Lưới Tình Hoàng Kim

Chương 37: Chỉ cần ở bên cạnh tôi



Lôi Duật Thiên cũng chẳng biết tại sao rõ ràng hắn không có lí do gì để lo nhiều chuyện của cô như vậy nhưng khi hắn chứng kiến cảnh tượng vừa rồi hắn suýt nữa không kiềm được mà tẩn cho nhà Tư một trận.

"Tư Điềm Hi...em chỉ cần ở bên cạnh tôi những con đường em muốn đi tôi đều có thể dọn sạch chướng ngại giúp em" - Hắn đưa tay nân niu vuốt ve mái tóc dài mềm mượt, lời nói như mật rót vào tai của người con gái khiến nước mắt cô không kiểm soát mà chảy xuống má.

"Thật sao.." - Người như Lôi Duật Thiên có thể làm chỗ dựa cho cô sao..đây góp cuộc là cảm giác gì mà khiến cô nôn nao như vậy.

"Ừm..không cần lo lắng gì cả" - Hắn ôm cô vào lòng hơi thở nam tính nhàn nhạt mùi hương hổ phách dễ chịu khiến cô thật sự không muốn từ chối sự tiếp xúc với hắn.

Sáng hôm sau tại đồn cảnh sát, Tư Điềm Hi đi cùng với Lôi Duật Thiên đến.

"Cảnh sát Tống tôi muốn gặp hai tên đã hành hung tôi" - Tư Điềm Hi bình tĩnh nói.

"Được rồi mời cô qua đây" -Tống Ngạn liếc qua người đàn ông đứng bên cạnh rồi đáp lời cô.



Trần Đinh hai tay bị còng sắc mặt tái xanh tức tối chỉ hận không thể đánh chết Tư Mỹ Như chỉ vì cô ta khơi màu nên hắn mới bị cảnh sát túm cổ như vậy lại còn bị điều tra ra hắn dương tính với chất kích thích.

Trong phòng Tư Điềm Hi đối diện hới gã đó cô chỉ mỉm cười nhàn nhạt như đang khiêu khích tinh thần của hắn.

"Nhìn anh thảm hại thật" - Tư Điềm Hi cười nói nhìn hắn như một thứ sắp bị đem đi tái chế vậy

"Tôi sẽ khai ra người chủ mưu..cô Tư dù sao tôi cũng là kẻ nhận tiền rồi làm việc không có thù oán với cô..có thể thả tôi được không..tôi tuyệt đối sẽ khai thành thật" -Trần Đinh hiểu rõ thực tại như thế nào ngoài Tư Điềm Hi ra thì không còn ai có thể cứu hắn được nữa.

"Không cần vì tôi đã biết kẻ chỉ thị anh là ai rồi tôi đến đây là muốn nói cho anh biết...cái người mà ra lệnh cho anh bắt tôi hiện giờ rất thư thả đi tắm biển hưởng thụ ở nước ngoài đấy..nhìn anh đáng thương như vậy tôi nên nói một chút tình hình cho anh biết thôi.." Tư Điềm Hi không phải bồ tát nên không nhân từ cho qua như thế được dù cô có bị thương tổn hay không thì bọn họ cũng đã đụng vào cô rồi.

"Cái gì..con khốn đó sao nó dám..mẹ kiếp mau thả tôi ra..tôi sẽ giết con khốn đó" - Cảnh sát thấy hắn kích động thì liền giữ lại kéo đi để lại gương mặt an nhiên cười hiền hoà của Tư Điềm Hi trong phòng.

Lôi Duật Thiên bên ngoài đang nói chuyện với một quan chức nào đó khuôn mặt hắn vẫn giữ thái độ bình thường còn người đàn ông kia thì rất niềm nở đón nhận từng lời của hắn.

Đó là cục trưởng cục cảnh sát thành phố Lương Chân, ông ta rất có tiếng ở Vạn Sương ngay cả doanh nhân lớn cũng phải nhờ một phần giúp sức của ông ta mà làm việc nhưng đối với Lôi Duật Thiên ông ta chẳng qua cũng chỉ là một chức vụ cục trưởng không hề quan trọng.

