Mãi Yêu Em Như Vậy FULL

Chương 81



Edit: Mina

Hạ Mộc tới văn phòng, không có một bóng người, lại đi tới phòng làm việc của tổng biên tập, cũng không thấy tổng biên tập đâu.

Trên hành lang gặp được dì quét dọn, cô hỏi có phải đang mở họp không.

Dì nói bọn họ đều cầm giấy bút lên lầu, chắc đi mở họp thật.

Hạ Mộc nói tiếng cảm ơn, quay trở lại văn phòng, tìm bừa sổ ghi chép và cây bút trên mặt bàn, vội vàng đi lên lầu.

Phòng họp của các cô ở lầu trên.

Hạ Mộc gõ cửa đi vào, tầm mắt mọi người đều hướng tới.

Cô đặt tay lên ngực che bộ lễ phục, hơi cúi người tỏ vẻ xin lỗi.

Tổng biên tập mở họp đang nói cũng bất giác dừng lại, phòng họp yên tĩnh đến độ nghe được cả tiếng kim rơi, phản ứng đầu tiên của bọn họ là ngạc nhiên, mấy giây sau, chỉnh đốn lại biểu cảm cười cười với cô.

Hạ Mộc cũng mỉm cười đáp lại, tổng biên tập ý bảo cô ngồi xuống, cô lấy một chiếc ghế dựa ở cuối bàn hội nghị ngồi vào.

Đồng nghiệp nữ thỉnh thoảng nhìn về phía cô, cảm thán làn da cô vừa trắng lại mịn màng, còn tìm tòi xem rốt cuộc cô dùng loại nước hoa gì mà trong trí nhớ không kiếm ra được mùi hương này.

Đồng nghiệp nam cũng liếc liếc đuôi mắt, ngượng ngùng nhìn thẳng vào cô.

Tổng biên tập tiếp tục mở họp, Hạ Mộc như không có việc gì mở sổ ghi chép, thoáng nhìn có vẻ nghiêm túc chuyên chú.

Tiêu Ảnh ngồi bên cạnh tổng biên tập, cách Hạ Mộc rất xa, cô ta bị cận nhẹ, không thấy rõ biểu cảm trên mặt Hạ Mộc hiện giờ, nhưng Hạ Mộc trang điểm thành như vậy tới dự họp là có ý gì?

Hơn nửa tiếng sau hội nghị mới kết thúc, mọi người lục tục đứng dậy, có người quen biết Hạ Mộc lên tiếng chúc mừng cô.

Hạ Mộc mỉm cười: “Cảm ơn.”

Đều là phóng viên, trước đó khi nghe được đoạn ghi âm kia phản ứng đầu tiên đó là bị cắt ghép, phản ứng thứ hai là đoạn ghi âm đối thoại này rất Hạ Mộc, ấn tượng cô cho bọn họ ngoài vẻ xinh đẹp thì đúng là yêu tiền như mạng.

Trước kia lúc cô còn đang thực tập, mỗi lần tính tiền tăng ca hay tiền thưởng cô còn tính nhanh hơn cả phòng hành chính tài vụ…

Hạ Mộc trở về từ New York tặng cho mỗi người bọn họ một món quà, người cô thân quen đều tặng quà phù hợp với bọn họ, không quen thuộc, cô tặng những thứ vừa thời thượng lại hữu dụng.

Trong chốc lát, bọn họ trừ bỏ có chút đồng tình thì cũng không có ai vui sướng khi người gặp họa.

Trong đám đông, tầm mắt Hạ Mộc đang tìm kiếm người, cuối cùng đối diện với một ánh mắt không có ý tốt.

Ánh mắt cô chợt lạnh thấu xương, liếc xéo đối phương.

Tiêu Ảnh lạnh lùng đáp trả, bỗng di động vang lên, cô ta dừng lại, cầm notebook đi nhanh rời khỏi phòng họp.

Các đồng nghiệp tốp năm tốp ba đi ra phòng họp, bước chân tương đối chậm, có đồng nghiệp hỏi Hạ Mộc: “Tối nay rảnh không? Chúng ta tụ họp đi.”

Hạ Mộc nói cảm ơn, “Đợi lần sau tôi về, ngày mai phải trở lại Mỹ rồi, tối nay phải thu dọn hành lý.”

“Gấp vậy à?”

“Ừm, thứ ba tuần sau có tiết học.”

Các cô vừa nói vừa xuống lầu.

Tiêu Ảnh tìm chốn không người nghe điện thoại, giọng điệu mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”

Tiêu Tiêu cười lạnh: “Tiếp tục giả bộ là có ý gì?”

Tiêu Ảnh: “Không nghe hiểu chị đang nói gì, chị muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi bận, cúp máy đây.”

