Lời Tỏ Tình Không Có Thanh Âm FULL

Chương 1



Khi tôi rời khỏi công ty thì đã là tám giờ tối. Vừa lên xe, trợ lý đưa tôi chiếc máy tính bảng, buổi đấu giá trực tiếp đang diễn ra.

Hiện tại đang đấu giá một chiếc quạt cổ thời nhà Thanh, giá khởi điểm là một trăm ngàn tệ.

"Tranh của ngài Bùi được sắp xếp trình bày gần cuối, chúng ta đi ngay bây giờ là vừa kịp."

"Ừ, lái nhanh lên chút."

Tôi đặt máy tính bảng xuống, xoa xoa thái dương.

Nửa năm trước, bố tôi đột ngột mang về một đứa con riêng, cứ cố nhét nó vào công ty, thời gian gần đây tên đó gây cho tôi không ít phiền toái. Buổi đấu giá hôm nay tôi vốn không định đi, nhưng không may tranh của Bùi Tụng Thanh lại được sắp xếp ở đây.

Khi tôi đến nơi, bức tranh của Bùi Tụng Thanh vừa kịp lên sàn. Vì là họa sĩ mới nên giá khởi điểm khá thấp, người xem bên dưới cũng không mấy hứng thú.

Tôi ngồi trong phòng VIP lắng nghe từng lượt đấu giá, cuối cùng dừng lại ở mức một trăm bảy mươi ngàn.

Công bằng mà nói, mức giá này đã là khá tốt đối với một họa sĩ mới, nhưng đối với tôi mà nói thì nó vẫn chưa đủ.

Tôi dặn dò trợ lý, cô ấy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo.

"Ba trăm ngàn."

Lời vừa dứt, cả khán phòng rì rầm bàn tán, những người nhạy bén đã bắt đầu hỏi thăm tác giả bức tranh này là ai. Cuối cùng nhận được câu trả lời rằng - tác giả chính là cậu chủ nhỏ ít tiếng tăm nhà họ Bùi.

Ngay lập tức, giá đấu liên tục được đưa ra. Thân phận của nhà họ Bùi tại thành phố N đã góp phần không nhỏ cho giá trị bức tranh. Cuối cùng, giá dừng lại ở mức bốn trăm tám mươi ngàn.

Tôi nhìn thoáng qua người ra giá cuối cùng, không ngoài dự đoán chính là đứa con riêng mà bố tôi mới nhận về, tên điên Ngạn này. Không biết ông già đã cho cậu ta bao nhiêu tiền tiêu vặt mà cậu ta có đủ khả năng đấu giá thế này.

Tôi cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng nói với trợ lý:

"Nhân đôi đi… thôi, làm tròn luôn đi."

Trợ lý lập tức hiểu ý.

Ngay giây tiếp theo, tiếng đấu giá vang lên trong khán phòng...

"Một triệu!"

Cả khán phòng xôn xao.

2

Bùi Tụng Thanh cùng nhân viên đấu giá bước vào phòng tôi.

Gần đây tôi quá bận rộn, tính ra đã nửa tháng rồi tôi chưa gặp cậu ấy. Nhưng khi cửa vừa mở, chưa kịp để tôi lên tiếng thì cậu họa sĩ nhỏ nào đó đã hầm hầm tiến đến trước mặt tôi.

[Quan Chi] cậu ấy mở to mắt, nhanh chóng dùng ký hiệu tay ra dấu với tôi,

[Tại sao lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua tranh của tôi chứ?]

Nhìn thấy vậy, nhân viên đấu giá không khỏi ngạc nhiên. Nhà họ Bùi bảo mật thông tin về cậu út rất kỹ, hơn nữa Bùi Tụng Thanh ít xuất hiện trước công chúng nên nhân viên vẫn nghĩ cậu thiếu gia này chỉ là người lạnh lùng ít nói, nào ngờ cậu ấy thực ra không nói chuyện được.

Thấy vậy tôi ra hiệu cho trợ lý, cô ấy liền kéo nhân viên ra ngoài trao đổi.

