7.
Tôi quét ánh mắt nhìn đám người xung quanh.
Những người này đều dựa vào Tập đoàn họ Lâm để đạt được địa vị và tiền bạc như hiện giờ. Đều là một lũ sâu mọt, còn dám lên giọng chỉ trích tôi.
Bây giờ, đám người lúc nãy vẫn còn chế giễu tôi, thậm chí còn không dám nhìn tôi.
Chỉ có cô bé thì thầm với mẹ: “Chiếc đầm chị ấy đang mặc không phải của hãng nào khác, là bộ sưu tập mới nhất của một thương hiệu thời trang cao cấp siêu đắt tiền của Pháp! Con nghe nói có nữ diễn viên muốn mượn để tham dự Cannes đấy.”
Tôi thậm chí còn không mượn nó cho buổi tiệc hôm nay.
“Cái gì?”
Mẹ cô bé hét lớn: “Cô ta chỉ là người từ quê tới đây thôi mà.”
Mọi người đều bị thu hút và nhìn vào chiếc đầm ống dài màu đen mà tôi đang mặc.
Cô bé còn nhỏ, thấy mẹ không tin, lập tức lấy điện thoại di động ra và đưa cho mẹ xem trên Baidu.
Người phụ nữ nhìn điện thoại và so sánh cẩn thận với bộ tôi đang mặc. Sau đó cô ta chợt nhận ra điều gì đó, chỉ vào một chỗ trên bức hình và nói: "Mẹ đã nói là không thể rồi. Nhìn này, trên chiếc đầm này không có hình thêu con bướm nào cả!"
Theo lời cô ta, những người còn lại nhìn con bướm sống động như thật trên eo tôi, dường như nó sắp sải cánh và bay lên. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Một người phụ nữ tự nhận là dì hai của tôi cười khinh thường: “Mượn đồ nhái hàng cao cấp để mặc cũng không biết mượn cho giống một chút. Chỉ là con cóc đang giả vờ làm thiên nga thôi, nhưng giả thế nào cũng không giống.”
Bây giờ, người mà tôi vừa mắng đến mức không dám đánh rắm lại bắt đầu đánh rắm: "Tại sao cô ta lại lấy ông nội làm cái cớ? Cô ta không có tiền để mượn một bộ đầm đẹp nên lấy cớ để nguỵ biện à?”
"Đúng vậy, nếu thật sự hiếu thảo, sao vừa rồi lại ăn nói như vậy với cha mẹ mình? Một chút thể diện cũng không cho họ.”
"Tôi còn tưởng cô ta được gia đình giàu có nào đó nhận nuôi, có chút lai lịch, nhưng hóa ra cô ta đang giả làm một người giàu mà thôi!"
Tôi xem thường nhé!
…
Mọi người đều tràn đầy phẫn nộ, Lâm Vãn Vãn lại đứng lên: “Tôi xin thay mặt chị tôi, một lần nữa xin lỗi mọi người. Những năm qua, chị tôi sống ở vùng quê nghèo khó, đồ ăn thức uống ít ỏi, thậm chí cơm ăn áo mặc cũng không có. Làm sao có thể yêu cầu chị ấy hiểu phép xã giao và quy tắc chung? Tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi đã cướp đi cuộc sống hạnh phúc vốn có của chị ấy. Đừng trách chị ấy. Nếu muốn trách thì hãy trách tôi.”
Những lời đó khiến mẹ Lâm bật khóc, ôm lấy cô ta và gọi con yêu: "Sao lại là lỗi của con? Lỗi tại con bé không được may mắn như con thôi.”
8.
Ngay lúc tôi đang định cắt ngang màn diễn tồi tệ của họ thì cánh cửa phòng tiệc đột nhiên bị đẩy ra.
Một người phục vụ lịch sự hỏi: "Xin lỗi, vị nào sở hữu chiếc Aston Martin phiên bản giới hạn đang đậu ở cửa thế ạ? Một số người nổi tiếng trên mạng đã chụp ảnh ở đó và đánh nhau để giành vị trí, ảnh hưởng đến việc đi lại. Nếu có thể, hãy để chúng tôi đưa xe vào chỗ đậu Vip bên dưới tầng hầm.”
Tôi chưa kịp lấy chìa khóa xe ra khỏi túi, các chàng trai trẻ trong phòng tiệc đều phấn khích: "Là Aston Martin phiên bản giới hạn toàn thế giới mới đó à? Mẹ kiếp, nghe nói nó có giá hơn 30 triệu. Cậu mua à?"
"Sao tôi dám mua? Nếu tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một chiếc xe chắc bố tôi sẽ c.h.é.m c.h.ế.t tôi."
"Là của ai thế? Gia đình cậu là giàu nhất ở đây rồi còn gì."
"Này, không phải là anh, đúng không? Lâm Tử Hiên, anh đã tiêu hết tài sản của mình để mua một chiếc xe đấy à?"
Lâm Tử Hiên chưa kịp phủ nhận, cha hắn ta đã vỗ mạnh vào đầu hắn ta: "Có thật là của mày không? Trả lời tao ngay. Sao mày dám xài tiền như thế? Dự án mới của chúng tôi thậm chí còn không có vốn lưu động. Sao mày dám bỏ ra 30 triệu để mua một chiếc xe hả?"