Tiêu Tiêu: “Bản thân bận thoát thân?” Cô ‘à’ một tiếng: “Lúc hãm hại Hạ Mộc cô nên nghĩ tới kết cục của cô sau khi thất thủ thì sẽ thảm hại đến mức nào! Cô ngàn tính vạn tính cũng không tính đến Kỷ Tiện Bắc sẽ từ bỏ cả tôn nghiêm đàn ông, quyết tâm phải đăng ký kết hôn với Hạ Mộc, giờ thấy hối hận lắm đúng không?”

Tiêu Ảnh dựa vào cửa sổ, vẫn còn khá bình tĩnh, “Chị đây là vu oan giá họa, tôi lười tranh cãi với chị, chị có thời gian dong dài với tôi thế không bằng nghĩ cách xem làm thế nào giữ được tập đoàn Tiêu Hoa vẫn mang họ Tiêu thì hơn.”

Cô muốn hút thuốc, sờ sờ túi tiền trên người, lại không có thuốc lá.

Trong khoảng thời gian này áp lực của cô rất lớn, lúc không ngủ được lại mượn thuốc lá giải khuây.

Sau khi sống trong mơ mơ màng màng thì vẫn không trốn thoát được hiện thực.

Tiêu Tiêu: “Chú thực sự vì vị trí chủ tịch tập đoàn Tiêu Hoa mà hao tổn tâm huyết, đúng là hợp với câu, không nỡ bỏ con cái thì không bắt được sói hoang, ngày trước tôi còn rất hâm mộ cô, bởi vì cô có người bố thương yêu cô chiều chuộng cô, bây giờ nhìn lại, có một người bố như vậy thì đến ban đêm ngủ cũng chẳng dám nhắm mắt.”

Tiêu Ảnh dùng sức siết chặt di động, không lên tiếng.

Ngày đó cô ta đặt bút ghi âm trên bàn của Hạ Mộc và Hứa Mạn vốn chẳng ôm hy vọng có thể ghi lại được gì hữu dụng, nào ngờ có vài câu đối thoại vượt ngoài dự kiến của cô ta.

Cô ta vốn định sau khi cắt ghép gửi thẳng cho Kỷ Tiện Bắc, làm Kỷ Tiện Bắc và Hạ Mộc xảy ra mâu thuẫn, rồi lại sợ không ổn, buổi tối về nhà kể việc này với bố mình, hỏi ý kiến ông.

Bố cô ta không nói gì nhiều, chỉ bảo cô ta đưa đoạn ghi âm cho ông, nói chuyện này cứ để ông xử lý.

Nào biết hôm nay trên bản tin lại tung ra chuyện này, dù thế nào cô ta cũng không ngờ tới bố mình không gửi riêng cho Kỷ Tiện Bắc mà lại trực tiếp công bố ra bên ngoài như thế.

Lúc ấy cô ta tức muốn hộc máu, hỏi bố mình, nếu Kỷ Tiện Bắc tra ra là cô ta thì cuộc sống của cô ta về sau thảm đến mức nào.

Kết quả bố cô ta nói không có người đàn ông nào chịu đựng được chuyện như vậy, còn nói: “Bố làm thế cũng vì để Kỷ Tiện Bắc phản bội tập đoàn Tiêu Hoa, đến lúc đó bác cả con với Tiêu Tiêu không thể thu dọn cục diện rối rắm, cuối năm hội đồng quản trị tới nhiệm kỳ mới thì bọn họ càng không thể có phần.”

Cô ta không nghĩ tới bố mình lại được ăn cả ngã về không, làm Tiêu Hoa rối tung lên, rồi ông sẽ xử lý cục diện rối rắm này, nhưng cô ta vẫn không thể tiếp nhận: “Còn con thì sao? Bố, bố không nghĩ tới sau này Nhậm Ngạn Đông biết sẽ nhìn con với ánh mắt gì sao?!”

Bố cô ta: “Tình yêu có kiếm được cơm ăn không? Con thực sự cho rằng cuộc sống tốt đẹp hiện giờ của con là từ trên trời rơi xuống sao? Nếu không phải bố quyết liệt, Tiêu Tiêu sẽ để con hưởng cái danh tập đoàn Tiêu Hoa thoải mái vậy à? Năm nào cũng tài trợ mấy chục triệu tiền quảng cáo cho công ty các con? Con đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn ngây thơ thế hả? Lần này hội đồng quản trị bầu nhiệm kỳ mới, bố với bác cả con, không phải ông ta đi thì chính là bố đi, con nói với bố xem, tình yêu của con quan trọng hay lợi ích của nhà chúng ta quan trọng hơn?”

Lúc ấy cô ta vô lực phản bác.

Trong điện thoại giọng Tiêu Tiêu lại truyền đến: “Lùi mười ngàn bước nói, dù cuối cùng tôi với bố tôi mất đi vị trí cổ đông và lòng tín nhiệm của ông nội, không thể tiến vào hội đồng quản trị lần nữa, thì cô cho rằng cuộc sống sau này của chú vẫn sẽ tốt đẹp sao?”

