Luân Hồi Chuyển Phận

Chương 23: Gia nhập đội ngũ đi săn hung thú



Vera đang nằm trên đùi bố đột nhiên ngồi dậy thấp thỏm hỏi;

“Papa giá trị của quả này rất quý đó nếu bán đi thì được khối tiền, hơn nữa không phải bây giờ việc con cần làm là xây dựng vững chắc căn cơ sao, nếu dùng nó rồi thực lực lại tăng lên phù phiếm không ổn định thì sao?”

Kane lại bật cười rồi nhéo má Vera; “Hai ngày qua con đã chính diện đánh chết biết bao nhiêu hung thú cùng cấp độ, lúc chiều còn tỉ thí thắng được Bran một kẻ ở cấp này lâu hơn con, vậy con nói xem con đã vững chắc căn cơ chưa?”

Vera lúc này mới ngộ ra, thấy vậy Kane nói tiếp; “Tốc độ trưởng thành của con quả thật ngay cả ta cũng phải bất ngờ nên con không cần phải lo. Dược lực trong trái Huyết linh quả này quá mạnh đối với con, vì vậy cách dùng tốt nhất là hấp thụ từ từ. Vừa hay bố cũng biết một cách dùng có hiệu quả nhất đối với con!”

Vera liền hỏi;

“Là dùng như nào vậy ạ?”

“Đó là nghiền nát Huyết linh quả ra rồi pha loãng với một lít nước, mỗi buổi sáng con sẽ phải uống một chén nước đó, đây là cách dùng hiệu quả nhất mà không gây nguy hiểm cho con. Tác dụng lớn nhất sau khi làm như thế là tốc độ hấp thụ năng lượng âm dương trong không khí của con sẽ tăng lên gấp đôi!”

Vera trợn tròn mắt; “Nếu làm như cách bố nói thì tốc độ tiến bộ của con sẽ nhanh hơn nhiều, hơn nữa việc hấp thụ năng lượng âm dương sẽ không làm con bị lên cấp quá nhanh khiến căn cơ bất ổn!”



Kane đắc ý nói; “Con quả là thông minh, đúng là con gái của ta.”

Rồi ông đem ra một chai tủy tinh có thể tích một lít bên trong đã chứa đầy nước, nhìn nước bên trong chai có màu đỏ tươi Vera biết bố đã làm sẵn cho mình rồi chỉ chờ để lấy ra thôi. Kane đặt chai thủy tinh đó lên cái bàn cạnh giường rồi dặn;

“Từ mai mỗi buổi sáng con thức dậy nhớ phải uống một chén nước đó đấy, yên tâm vị khá ngọt không khó uống đâu.”

“Vâng ạ cho dù khó uống con cũng sẽ uống hết.”

Sau đó hai bố con ôm nhau một lát rồi chúc nhau ngủ ngon xong Kane cũng trở về phòng của mình, Vera cũng không hỏi Kane sẽ dùng trái Huyết linh quả của ông như thế nào vì em biết Kane bây giờ đang rất mệt. Vì Vera mà Kane đã phải tốn rất nhiều công sức và tâm huyết rồi.

Sáng sớm hôm sau Vera thức dậy liền không quên rót đầy một chén nước trong chai thủy tinh và uống sạch. Vẫn

như mọi khi trước tiên vệ sinh cá nhân, sau đó thực hiện vài động tác khởi động

buổi sáng rồi bôi kem chống nắng, chống muỗi… các kiểu, cuối cùng là mặc trang phục chiến đấu, chuẩn bị hành trang rồi thong dong đi xuống dưới sân doanh trại.

Lúc này toàn bộ thợ săn chuyên nghiệp có thực lực cao đều đã theo Kane đi đến chỗ hang động, ở sân rộng bây giờ chỉ còn có vài nhóm thanh niên đang xếp hàng, Vera thấy vậy liền đi tới đó, gần đến nơi thì em được một thợ săn trung niên là người quản lí đám thanh niên gọi đến.

Đến nơi Vera chào mọi người xung quanh rồi chào người quản lí, người trung niên đó cười nói;

“Chào buổi sáng Vera, chắc hẳn cháu đã được ngài thủ lĩnh nhắc việc hôm nay rồi đúng chứ? Bây giờ chú phân cháu vào nhóm một rồi lát nữa hãy cùng bọn họ tiến vào sâu trong rừng đi tìm hung thú thích hợp để rèn luyện!”



Vera đáp lại rồi đi tới chỗ một nhóm người đứng vào trong đó, đây là nhóm một tính cả Vera là có 5 thành viên, trong đó có ba người Vera nhớ tên vì họ thường hay tới bắt chuyện với em. Hai người 18 và 20 tuổi là anh em họ, tên là Tomaru và Saimaru.

Một người còn quen thuộc hơn chính là Diater 19 tuổi con trai của chú Năm, hiển nhiên việc chia đội này đã được chỉ huy nhúng tay vào. Người còn lại là đội trưởng của nhóm khoảng 24 tuổi, hắn có khuân mặt bình thường, ngoại hình cao lớn thân hình lực lưỡng làn da đen có vài vết sẹo trên cơ thể, đứng khoanh tay mắt hờ hững nhìn lên cao không thèm để ý tới Vera.

