Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Chương 307: Chương 307



Sở Du Ninh vỗ n.g.ự.c tự hào, người bên cạnh béo lên cũng là biểu tượng cho việc đội ngũ có thực lực.

Ánh mắt Cảnh Huy Đế dừng trên người nàng: "Ngươi cũng không ăn ít, sao không béo?"

"Ta tiêu hao nhiều." Sở Du Ninh giơ chân đá đổ một gốc cây.

Cảnh Huy Đế nghẹn họng, coi như ông ta không hỏi.

Cục bột thấy Sở Du Ninh liền đưa tay ra đòi bế, Sở Du Ninh tiến lên bế nó rồi đặt xuống, để nó đứng vững rồi lùi ra xa mấy bước.

"Lưu Chính, nhanh lên! Đừng để Tiểu Tứ ngã!"

Cảnh Huy Đế sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài, năm xưa tranh đoạt hoàng vị cũng không kích thích như vậy.

"Cảm ơn..."

Cục bột để lộ hàm răng hồng hào và những chiếc răng sữa nhỏ xinh, cười khúc khích, dang tay lắc lư chạy về phía Sở Du Ninh.

Ngay khi sắp chạm được vào Sở Du Ninh, thân hình nhỏ bé nghiêng sang một bên, Sở Du Ninh vẫn luôn chú ý, bước nhanh bế cục bột lên, tiện tay hôn lên má mềm mại: "Tiểu Tứ giỏi lắm, không lâu nữa là có thể nắm tay A Quy ra ngoài chơi rồi."

Cục bột từ mười tháng tuổi đã có thể đứng vững, tháng trước bắt đầu có thể tự đi được vài bước, Trương ma ma còn dạy nó gọi tỷ tỷ.

Cảnh Huy Đế thở phào nhẹ nhõm, nhìn tiểu nhi tử trắng trẻo mập mạp, khen ngợi gật đầu: "Không tệ, Tiểu Tứ còn biết nói cảm ơn, có thể thấy là một đứa thông minh."

Sở Du Ninh cười khẩy một tiếng, cúi đầu dỗ cục bột: "Tiểu Tứ, gọi tỷ tỷ."

"Chẹ... chẹ..." Cục bột nhảy nhót trong lòng tỷ tỷ.

Giọng trẻ con nói không rõ, nếu không nghe kỹ thì không nghe ra nó gọi là tỷ tỷ.

Cảnh Huy Đế chỉ cảm thấy có một cơn gió xấu hổ thổi qua trước mặt, nhìn nhi tử tiếng đầu tiên lại gọi tỷ tỷ, trong lòng hơi chua xót, rốt cuộc đây là con của ai?

Ông ta đi tới véo cánh tay mũm mĩm của con trai, cục bột hất tay ông ta ra, quay người nằm sấp trên vai Sở Du Ninh, chu m.ô.n.g lại với ông ta tỏ vẻ chán ghét, giọng trẻ con ê a không biết nói gì.

Bị con trai chán ghét, Cảnh Huy Đế hơi ngượng ngùng, ông ta thu tay lại chắp sau lưng, không thể đánh mất uy nghi của bậc đế vương.

Ông ta nói với Sở Du Ninh: "Tiểu Tứ thông minh hơn ngươi hồi nhỏ nhiều, ngươi một tuổi rưỡi vẫn chưa biết gọi người."

Sở Du Ninh nghe xong vô thức phản bác: "Không phải đâu! Một tuổi rưỡi ta đã biết chạy rồi."

Cảnh Huy Đế cười khẩy: "Một tuổi rưỡi biết chạy, sao ngươi không lên trời luôn đi."

Sở Du Ninh không phục, trừng mắt nhìn Cảnh Huy Đế.