Dừng lại, cô nói: “Có lẽ cô vẫn chưa biết, Nhậm Ngạn Đông đã bắt đầu thu mua cổ phiếu của Tiêu Hoa chúng ta rồi.”

Nói xong, trực tiếp ấn kết thúc cuộc trò chuyện.

Đáy lòng Tiêu Ảnh chợt lạnh, vậy mà Nhậm Ngạn Đông cũng xen vào chuyện này.

Đứng bên cửa sổ hồi lâu, cô ta nhịn không được gọi cho bố mình, bên bố cô ta đang rất ồn ào: “Alo, bố, có tiện nói chuyện không ạ?”

Bố cô ta: “Đang ở chỗ cậu của con, có chuyện gì thế?”

Tiêu Ảnh: “Ừm… Bố có nghĩ tới, nếu Nhậm Ngạn Đông và Kỷ Tiện Bắc liên thủ, bố không thể là đối thủ của bọn họ không.”

Bố cô ta: “Nhậm Ngạn Đông từ lâu đã muốn kiểm soát cổ phần của Tiêu Hoa, dù cho có việc hôm nay hay không thì cậu ta không sớm thì muộn cũng sẽ thu mua cổ phần của Tiêu Hoa, cậu ta thu mua sớm vừa hay thuận dòng với Kỷ Tiện Bắc mà thôi.”

Bố cô ta đang nói dừng lại, nói vài câu với cậu cô ta rồi mới tiếp tục nói với cô ta: “Con cứ làm việc chăm chỉ đi, mấy việc này không cần con nhọc lòng.”

Tiêu Ảnh còn định nói gì đó, bố cô ta đã trực tiếp cúp điện thoại.

Cô ta thở hắt, giờ khắc này cô ta đang đứng bên bờ vực thẳng đứng, chỉ cần sơ sẩy chút sẽ ngã tan xương nát thịt.

Tiêu Ảnh đi vào toilet trang điểm lại rồi mới đi tới văn phòng, không ngờ Hạ Mộc vẫn chưa đi.

Hạ Mộc đang cúi đầu xem di động, Kỷ Tiện Bắc hỏi cô: [ Khi nào thì về? ]

Cô đáp: [ Khoảng tiếng nữa về đến nhà. ]

Kỷ Tiện Bắc: [ Ừm, lái xe cẩn thận. ]

Hạ Mộc cất di động, vừa ngẩng đầu liền chạm ngay tầm mắt của Tiêu Ảnh.

Một người lạnh nhạt.

Một người mỉm cười.

Hạ Mộc đứng dậy, cầm hai gói chocolate trên bàn đi tới vị trí của Tiêu Ảnh, kéo chiếc ghế của một đồng nghiệp ngồi xuống, ném thẳng hai gói chocolate lên bàn của Tiêu Ảnh: “Kẹo mừng của tôi đó.”

Ánh mắt hóng chuyện của cả văn phòng đều nhìn về phía bên này.

Tiêu Ảnh hơi giật mình, sau đó cười cười: “Cảm ơn, chúc mừng.”

“Cảm ơn.” Hạ Mộc ngước cằm: “Bóc ra ăn thử đi, xem có ngon không.” Lại bỏ thêm câu: “Kỷ Tiện Bắc mua đấy.”

Tiêu Ảnh khựng lại, không tiếng động nhìn cô, duỗi tay cầm lấy một gói kẹo, cầm trong tay xóc xóc, không mở ra.

Hạ Mộc cũng không nói chuyện, cứ thế lẳng lặng nhìn cô ta.

Tiêu Ảnh bị nhìn chằm chằm cả người không tự nhiên, cô ta cố giữ bình tĩnh.

Đồng nghiệp trong văn phòng châu đầu ghé tai, ánh mắt trao đổi.

Hạ Mộc vắt chéo hai chân, lười biếng dựa vào lưng ghế, trên người tỏa ra khí lạnh từng chút lấn át Tiêu Ảnh.

Không khí chung quanh giương cung bạt kiếm.

Đồng nghiệp trong phòng đều cảm thấy thiếu khí Oxy hít thở không thông, Tiêu Ảnh lại càng khỏi phải nói, cô ta nhịn thở, có chút hốt hoảng.

Ánh mắt thản nhiên lại mang đầy tính công kích kia làm cô ta nghĩ tới Nhậm Ngạn Đông.

Anh không hay nói chuyện, lúc không vui, cứ lẳng lặng nhìn đối phương như vậy, làm họ không biết lẩn trốn vào đâu.

Không ngờ ánh mắt sắc bén này cô ta lại nhìn thấy trên người Hạ Mộc.

Hơn nửa phút trôi qua, Hạ Mộc cầm lấy một gói chocolate khác, xoẹt xé mở, lấy một thanh đưa cho Tiêu Ảnh: “Kẹo mừng, ăn một miếng cho ngọt miệng.”