"Giận gì chứ?" Tôi véo má Bùi Tụng Thanh, "Họa sĩ nhỏ của tôi, tôi đang giúp cậu tạo thế đấy nhé."

"Tôi muốn mọi người biết rằng, tranh của Bùi Tụng Thanh phải có giá trị cao như vậy."

Bùi tiểu thiếu gia chớp chớp mắt, vẫn không hiểu được.

[Bốn trăm tám mươi ngàn đã là rất cao rồi.]

"Ồ, người trả bốn trăm tám mươi ngàn là đứa con riêng mới được bố tôi nhận về đấy."

Bùi Tụng Thanh im lặng, cẩn thận quan sát sắc mặt của tôi.

"Yên tâm đi, lần này tôi không giận đâu."

Bùi Tụng Thanh lớn lên bên tôi, là thanh mai trúc mã suốt nhiều năm, cậu ấy đã quá quen với thái độ của tôi đối với lũ con riêng của bố.

"Cứ đợi đấy, tôi sẽ tống cổ ông già gieo giống khắp nơi kia và đám con riêng của ông ta đi châu Phi trồng khoai cho mà biết."

Bùi Tụng Thanh nhanh tay che miệng tôi lại, dù không thể nói nhưng nét mặt cậu ấy rõ ràng đang viết: "Chuyện này đừng nói lung tung."

Tôi nhân cơ hội liếm nhẹ vào lòng bàn tay cậu ấy.

Bùi Tụng Thanh: !!!

Thích rồi chứ gì.

Ừm, chúng tôi đúng là kiểu biến thái thế đấy.

3

Trên đường về, vừa lên xe tôi đã dựa vào vai của Bùi Tụng Thanh.

Qua khóe mắt, tôi thấy cậu ấy không tự nhiên quay đầu sang hướng khác, tôi cố ý trêu chọc:

“Ngại gì chứ? Chúng ta từng là đồng đội bị bắt cóc hồi bé kia mà.”

Vừa dứt lời, sợi dây trong lòng tôi căng thẳng suốt mấy tháng qua cuối cùng cũng buông lỏng, cơ thể tôi tự nhiên mệt mỏi, tôi bỗng cảm thấy buồn ngủ.

“Bùi Tụng Thanh,” tôi thì thầm vào tai cậu, “Tôi ghét bọn họ.”

Bùi Tụng Thanh không nói gì, chỉ khẽ nghiêng vai về phía tôi, cố gắng để tôi ngủ thoải mái hơn.

Tôi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, xe đã dừng trước cổng nhà họ Bùi.

Tôi mơ màng mở mắt, nhận ra mình đang gối lên đùi của Bùi Tụng Thanh, còn cậu ấy thì đang ngủ tựa vào ghế sau.

Hàng mi của cậu rất dài, ánh đèn đường hắt qua cửa sổ tạo thành bóng mờ trên khuôn mặt cậu. Xe có bật sưởi ấm đầy đủ nhưng chiếc áo khoác duy nhất của cậu vẫn đang đắp lên người tôi.

Một loạt tin nhắn chưa đọc trên điện thoại, có cả vài cuộc gọi nhỡ từ ông già Cố, chắc là đứa con riêng bảo vật đó của ông ta về nhà mách lẻo rồi.

Nhìn lại đồng hồ đã là nửa đêm. Để không làm tôi tỉnh giấc, Bùi Tụng Thanh đã ngồi cùng tôi trên xe suốt mấy tiếng dù chỉ cách cổng nhà họ Bùi một đoạn ngắn.

Khoảnh khắc này tôi chợt nhớ lại chuyện từ nhiều năm trước.

Lần đầu tiên tôi tỏ tình với crush thất bại là khi tôi mười sáu tuổi, sau khi về đến nhà thì nhốt mình ở trong phòng không muốn đi ra.

Là Bùi Tụng Thanh đã đứng canh cửa một ngày một đêm, lo lắng tôi xảy ra chuyện nên thỉnh thoảng lại gõ cửa một cái.

Nhưng khi đó tôi chỉ thấy xấu hổ, trốn trong phòng khóc một trận ra trò, nghe thấy tiếng Bùi Tụng Thanh gõ cửa, tôi hét lên:

“Bùi Tụng Thanh, cậu phiền chớt đi được á!”