Lâm Tử Hiên vô tội che lại sau đầu: "Oan ức quá, cha!"
Cái tên mồm to làm ầm ĩ lại tiếp tục lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ là Lâm Kiện. Chỉ còn nhà cậu mới có khả năng mua thôi. Không phải cậu thì có thể là ai?"
Đúng lúc mọi người đang định gật đầu hùa theo thì tôi lấy ra chìa khóa xe đưa cho người phục vụ: “Là xe của tôi. Nếu người nổi tiếng trên mạng muốn chụp ảnh thì anh cứ cho phép họ chụp đi, không sao đâu.”
Tôi liếc nhìn những người xung quanh đang sửng sốt rồi nói: "Tôi chưa đi liền, nên không cần phải vội."
Người phục vụ cung kính nhận lấy chìa khóa rồi lùi lại, miệng mọi người như bị trật khớp, không thể ngậm lại được.
Một bầu không khí ngượng ngùng lan tỏa xung quanh.
Lâm Hạo khinh thường cười lạnh, phá vỡ không khí trầm lắng: "Mày có biết ô tô là gì không mà dám nhận chiếc xe đó là của mình? Đó không phải là một chiếc xe bình thường mà mày có thể nhìn thấy trên đường đâu."
Lâm Vãn Vãn cũng ho khan: “Chị à, em biết chị sợ mọi người coi thường nên cố ý thuê quần áo nhái hàng hiệu. Nhưng chiếc xe này không thể nhầm lẫn được, nếu không phải của chị thì không thể nhận bừa đâu. Nếu Người phục vụ đi ra đó và phát hiện thì chị sẽ xấu hổ đến mức nào nếu không thể lái xe!”
"Mấy người cho rằng tôi ngu đến thế sao? Tôi vẫn cố nói dối dù sẽ bị vạch mặt ngay sau đó à?”
Lâm Vãn Vãn tức giận đến tái mặt: “Vậy chị tốn nhiều tiền như vậy thuê xe sang tới đây cũng vô ích thôi. Bộ chị chưa từng nghe thấy sao? Nếu không có khí chất thì dù dùng đồ thật thì người ta vẫn nghĩ chị dùng đồ giả thôi.”
Tôi nhìn chiếc Hermès Birkin giả mà cô ta đang cầm trên tay và mỉm cười: “Đúng vậy, chưa kể cô còn đến đây với một chiếc túi giả.”
"Chị!"
Lâm Vãn Vãn chột dạ giấu chiếc túi ra sau lưng. Mấy phu nhân đứng xung quanh bắt đầu chỉ trỏ: “Tôi còn nói cái túi này phải ba triệu mới có được. Không ngờ là hàng giả nha.”
"Thật xấu hổ, lại để một đứa quê mùa nhìn ra."
"Ơ? Mà làm sao đứa quê mùa lại biết túi Hermès trông như thế nào nhỉ?"
Lúc này, mọi người dần dần lấy lại tinh thần: "Chiếc xe đó không phải của cô ta, đúng không? Thuê một chiếc xe hạng sang có thể tốn nhiều nhất là vài triệu. Nhưng ai sẽ cho thuê một chiếc xe phiên bản giới hạn toàn cầu chứ?"
Cô bé vừa bị mẹ mắng đến mức mắc chứng t.ự k.ỷ cũng nhảy cẫng lên vì phấn khích: “Trời ơi, chị ấy là Ngọc tiểu thư, chính là Ngọc tiểu thư đó!”
Có người hỏi cô bé, Ngọc tiểu thư là ai.
Cô bé giơ điện thoại lên và giải thích: “Mỗi khi nhà tạo mẫu nổi tiếng mà con yêu thích hoàn thành việc tạo kiểu cho người khác, anh ấy sẽ chụp ảnh và đăng tác phẩm của mình lên. Ngay cả nữ diễn viên và ca sĩ cũng không ngoại lệ. Nhưng chỉ trừ một người, là Ngọc tiểu thư!”
“Sau khi tạo kiểu cho Ngọc tiểu thư, anh ấy lại buồn bã vì không thể đăng ảnh khuôn mặt của chị ấy nên đã lén chụp một bức ảnh của Ngọc tiểu thư và đăng lên weibo.”
"Mà những bức ảnh này đều có một điểm chung, đó là trên thắt lưng của bộ quần áo đó có một con bướm sống động như thật!"
“Theo nhà tạo mẫu, nó là do Ngọc tiểu thư tự thêu, và đó là biểu tượng cá nhân của chị ấy.”
Toàn bộ nơi này im lặng một cách c.h.ế.t chóc.
Một lúc sau, Lâm Vãn Vãn phát điên, lao tới giật điện thoại của cô bé, hét lớn: "Không thể, không thể! Nó chỉ là một con nhỏ quê mùa, sao có thể là Ngọc tiểu thư được?"
Có người cũng hùa theo: “Đúng vậy, sau khi thất lạc, không phải cô ta được dân quê nhận nuôi sao? Dân quê nào lại có nhiều tiền như vậy?”
Tôi ân cần trả lời họ: “Tôi không biết các vị đã nghe nói đến thôn Liệp Đức, thôn giàu nhất Trung Quốc chưa?”