Nhiều đôi mắt chăm chú nhìn vào hai người các cô, Tiêu Ảnh liên tục nhắc nhở bản thân không được mất phong độ, cười: “Cảm ơn.” Nhận lấy chocolate đặt trong miệng.

Đây không phải ăn chocolate, mà là ăn kẹo thạch tín.

Hạ Mộc vẫn dáng vẻ bình thản thờ ơ, cô không đề cập đến tin tức hôm nay dù chỉ một chữ, bắt đầu nói chuyện phiếm: “Nghe nói đầu tháng sáu diễn đàn hội nghị thượng đỉnh Tài chính tổ chức ở Thượng Hải cô vẫn là người chủ trì.”

Tiêu Ảnh nhai chocolate, gật gật đầu.

Hạ Mộc: “Tháng sáu tôi được nghỉ hè.”

Động tác của Tiêu Ảnh hơi dừng lại, vẫn chưa rõ lời lẽ sâu xa trong câu nói của cô, Hạ Mộc đứng dậy: “Đến lúc đó gặp.” Xoay người rời đi.

Chào tạm biệt các đồng nghiệp, Hạ Mộc cầm lấy túi xách rời khỏi công ty.

Ngồi trên xe, cô không vội vã khởi động xe, lấy ra di động tìm số của cậu Trư Trư gọi đi, bên kia rất nhanh bắt máy, Hạ Mộc cười: “Chào cậu.”

Lão Cố: “…” Dừng lại vài giây: “Bây giờ cô vẫn còn tâm tình nói đùa à?”

Hạ Mộc ngắm nhìn chìa khóa xe, “Khóc giải quyết được vấn đề?”

Lão Cố: “Cũng đúng.” Hỏi cô: “Tìm tôi có việc gì?”

Hạ Mộc: “Anh cho tôi số của Vạn Hi đi.”

Lão Cố: “… Không phải chứ… Cô tìm Vạn Hi làm gì?”

Hạ Mộc: “Thảo luận xem làm thế nào trở nên càng xinh đẹp hơn.”

“……”

“Cúp máy đây, nhớ gửi nhanh cho tôi.”

“……”

Lão Cố nhìn cuộc trò chuyện kết thúc ngẩn ra, cô gái này…

Hạ Mộc chờ đợi tin nhắn của lão Cố, người này cứ dề dà, ba phút sau mới gửi tới, lão Cố lại hỏi cô: [ Rốt cuộc cô định làm gì thế? Nếu luẩn quẩn trong lòng, sau này Kỷ Tiện Bắc biết được chẳng phải sẽ giết tôi sao. ]

Hạ Mộc: [ Yên tâm, không phải chuyện gì xấu, sao tôi luẩn quẩn trong lòng được chứ, đúng rồi, chuyện tôi tìm anh, anh đừng nói cho Kỷ Tiện Bắc, nếu không tôi cũng không để yên cho anh đâu. ]

Lão Cố: “……”

Hạ Mộc không rảnh tào lao với lão Cố, gọi vào số của Vạn Hi, sau khi nói rõ họ tên xong Vạn Hi sững người, trong lòng nghi hoặc, vẫn bắt chuyện trước: “Chào cô, chúc mừng nhé.”

Hạ Mộc: “Cảm ơn.” Đi thẳng vào vấn đề: “Tôi tìm cô là muốn bàn chuyện hợp tác với cô.”

Vạn Hi có hứng thú: “Hợp tác?”

Hạ Mộc: “Đúng vậy.” Nói ra mục đích của mình.

Vạn Hi như có điều suy tư: “Việc này khá khó, tôi chỉ có thể cố hết sức, không thể đảm bảo chắc chắn.”

Hạ Mộc: “Tôi sẽ thử tìm cách khác nữa, mấy chỗ cùng nhau hợp sức chắc hẳn không thành vấn đề.”

Vạn Hi: “Vậy thì có khả năng.” Cô ấy là người làm ăn, không làm từ thiện, hỏi Hạ Mộc: “Nếu việc này thành công, tôi sẽ được lợi gì?”

Hạ Mộc: “Cô muốn làm kho ngữ âm giọng người thật cho trang web trên mạng không phải sao? Nếu việc này thành công, tôi sẽ thu âm miễn phí cho cô, mấy tháng nghỉ hè tôi không làm gì cả, chỉ ở phòng thu âm chuyên tâm ghi âm cho cô thôi.”

Vạn Hi: “Tôi thích những cô gái dứt khoát như cô, hợp tác vui vẻ.”

Hạ Mộc: “Hợp tác vui vẻ.”

Nói chuyện với Vạn Hi xong, cô lại hỏi tổng giám đốc tiệm trang sức số điện thoại của lão Hoàng, tổng giám đốc cho rằng cô bị chịu kích thích, dặn dò cô rất nhiều lần, đừng luẩn quẩn trong lòng, trên đời này không chuyện khó không vượt qua nổi.

