Luân Hồi Chuyển Phận

Chương 80: Tham quan một bộ lạc nghèo khổ



Nghe thấy đồng bạn mình kinh ngạc miệng thốt không nên lời như vậy hai người còn lại đang cố dìu nhau dậy cũng nhìn lại về phía sau, họ cũng đều ngạc nhiên vì ngay sau họ vài mét có một thân ảnh mặc áo choàng tối màu chùm kín người đang đứng đó! Gã đàn ông lớn tuổi nhất đang khó hiểu nghĩ;

“Người kia từ đâu ra sao lại thình lình xuất hiện ở đó vậy? Ngay vừa rồi ba người nhóm mình vừa chạy qua đó có thấy ai khác ở xung quanh đâu!”

Cô gái ngạc nhiên rồi cũng lo lắng nói nhỏ; “Con súc sinh đó đuổi tới rồi sao người đó lại xuất hiện đứng im ở kia vậy?”

Con hung thú nhìn thấy thân hình Vera đang đứng chắn trước ba kẻ mà nó đang rượt đuổi thì vô cùng giận dữ gầm lên rất lớn, rồi tiếp tục lao tới muốn đâm nát kẻ trước mắt. Ba người phía sau thấy vậy cũng rất lo lắng và sợ hãi nhưng không còn ai có sức để chạy nữa, họ cũng chỉ biết trơ mắt nhìn con hung thú to lớn lao thẳng về phía Vera, nếu người trước mặt bị hung thú giết chết thì tiếp theo sẽ là bọn họ.

Khi con hung thú lao đến ngay trước mặt thì Vera bất ngờ vung một cước đá bay con hung thú sang một phía xa hơn chục mét, lăn vài vòng trên đất cả thân thể to lớn của con húng đó nằm im không phát ra một tiếng động.

Lúc này Vera quay lại nhìn thì thấy ba người kia vẫn đang thẫn thờ ngây dại ra đó không hề nhúc nhích. Con ngươi của cả ba người họ đều co rút lại không tin vào mắt của mình, cô gái nhỏ bé kia còn lấy hai tay dụi dụi mắt mình, hai người con trai thì há hốc mồm không nói lên lời.

Thế rồi Vera đi tới gần ba kẻ đó rồi lên tiếng hỏi, âm thanh của Vera đã được bộ giáp hỗ trợ thay đổi giọng, giờ đây nghe giọng em như thể giọng robot vậy nhưng cũng rất dễ nghe;



“Ba người thuộc bộ lạc nào, sinh sống ở đâu, sao lại bị con hung thú truy đuổi tại nơi này?”

Kẻ lớn tuổi nhất trong đám vẫn chưa hết kinh ngạc đang nhìn chằm chằm vào cái xác to lớn phía xa thì nghe thấy vậy liền vội vàng đứng dậy cúi đầu xuống thành khẩn nói;

“Chúng con xin cảm tạ ngài đã cứu giúp ạ, ơn cứu mạng này bọn con sẽ không bao giờ quên! Chúng con là người trong bộ lạc Kher tại vùng ‘Hạ 1’ cách đây khoảng 4 cây ạ. Hồi sáng ba người bọn con đi vào vùng này muốn hái các cây thuốc thảo dược nhưng không cẩn thận gặp phải con hung thú ‘Bậc 1 – cao đẳng’ đó và đã bị nó đuổi đến đây ạ.”

Nghe một người còn lớn tuổi hơn mình cung kính lễ phép xưng con trước mặt Vera cũng không khỏi cười khổ, nhưng hiện tại đang che giấu thân phận nên Vera cũng không thể để lộ ra cho họ biết được. Em có thể nhìn ra tên lớn tuổi nhất này có thực lực ‘Tân Tinh – địa cấp (4)’, hai người bằng tuổi mình kia thì không cảm nhận được chút chiến lực nào hẳn là chưa thành chiến nhân.

Tên lớn tuổi nhất nói xong thì cả ba người họ đều nhìn về phía Vera với vẻ rất khâm phục và cảm kích, Vera lại hỏi tên của họ thì họ đều đã rất vui mừng và thành khẩn trả lời. Gã lớn tuổi nhất tên là Lacus, người con gái tên là Lily, người còn lại là Celot. Trong đó Lacus là một người đã trưởng thành trong bộ lạc và được coi là người trẻ tuổi rất mạnh, hơn nữa hắn ta cũng rất tốt tính. Hai người 15 tuổi còn lại thì vẫn còn là thiếu niên đang học việc tại khu bệnh xá trong vùng.