"Chuyện mà cậu Lôi đã đích thân mở lời người làm việc như tôi chắc chắn sẽ cố hết sức" - Lão cười khà khà đáp lời nhìn thấy Tư Điềm Hi đi ra thì lão cũng gật chào rồi tạm biệt Lôi Duật Thiên xong rời đi.

"Anh nói gì vậy với cục trưởng Lương vậy" - Cô tò mò nhìn hắn hỏi.



"Không có gì chỉ vài chuyện cỏn con thôi..xong chuyện rồi chúng ta đi ăn nhé" - Hắn xoa đầu tóc cô một cách nhẹ nhàng nân niu khiến mấy người xung quanh thật sự ngớ người đây là Lôi Duật Thiên nổi tiếng máu lạnh trong truyền thuyết sao.

Tống Ngạn từ xa nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng có chút không cam tâm xem ra tin tức họ sắp đính hôn không phải là đồn đại mà lời giải thích của Lôi Duật Thiên trước báo chí lúc đó cũng là thật không phải là nói khơi.

Tư Mỹ Như lúc này đang rất tận hưởng cuộc đi du lịch của bản thân, nghe tin Trần Đinh bị bắt lúc đó cô ả còn phát hoảng nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không có bằng chứng gì xác minh rằng cô ả có liên quan nên tạm thời cô ả đi ra nước ngoài lấy danh nghĩa đi du lịch thực chất là sợ liên luỵ.

.....

Tư Kiến Trạch tỉnh lại, nắng chiếu vào cửa sổ là buổi chiều rồi anh nhìn thấy Tư Điềm Hi đang kéo rèm cửa lên.

"Tiểu Điềm..sao lại ở đây" - Anh ta định ngồi dậy thì bị Tư Điềm Hi đỡ nằm xuống lại.

"Anh làm em suýt thì rớt tim ra ngoài đấy anh trai à" - Tư Điềm Hi ngồi xuống nhìn anh lành lặng trong lòng cô thật sự nhẹ nhõm biết bao.

"Anh còn chưa thấy em gái mình mặc váy cưới kết hôn sinh con thì sao mà có chuyện gì được chứ..con bé ngốc" - Tư Kiến Trạch xoa đầu cô.

"Anh hai..xin anh đừng xảy ra chuyện gì...và cả anh cả nữa nếu không em sẽ phát điên mất"

Lời nói mang tiếng nấc nghẹn ngào khiến Tư Kiến Trạch cũng suýt thì rơi nước mắt ôm lấy cô xoa đầu nân niu.

"Tụi anh sẽ không có gì đâu..yên tâm nhé"- Tư Kiến Trạch biết mình đã doạ Tư Điềm Hi sợ hãi thế nào anh cũng thấy có lỗi ôm lấy em gái nân niu không rời.

"Được rồi đừng ôm nữa" - Lôi Duật Thiên bên ngoài đi vào nhìn thấy cũng chẳng vui vẻ gì.

"Sao cậu cũng ở đây? Tôi không nghĩ mình có vinh hạnh được Lôi tổng thăm bệnh đâu" - Tư Kiến Trạch luôn có ác cảm với Lôi Duật Thiên nên luôn có ánh mắt phòng bị với hắn.

"Đến thăm anh vợ tương lai có gì mà lạ chứ hả dù sao sau này cũng là người một nhà cả"-Hắn cười cười đặt vỏ trái cây lên bàn nhìn anh ta.

"Cái gì mà người nhà..ai là anh vợ của cậu chứ"

Dù là đã nghe chuyện hôn sự giữa hai nhà chỉ là anh ta không chấp nhận để cô em gái cưng của mình rơi vào cái tên diêm la khốn kiếp này mà thôi, chỉ cần Tư Điềm Hi gật đầu thì dù có mười Tư Uý Minh cũng không thể tác hợp được hai gia đình dù sao anh cả của cô là Tư Kiến Dương vẫn là người có tiếng tăm quyền hành rất cao ở Tư Gia.