Cô: “……”

Không giải thích nhiều, cảm ơn tổng giám đốc xong cũng cúp máy.

Hạ Mộc nhìn đồng hồ, 11 giờ rưỡi, không biết Hoàng tổng còn bận không, gửi tin nhắn cho Hoàng tổng trước, ghi rõ họ tên.

Hoàng tổng gọi thẳng cho cô, “Cô… Uống say à?”

Hạ Mộc cười: “Đúng vậy.”

Hoàng tổng: “……” Ngẩn ra, lúc này ông cũng không dám chọc vào cô, nhỡ đâu Kỷ Tiện Bắc lại phát điên thì ngày sống của ông cũng chẳng thể tốt lành, nghĩ đến lần trước Kỷ Tiện Bắc cho ông uống rượu trắng thêm mù tạt, ông bỗng rùng mình.

Hạ Mộc trở lại chuyện chính: “Muốn nhờ ngài giúp một chuyện.”

Hoàng tổng biết để cô chủ động gọi điện thoại hơn nữa còn chủ động mở miệng nhờ giúp đỡ thì nhất định không phải việc nhỏ, ông nửa nói giỡn: “Không sợ tôi lòng dạ tiểu nhân nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng sao? Rốt cuộc lần trước cô làm tôi bẽ mặt, thà uống chết cũng không đi theo tôi mà.”

Hạ Mộc: “Ngài là chính nhân quân tử, tất nhiên sẽ không chấp nhặt một cô gái chẳng thể làm nên chuyện lớn như tôi đâu.”

Hoàng tổng ha ha cười: “Hạ Mộc à, cô là người đầu tiên nói tôi là chính nhân quân tử đấy, tuy rằng lời này nghe giả vô cùng, nhưng tôi thích nghe.”

Hạ Mộc: “……”

Hoàng tổng cũng sảng khoái: “Nói đi, tôi có thể giúp được gì nào?”

Hạ Mộc nói tường tận yêu cầu một lần, nói xong yên lặng chờ ông đáp lời.

Hoàng tổng suy nghĩ một lúc lâu: “Việc này khá phức tạp, hầu như là trao đổi lợi ích, cô hẳn cũng biết, xã hội hiện nay không thiếu người tài, nhưng cần phải có cơ hội mới được, mà cơ hội này chưa chắc đã công bằng.”

Hạ Mộc: “Ừm, thế nên mới nhờ ngài giúp đỡ, trước đó tôi không để ý, tìm hiểu thì mới biết đại cổ đông của ban tổ chức lại là cổ đông thứ hai của công ty trang sức các ngài.”

Lặng im vài giây, Hoàng tổng nói: “Như vậy đi, hôm nào tôi tự mình đi thăm hỏi ông ấy xem sao, có tin tức tôi sẽ báo cho cô sau.”

Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm: “Đại ân này không lời nào cảm ơn hết được, Hoàng tổng, tôi thiếu ông một ân tình.”

Hoàng tổng cười: “Có thể làm bạn với cô gái xinh đẹp đây âu cũng là vinh hạnh của tôi.” Nói rồi thở dài, “Bao năm nay, cô là người đầu tiên làm tôi phí tâm tư muốn có được, cũng là người phụ nữ đầu tiên từ chối tôi, phương thức từ chối còn làm tôi tâm phục khẩu phục.”

Khiến ông không ngờ tới đó là, lần đó hội nghị Tài chính gặp cô, cô không hề so đo hiềm khích trước đây mà còn chủ động chào hỏi ông.

Đây là sự khác biệt giữa phụ nữ với phụ nữ, cô rộng lượng thông minh, không tuyệt tình, mãi mãi chừa lại một đường lui cho bản thân, dưới một góc độ khác cũng cho ông mặt mũi, ít nhất nói lên rằng ông chưa đến mức tệ hại đến vậy.

Hạ Mộc cười cười, lúc này nói gì cũng không phù hợp.

Chỉ nhìn từ bên ngoài, Hoàng tổng quả thực không tồi, tuy đã hơn bốn mươi nhưng không phải những ông chú bụng mỡ, giữ dáng ổn định, tuy không đẹp trai, phong độ lại ngời ngời, rất nam tính, lại còn giàu có.

Thế nên ông nói bao năm nay không có cô gái nào từ chối ông, cô cũng tin.

Hoàng tổng cười: “Không đề cập tới những chuyện đau lòng này, trong lòng ai mà chẳng có nữ thần chứ.”

Hạ Mộc: “……”

Hoàng tổng quan tâm lễ phép hỏi: “Chuyện kết hôn với Kỷ Tiện Bắc xử lý thuận lợi không?”

Hạ Mộc: “Vẫn đang xử lý.”