Hôm nay Celot và Lily được giao cho việc đi tới vùng này tìm kiếm thảo dược, Lacus hôm nay cũng rảnh nên đã đi theo để bảo hộ. Thông thường tại vùng này rất ít hung thú, nếu có cũng toàn ‘Bậc 1 – xơ đẳng’, không ngờ hôm nay họ đã đen đủi gặp phải hung thú rất mạnh.

Vera cho phép Lacus lấy xác con hung thú mà em vừa tiêu diệt, nghe vậy ba người họ đều rất vui mừng vì xác của hung thú ‘Bậc 1 – cao đẳng’ rất quý giá và thịt cũng rất ngon. Xong rồi thì Vera tùy ý để họ dẫn đường, cả bốn người đang chậm rãi di chuyển về bộ lạc của họ. Vera lúc này muốn đi theo bọn họ để nghe ngóng chút thông tin về các thế lực tại vùng này, nếu họ không biết thì có thể vào trong bộ lạc để thăm hỏi.

Còn ba người đó thì vô cùng vui sướng vì trong mắt họ vị ân nhân này sở hữu sức mạnh có thể sánh ngang với tộc trưởng, vì các chiến nhân trong bộ lạc chỉ có tộc trưởng là có thể một đòn giết chết hung thú ‘Bậc 1 – cao đẳng’! Được dẫn đường cho kẻ mạnh như thế này hơn nữa còn rất tốt bụng, cả ba người này đều rất phấn khích.

Đi được một khoảng thời gian Vera cũng đã tra hỏi ra được vài thông tin cơ bản và các từ ngữ đặc trưng tại nơi này, nhưng phân bố các thế lực sơn tặc mạnh mẽ thì đều không có kết quả, hiển nhiên những người này còn quá non nớt chưa được tiếp thu nhiều thông tin quan trọng. Cuối cùng bốn người bọn họ cũng đã về đến bộ lạc Kher, đây là nơi có 3 nhóm dân tộc thiểu số sinh sống.

Trước mắt Vera lúc này là một vùng đồng bằng rộng lớn, có rất nhiều những ngôi nhà bằng tranh hoặc gỗ được dựng lên ở khắp mọi nơi, đa số mỗi ngôi nhà đều không quá to. Đi vào trong bộ lạc nhìn xung quanh, Vera có thể thấy rất nhiều người dân tộc đang sinh hoạt bình thường. Những người ở đây đều có phần nhỏ gầy và ốm yếu hơn người bình thường mà Vera hay tiếp xúc.

Khi mọi người nhìn thấy Vera, một kẻ chùm áo choàng kín người và đeo mặt nạ kì quái thì cũng thấy tò mò nhìn theo sau, trẻ con thì có đứa sợ hãi, có đứa tò mò, có đứa thấy lạ. Bước đi trên con đường đất nhỏ, nhìn thấy cuộc sống khó khăn của mọi người ở đây Vera mới biết bản thân mình may mắn như thế nào. Lúc này tâm cảnh của Vera đã mở ra thêm một khoảng mới, em đang cảm khái vì hoàn cảnh khác nhau của từng con người.



Vera luôn được bố mẹ dạy bảo phải có tính bao dung, không được có ý khinh thường những người nghèo khó, bản thân em cũng luôn luôn làm như vậy. Tuy đã thấy nhiều ảnh chụp và xem trên tivi về những nơi nghèo khổ, người có hoàn cảnh khó khăn, nhưng giờ được nhìn thấy và tiếp xúc trực tiếp Vera mới cảm nhận được những người ở nơi này cực khổ như thế nào.

Khi đi đến gần khu bệnh xá Celot và Lily liền lễ phép chào tạm biệt Vera rồi chạy đi vào một ngõ, còn Vera thì tiếp tục đi theo Lacus dẫn đường đến khu tập luyện của làng, vì những tộc nhân mạnh mẽ và tộc trưởng trong bộ lạc này thường xuyên ở đó. Đi được thêm gần 1km Vera đã nhìn thấy một khoảng sân rộng, trên sân có khá nhiều người trưởng thành và trung niên đang cầm vũ khí luyện tập với nhau.