“Cậu đừng gõ nữa!”

“Bùi Tụng Thanh, sao mà cậu phiền quá vậy hả?”

Thế mà cậu ấy vẫn kiên trì gõ cửa, cậu không biết nói chuyện, chỉ có thể dùng cách này, lặp đi lặp lại để chắc chắn tôi an toàn.

Tới tận nửa đêm, khi tôi khóc đến kiệt sức rồi ngủ thiếp đi.

Lần tỉnh lại tiếp theo thì trời đã sáng hẳn.

Sau một trận khóc lóc, cổ họng khô rát, bụng đói quặn thắt, tôi đứng dậy ra mở cửa, định gọi người giúp việc mang đồ ăn lên.

Nhưng khi vừa mở cửa, một núi đồ ăn chất đống trước cửa làm tôi đứng ngây người.

Toàn là những món tôi thích, thậm chí có những món chỉ bán ở các ngõ ngách khác nhau trong thành phố, rõ ràng là Bùi Tụng Thanh đã chạy khắp nơi mua về trong lúc tôi ngủ.

Tôi nhìn qua, thấy Bùi Tụng Thanh co ro, tựa vào tường bên ngoài cửa ngủ thiếp đi.

Nghe tiếng mở cửa, hàng mi cậu khẽ rung, mơ màng mở mắt.

Chạm phải ánh mắt tôi, cậu lập tức bừng tỉnh rồi đứng bật dậy.

Lúc này tôi mới nhận ra cậu còn ôm một ly trà sữa nóng trong lòng. Nhìn kỹ hơn là loại mới ra của một quán mà tôi từng vô tình nhắc đến.

Hồi đó, điện thoại thông minh chưa phổ biến như bây giờ, cậu ấy không biết nói chuyện nên từ nhỏ đã không thích ra ngoài, người hiểu được ngôn ngữ ký hiệu của cậu ấy chỉ có mình tôi.

Tôi không hiểu một người câm như cậu làm sao có thể mua được những thứ này…

Bùi Tụng Thanh nhanh chóng cắm ống hút vào ly trà rồi đưa cho tôi.

Tôi nhận lấy rồi uống một ngụm, trà vẫn còn nóng.

“Bùi Tụng Thanh.”

Giọng tôi khàn khàn vì khóc suốt đêm.

Vừa uống một ngụm trà sữa lớn, tôi vừa hỏi cậu: “Nhìn tôi bây giờ có phải rất xấu không?”

Không cần soi gương cũng biết, mắt tôi chắc chắn sưng vù như một con ếch buồn bã rồi.

Nhưng Bùi Tụng Thanh lập tức lắc đầu, sợ tôi không tin cậu lại khoa chân múa tay nói:

[Không xấu đâu.]

[Quan Chi, rất đẹp.]

“Cậu nói dối.”

Tôi lại muốn khóc, nhưng cảm thấy thật xấu hổ, đành bảo cậu:

“Cậu quay mặt chỗ khác đi, không được nhìn tôi.”

Cậu ngoan ngoãn quay đầu sang một bên.

“Những thứ này là cậu tự đi mua hết à?”

Cậu gật đầu, khẽ liếc tôi một cái rồi lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

“Từ giờ không được tự đi lung tung nữa, nghe chưa?” Cậu tiếp tục gật đầu.

“Thế giới ngoài kia nguy hiểm với cậu lắm, người lạ không tốt như tôi đâu.”

“Cậu đẹp trai thế này, lại không biết nói, mấy kẻ xấu sẽ thích cậu lắm đấy.”

“Nếu cậu lại bị bắt cóc, tôi còn phải đi cứu cậu nữa.”

Nói đến đây, ly trà sữa đã gần thấy đáy. Thật là, đồ ngọt đúng là có thể chữa lành tâm hồn, nhìn cậu ấy ngoan ngoãn gật đầu, tôi bỗng cảm thấy việc tỏ tình thất bại cũng chẳng có gì ghê gớm cả.

Dù sao tôi vẫn còn có Bùi Tụng Thanh bên cạnh cơ mà.