Hoàng tổng: “Ừm.” Lại an ủi cô: “Mỗi người đều trải qua chuyện không như ý khác nhau, nhìn thoáng một chút, không có chuyện gì không qua được, chỉ xem cô có thể kiên trì vượt qua chuyện khó đó đến đâu.”

Hạ Mộc: “Cảm ơn Hoàng tổng.” Bỗng nhớ tới: “Đúng rồi, cho tôi xin số của bà Hoàng được không? Lần trước bà ấy cho tôi danh thiếp tôi đã mang sang New York rồi, tôi nhờ ông giúp đỡ, tôi muốn nói một tiếng với bà ấy.”

Hoàng tổng: “Không có việc gì, tối nay tôi về nhà nói với bà ấy một tiếng là được, lần trước cô đăng bài báo tố cáo sự thật, bà ấy còn hỏi tôi, có khả năng cô bị người ta chơi xấu không, người trong nghề vừa nhìn là biết không bình thường, cô tìm tôi hỗ trợ cũng đừng lo lắng bà ấy sẽ hiểu lầm, vợ nhà tôi cực kỳ giỏi đoán ý người khác.”

Mấy chữ cuối rõ ràng tràn đầy áy náy.

Rất nhanh sau đó, ông chuyển sang chủ đề khác: “Không làm lỡ thời gian cô dùng bữa, yên tâm, chuyện lần này tôi chắc chắn sẽ cố hết sức giúp cô.”

Hạ Mộc lại cảm ơn lần nữa.

Kết thúc trò chuyện, cô thở dài, khởi động xe rời đi.

Về đến nhà, Kỷ Tiện Bắc đang làm cơm trưa trong phòng bếp.

Hạ Mộc nhìn món ăn Tây rượu vang đỏ trên bàn ăn hơi giật mình, hôm nay anh tự mình xuống bếp?

“Chồng ơi.” Đi về hướng phòng bếp.

Kỷ Tiện Bắc xoay người: “Về rồi à.”

“Vâng.” Cô ôm anh, chỉ chỉ môi mình, Kỷ Tiện Bắc cúi đầu hôn lên.

“Nghĩ gì mà lại làm bữa tiệc lớn vậy?” Cô ôm eo anh, nhìn anh nướng sườn thịt cừu.

Kỷ Tiện Bắc: “Bình thường không có thời gian, sau này mỗi năm đến ngày này anh lại làm cơm cho em ăn.”

Hạ Mộc nghiêng đầu, chăm chú nhìn nửa khuôn mặt anh hồi lâu, “Nhỡ đến lúc đó… Chúng ta cãi nhau thì sao?”

Kỷ Tiện Bắc nghiêng mắt nhìn cô: “Cãi nhau thì em không cần ăn cơm à?”

Hạ Mộc: “Ăn chứ.”

Kỷ Tiện Bắc: “Thế thì được rồi, nếu cãi nhau, mỗi người ăn riêng.” Nói tiếp: “Nếu cãi nhau, anh lại nướng sườn cừu cho em.”

Hạ Mộc cười.

Cô vốn định hỏi anh, trong nhà có gọi bảo anh về nhà hay không?

Lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Thời gian ăn trưa vui vẻ như vậy, tốt nhất không nên nói ra những lời mất hứng.

Nửa tiếng sau, ăn cơm.

Hai người ngồi mặt đối mặt.

Kỷ Tiện Bắc rót hai ly rượu vang đỏ, đưa cho cô một ly, bưng lên ly của mình chạm khẽ vào ly của cô, “Tân hôn vui vẻ.”

Hạ Mộc: “Mãi mãi vui vẻ.”

Hai người yên lặng dùng bữa, thỉnh thoảng cô lấy mu bàn chân cọ cọ chân anh, Kỷ Tiện Bắc: “… Lại thiếu ăn đòn đúng không.”

Hạ Mộc ha ha cười.

Lúc ăn sắp xong, Kỷ Tiện Bắc lau khóe miệng, hỏi cô: “Buổi chiều phải đi ra ngoài không?”

Hạ Mộc lắc đầu: “Ở nhà thôi.”

Kỷ Tiện Bắc: “Vậy chúng ta trò chuyện một chút.”

Hạ Mộc: “Vâng.” Cô đưa ly không cho anh, Kỷ Tiện Bắc lại rót cho cô một ly.

Lần đầu tiên hai người nói chuyện nghiêm túc như vậy, bỗng nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu.

Bao điều muốn nói, bao điều suy tư.

Có một số việc dù cố tình lảng tránh thì vẫn không trốn thoát được.

Hạ Mộc mở miệng trước, “Trong nhà có gọi cho anh không?”

Kỷ Tiện Bắc: “Gọi, tối mai anh sẽ về.”

Anh nói với bố mẹ, nhờ bọn họ kéo dài thời gian với ông ngoại trước, hai ngày nay anh muốn ở cùng Hạ Mộc, đợi đến khi cô lên máy bay anh mới trở về.