Đến nơi Lacus liền chạy tới một đám đông đang tụ tập chào hỏi vui vẻ với những người khác, rồi trò chuyện một lát, lúc sau có một người đàn ông khá lớn tuổi chậm rãi bước về phía Vera, sau ông ta cũng có khá nhiều người khác. Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ, tò mò, kính nể, của những người đang đi tới chỗ mình Vera biết rằng Lacus đã kể chuyện hồi sáng với mọi người.

Người đàn ông lớn tuổi đi đầu chính là tộc trưởng của bộ lạc này, những người theo sau đa số đều là những người có thực lực mạnh nhất trong làng, họ đều là nguồn sức mạnh chính bảo vệ ngôi làng này. Vera và người tộc trưởng chào hỏi nhau rồi cùng mọi người đi vào một ngôi nhà lớn, đó chính là nơi thường để tổ chức họp làng.

Màn hình trước mặt Vera quét qua tất cả mọi người ở đây rồi liền có một đống thông số hiện lên trước mắt em, nhìn lướt qua một lượt Vera thì thầm;

“Ồ, ông tộc trưởng là ‘Tinh Anh – tiền cấp(1)’ còn những người khác đều là ‘Tân Tinh’, đạt đến ‘cao đẳng’ cũng rất ít, nhưng thực lực này cũng đủ để bảo vệ tốt cho ngôi làng này rồi.”

Vera biết những dân tộc thiểu số sinh sống ở vùng hoang vu hẻo lánh, đời sống lạc hậu không có điện hay internet như thế này thì rất ít có chiến nhân mạnh mẽ được. Họ không có võ học, tuyệt học hay các tuyệt kỹ, vũ khí tốt hoặc vũ khí công nghệ cao lại càng không, thiếu phương pháp tu luyện tối ưu cùng nhiều thứ khác nữa khiến họ có tổng thể thực lực rất yếu. Bọn họ mạnh lên chỉ dựa vào phương pháp duy nhất là săn bắt, chiến đấu với hung thú, đến vũ khí trông cũng vô cùng thô sơ, kĩ thuật chiến đấu thì khỏi nói, rất là thô rát.

Ở trong ngôi nhà lớn, người tộc trưởng ngồi đối diện đưa cho Vera một tấm bản đồ có nhiều đánh dấu trên đó rồi nói;

“Trên tấm bản đồ này có đánh dấu địa bàn của các thế lực sơn tặc xung quanh đây, mời cậu nhận lấy.”

Vera cầm lấy tấm bản đồ rồi nói; “Cảm ơn tộc trưởng, tôi cũng chuẩn bị rời đi đây, rất vui vì mọi người đã đón tiếp tôi vô cùng nhiệt tình.”



Tộc trưởng mỉm cười; “Tất cả các chiến nhân khi đi phiêu lưu qua đây đều sẽ là khách với bộ lạc chúng tôi mà, hơn nữa cậu còn cứu mạng ba tộc nhân trong làng nữa, chúng tôi rất cảm kích, mong rằng sau này nếu lại đi ngang qua đây cậu có thể ghé vào chơi.”

“Tất nhiên rồi, tôi rất thích những nơi yên bình như thế này, thôi tôi phải xuất phát rồi mọi người không cần tiễn đâu.”

Nói rồi Vera nhanh chóng đi men theo một con đường nhỏ dẫn ra khỏi làng, trên đường đi AI lên tiếng;

“Tôi có bản đồ địa điểm chi tiết của ba thế lực cần tiêu diệt trong nhiệm vụ của chủ nhân mà, sao cô lại mất công đi xin của những người này làm gì?”

Vera đáp; “Tôi xin là bản đồ phân bố địa bàn của tất cả các thế lực, và vài thông tin tình báo khác, trong dữ liệu của cậu đâu có mấy thứ này.”

Vừa nói xong Vera ngạc nhiên liền hỏi; “AI, cậu có suy nghĩ riêng à, sao vừa rồi có thể tự đặt câu hỏi cho tôi?”

“Tôi là trí tuệ nhân tạo thông minh mà, tất nhiên phải có chút suy nghĩ riêng rồi.”