính...

“Hôm qua, cha nghe bảo, 25 tộc nhân của gia tộc Riller đã đồng loạt bỏ trốn. Có 12 pháp sư thuộc đội cảnh vệ đã bị trọng thương bởi ma pháp của chúng”.

“...” – Alice không nói gì. Đôi mắt vẫn nhìn đăm đăm vào di ảnh của Irin...

Gadfield vẫn nghiêm nghị nói: “Gia tộc Riller đã tạo phản...”

“Đủ rồi cha à!!!” – Alice hét lớn. Cô khóc tức tưởi, thật sự không thể chấp nhận được sự thật này. Tại sao, mẹ của cô, rồi tới Ethan, mọi chuyện lại thành ra thế này...

“Con hãy nhìn vào sự thật đi, Alice. Cha biết con không phải là một đứa ngốc!! Con hãy tưởng tượng, nếu con nhân nhượng, yếu đuối thì không chỉ có con, mà những đồng đội khác của con cũng sẽ phải bỏ mạng, con có bao giờ nghĩ đến điều đó chưa!?”

Alice đờ cả người. Đứng trước di ảnh của Irin, một người phụ nữ đi vào huyền thoại của giới pháp sư Bờ Bắc, một người không bao giờ chùn bước, không bao giờ bỏ cuộc trước mọi rào cản...Cô còn nhớ ngày trước, vào cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà James Riller đã tấn công vào cung điện...

Ngày ấy, cô thật sự không biết kẻ đó là James...Hắn vốn là người mà mẹ cô tín nhiệm nhất...Nghĩ đến ngày đó, Alice càng thêm bứt rứt. Cô nghiến chặt răng, rồi nắm bàn tay lại...

Gadfield nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của Alice. Ông lặng lẽ bỏ đi. Cô gạt nước mắt, rồi từ từ ngồi xuống trước bia đá...

....

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
2. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
3. Mặt Trời Của Tôi
4. Bé Chanh Siêu Chua
=====================================

“Anders, vị trí được báo cáo còn cách chỗ này 500 mét...” – Ondo nhận được tín hiệu từ các pháp sư tri giác, rồi cùng Anders tiến lên phía trước.

“Chúng ta đi thôi” – Anders cưỡi bạch mã chạy phía sau. Cả hai sau đó đã tới làng Aman”.

Vừa tới nơi, họ đã nghe tiếng kêu cứu thất thanh của người dân trong làng...Tiếng kêu đó, hệt như cơn ác mộng mà Anders đã từng trải qua...

Ondo đứng hình: “Người đó...”

Ethan Riller đứng cùng với các tộc nhân của gia tộc Riller. Chúng đều là những kẻ ngầm phản động của đế quốc, tuy được đưa vào diện nghi ngờ, nhưng vì không có đủ chứng cứ nên không thể bắt được. Giờ thì thời cơ chín mùi, chúng đã trở mặt với hoàng đế đệ tứ. Ethan rút thanh kiếm từ thi thể của một dân làng, rồi hạ lệnh: “Tìm xem còn thứ gì sót lại không. Phải tìm ra chút lương thực trước khi bọn pháp sư tri giác tìm ra chúng ta. Ta cần thời gian để hồi phục ma lực của mình”. Hai ngày qua, vì ma lực trong đôi mắt xanh ngọc của Alice đã phát huy ảnh hưởng lên cơ thể của Ethan, nên anh đã bị kìm hãm sức mạnh một cách đáng kể, khiến bản thân chưa thể chạy quá xa thủ đô được...

Anders sững người. Người mà anh đang trông thấy, mang một ám khí thật đáng sợ....người đó, dường như không còn là người anh kết nghĩa ấm áp lúc trước nữa...Mà bây giờ, hệt như một tên sát thủ giết người không ghê tay.