Hạ Mộc nhìn anh: “Sợ không?”

Kỷ Tiện Bắc: “Lúc mới đầu rất bực bội, chuyện này thoát khỏi tầm kiểm soát của anh, rốt cuộc rất nhiều người bình thường nhìn không tệ, nhưng thật ra rất thích đổ thêm dầu vào lửa, ông ngoại anh lại là người có tiếng sĩ diện, lần này xảy ra chuyện, ông chắc chắn không chịu nổi.”

Anh nhấp nhẹ ngụm rượu vang: “Trong khoảng thời gian em đi ra ngoài, anh đã nghĩ ngợi rất nhiều, chuyện này phải cho ông ngoại anh thời gian chậm tiêu, giờ ông ấy đang nóng giận, nhìn ai cũng không thuận mắt.”

Giữa bọn họ, trước kia rất ít khi nói đến chuyện nhà.

Hạ Mộc: “Có thể nói với em ông ngoại là người như nào không?”

Kỷ Tiện Bắc nghĩ nghĩ: “Mọi khuyết điểm của người già ông ấy gần như có đủ, nhưng ưu điểm người khác không có ông ấy lại có, một câu không nói rõ được, sau này em gặp sẽ biết ngay thôi.”

Hạ Mộc tay cầm ly rượu hơi run, cô còn có cơ hội đó không?

Cô cười gượng ép: “Được, đợi lần sau em trở về nhé.”

Kỷ Tiện Bắc xòe bàn tay đặt lên bàn, Hạ Mộc đặt tay mình trong lòng bàn tay anh, anh dùng sức nắm chặt, “Hôm nay chúng ta mở rộng cửa lòng nói chuyện một lần được không?”

Hạ Mộc gật đầu: “Vâng.” Hỏi anh: “Em hỏi chuyện gì cũng được đúng không?”

Kỷ Tiện Bắc: “Bất kể chuyện gì.”

Vài giây sau Hạ Mộc mới nói: “Lúc em đến công ty, sao phản ứng đầu tiên của anh lại là em sẽ đi tìm Nhậm Ngạn Đông?” Cô nhìn anh không chớp mắt.

Kỷ Tiện Bắc bóp bóp bàn tay cô: “Đổi cái khác.”

Hạ Mộc cười: “Chỉ muốn biết cái này.”

Kỷ Tiện Bắc ngửa đầu, uống hết ly rượu, anh nói: “Ghen tị, sợ hãi, trong lúc nhất thời mất đi năng lực tự hỏi.”

Khóe miệng Hạ Mộc cười nhạt đi một chút.

Kỷ Tiện Bắc lại tự rót rượu cho mình, nhìn rượu vang trong ly, mãi sau mới nói: “Vội vàng cầu hôn, vội vàng kết hôn, đều không nằm trong phạm vi kế hoạch năm nay của anh, nhưng bởi vì Nhậm Ngạn Đông anh lại đẩy nhanh mọi việc, rất nhiều chuyện chưa suy xét chu toàn, cuối cùng làm cho em bị động nhất.”

Hạ Mộc đặt ly rượu xuống, đôi tay nắm lấy tay trái của anh.

Kỷ Tiện Bắc lại uống ngụm rượu, nhìn vào đôi mắt cô: “Biết anh sợ nhất là gì không?”

Hạ Mộc lắc đầu: “Chắc chắn không phải cái em nghĩ tới.”

Kỷ Tiện Bắc: “Ừ.”

Đấu tranh vài giây, anh nói: “Anh không sợ em không yêu anh, anh có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn sưởi ấm trái tim em.” Yết hầu anh lăn lộn vài cái, “Anh chỉ sợ em sẽ yêu người khác.”

Đầu quả tim của Hạ Mộc run lên, viền mắt cũng ươn ướt.

Nháy mắt này, vô cùng đau lòng.

Mấy năm nay, rốt cuộc cô tệ hại nhường nào mới làm cho người đàn ông này bất an đến vậy.

Mà người đàn ông này lúc nào cũng nhẫn nhịn bao dung, chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài.

Lặng im một lúc.

Kỷ Tiện Bắc phá vỡ im lặng: “Bây giờ không chỉ có người nhà hai bên, còn có anh và em, chúng ta cũng có vấn đề.” Anh hỏi cô: “Cảm nhận được không?”

Hạ Mộc hơi há mồm, câu nói kia cô vốn không muốn nói, nói lại sứt mẻ tình cảm, nhưng nếu không nói có lẽ vấn đề sẽ càng ngày càng lớn, cô nói: “Cảm nhận được, cảm thấy hôm nay, dường như anh có vẻ mệt mỏi.”

Cảm thấy anh yêu không mãnh liệt bằng trước kia.