Vừa đứng vào nhóm thì ba thanh niên đó liền túm lại xung quanh Vera bắt chuyện với em, họ rất vui vì hôm nay Vera sẽ chung nhóm với họ còn tên đội trưởng thì vẫn đứng ở đầu hàng không chú ý gì.

Những thanh niên ở các nhóm khác thì đều ghen tức, họ biết vì hôm nay thủ lĩnh bận nên Vera sẽ phải theo đám thanh niên đi rèn luyện nhưng không ngờ Vera đã bị phân luôn vào nhóm một. Mọi người thấy thế đều hiểu ra là chỉ huy đã làm vậy để con trai của hắn là Diater có nhiều thời gian ở chung với Vera.

Sau khi các nhóm xếp hàng chỉnh chu thì người quản lí liền cất giọng lớn nói;

“Hôm nay vẫn như mọi hôm, chúng ta sẽ hoạt động theo nhóm đi sâu vào trong rừng phía Bắc tìm hung thú thích hợp để rèn luyện. Lưu ý các nhóm không được tự ý đi về hướng khác hay đi cách quá doanh trại 5km, và phải chấp hành mệnh lệnh của đội trưởng!”

Tất cả ngững người ở đây đều đồng thanh hô to; “Rõ”!

Vera nghe vậy nhíu mày suy nghĩ trong thoáng chốc rồi hiểu ra; “Trong khoảng 5km về phía Bắc khi đi từ doanh trại thì ở trong vùng đó rất ít hung thú, nếu có cũng rất yếu, vì thế tốc độ tiến bộ của các thợ săn học việc sẽ rất chậm. Nhưng cũng phải triển khai như vậy vì thực lực của những người đứng đầu ở đây không đủ mạnh để cho các thành viên có thể tự do thoải mái đi lại trong rừng sâu”!

Vera có thể cảm nhận được thực lực của những đội trưởng tại các nhóm là khoảng ‘Tân Tinh – hậu cấp(8)’ hoặc ‘đỉnh cấp(9)’, còn người trung niên quản lí là Tinh Anh – tiền cấp(1). Thực lực này nếu không cẩn thận mà gặp phải hung thú ‘Bậc 2’ thì đi bán muối cả lũ! Vì vậy chỉ có thể rèn luyện tại vùng rừng an toàn nhất.

Các nhóm lần lượt tiến về hướng Bắc của khu rừng rồi đi sâu vào trong đó, mỗi nhóm đều là một đội ngũ, người đội trưởng đi đầu quan sát phía sau họ là bốn đội viên còn lại, cả khu vực rất rộng lớn nên các đội ngũ thường không chạm mặt nhau.

Lúc này nhóm một đang di chuyển khá nhanh vào sâu trong rừng, họ không chạy dưới đất mà nhảy từ cành cây này sang cành cây khác, Vera cũng không nói gì chỉ nhảy theo sau mọi người, trên quãng đường đi tìm hung thú ba người khác đều hỏi han, nói chuyện tỏ vẻ quan tâm Vera, em chỉ đáp là mình ổn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Hựu Hựu Tiêu Nham
3. Tìm Được Điều Đã Mất
4. Học Viện Lộc Sơn Có Vị Nhan Tiên Sinh
=====================================



Cả nhóm đang ngồi nghỉ cạnh một hồ nước, Vera và ba người khác đều đem chai nước trong balo của mình ra uống, bỗng nhiên Vera nhìn thấy tên đội trưởng đi ra bờ hồ lấy nước trong hồ lên uống. Vera nghĩ thầm;

“Anh ta không sợ bị đau bụng sao?”

Ba người khác thấy vậy cũng không nói gì vẫn bình thản nói chuyện tán gẫu, dường như họ đã quen với chuyện này. Vera tiến đến gần tên đội trưởng, lúc này em đã được mọi người cho biết đội trưởng tên là Alvar, Vera nói;

“Nước trong hồ này nhìn có vẻ không được sạch cho lắm, em có mang theo khá nhiều nước uống anh hãy cầm vài chai để dùng dần đi”!

Cùng lúc đó Vera cầm ba chai nước đặt lên một tảng đá cạnh balo của Alvar, rồi em quay về chỗ của mình. Khi tới chỗ nghỉ của mình ba người khác đều khuyên bảo Vera;

“Vera em cứ mặc kệ anh ta, tính tình hắn rất kì quái nên em không cần quan tâm đâu.”

“Phải đấy chúng ta cứ theo nhiệm vụ mà thực hiện thôi đừng để ý tới hắn”.

Diater thì tỏ vẻ tức giận nói; “Gã đó thường lạnh lùng với những thanh niên khác nhưng không hiểu sao lại ghét anh, anh còn chưa làm gì hắn vậy mà lần trước chỉ vì làm sai một việc vặt mà hắn chửi anh một trận. Hình như anh ta cũng không ưa em đâu đấy nên tốt nhất là tránh xa hắn!”