Kỷ Tiện Bắc: “Không phải anh mệt mỏi, cũng không phải anh thay đổi, là em thay đổi.”

Hạ Mộc hơi ngạc nhiên: “Em?”

Kỷ Tiện Bắc gật đầu: “Em hi sinh nhiều, tất nhiên sẽ không cảm nhận được sự hi sinh của anh, đoạn tình cảm này, trước kia em không bỏ ra, anh lại bỏ ra mười phần, em cảm nhận được rõ tình cảm mãnh liệt của anh, hôm nay em bỏ ra tám phần hơn, anh lại co về hai phần, thế nên em mới cảm thấy anh không yêu em như trước kia.”

Anh nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng có vấn đề, em sẽ cảm thấy uất ức tủi hờn, anh sẽ cảm thấy em vô cớ gây rối, chúng ta đều là người bình thường, lâu dần ai cũng mệt.”

Hạ Mộc nắm chặt tay anh: “Em sẽ từ từ điều chỉnh.”

Kỷ Tiện Bắc: “Ừ, em cần phải điều chỉnh tâm tình của em, anh không hy vọng chuyện hôm nay trở thành gánh nặng trong lòng em, cũng không muốn em vì chuyện này cảm thấy hổ thẹn với anh, chỉ muốn bồi thường anh gấp bội, còn em lùi lại vị trí ban đầu, em có thể phải bỏ ra nhiều hơn so với trước kia.”

Anh lắc nhẹ cái ly, lại nhấp ngụm rượu, sau khi nuốt xuống mới nói tiếp: “Trong cuộc sống hôn nhân không có khả năng chỉ có một người vun vén, cuộc hôn nhân như vậy không thể dài lâu, anh không biết người khác thế nào, nhưng tỉ lệ vun đắp thích hợp của chúng ta là em ba phần, anh bảy phần. Nếu chia đôi, em sẽ cảm thấy có lẽ anh không yêu em, nếu bốn chia sáu, mấy năm trước mắt, em sẽ thấy chênh vênh, cảm thấy anh không yêu em như trước kia, ba chia bảy vừa đẹp.”

Hạ Mộc nhìn anh, không từ ngữ nào biểu đạt được tâm tình cô lúc này.

Kỷ Tiện Bắc ý bảo cô bưng ly rượu.

Hạ Mộc nâng ly chân dài, hai người cụng ly rượu.

Kỷ Tiện Bắc: “Đợi em trở về New York, đúng lúc có thể bình tĩnh lại, điều chỉnh bản thân cho thật tốt, anh bên này còn rất nhiều việc phải xử lý, xong xuôi, anh lại qua tìm em, tình yêu ba năm trước anh nợ em, anh sẽ bù đắp cho em.”

Giọng Hạ Mộc khàn khàn: “Anh không nợ em gì cả.”

Kỷ Tiện Bắc: “Nợ, nợ rất nhiều, tình yêu của bạn đồng trang lứa em hâm mộ, trước nay anh chưa cho em được.”

Hạ Mộc uống cạn sạch một hơi ly rượu, nước mắt ào ạt tuôn rơi.

Tối hôm sau.

Kỷ Tiện Bắc tiễn Hạ Mộc ra sân bay, trước khi qua cửa kiểm an, anh xoa xoa mái tóc cô: “Anh không biết khi nào mới đi New York được, có lẽ phải rất lâu, không được thức đêm, có việc thì nhớ gọi cho anh.”

Hạ Mộc gật đầu thật mạnh.

Kỷ Tiện Bắc dùng sức ôm cô: “Em yêu, yêu em.”

“Yêu anh.”

Cô kéo vali, vẫy tay tạm biệt anh, xoay người đi vào.

Lúc kiểm tra an ninh, nhân viên công tác bảo cô mở vali, hỏi cô bên trong có để vật sắc nhọn gì hay không.

Hạ Mộc sửng sốt: “Toàn là quần áo.” Đồ trong vali đều là Kỷ Tiện Bắc sắp xếp cho cô, chắc hầu hết là mẫu váy mùa hè mới nhất, cô vội vàng mở ra.

Mắt choáng váng, đồ ăn chiếm nửa chiếc vali…

Nhân viên công tác kiểm tra một hồi, thì ra là mấy chiếc thắt lưng kim loại nặng, bảo cô có thể đóng vali.

Hạ Mộc nhìn những chiếc bánh gai kia, là đặc sản quê hương cô, cũng là món ăn vặt cô thích nhất, anh chuẩn bị tám túi cho cô.

Kéo khóa vali lại, biết sau lưng không có anh, cô vẫn quay đầu lại nhìn, đằng sau là đoàn người xếp hàng chờ kiểm tra an ninh, cô không nhìn thấy anh.

Máy bay phi lên bầu trời, càng ngày càng rời xa thành phố này.

Cô ngắm nhìn ngoài cửa sổ mãi, vành mắt không kiềm chế được ê ẩm.