Cảnh Huy Đế ngồi xuống chỗ bên cạnh, đợi ma ma dâng trà lui ra, ông ta mới nhìn thái hậu: "Thảo nào bấy lâu nay người chuyên tâm lễ Phật, không bước chân ra khỏi hậu cung nửa bước nhưng vẫn nắm rõ mọi chuyện bên ngoài, hóa ra là đã cài người bên cạnh trẫm, còn là người mà ông ta để lại cho người."
Thái hậu không buồn không vui: "Ai gia đây là vì đại cục."
Cảnh Huy Đế đặt chén trà vừa cầm lên xuống: "Vì đại cục? Trẫm nên mừng vì những năm nay trẫm không thích quản triều chính, mới không khiến mọi hành động của Khánh Quốc ta đều nằm trong tầm mắt của người khác, nếu người muốn trẫm dâng giang sơn cho người khác thì cứ nói thẳng."
"Ám Nhị chỉ nghe lệnh của ai gia, những việc khác mà ám vệ nên tuân thủ, hắn đều tuân thủ."
"Cho nên người ra lệnh cho hắn, hễ phát hiện có gì không ổn thì g.i.ế.c người diệt khẩu? Đó là người của Du Ninh."
"Nó chỉ là một công chúa, còn bệ hạ là hoàng đế! Ai gia muốn hỏi bệ hạ tại sao lại dung túng cho Du Ninh như vậy, ngay cả Đại hoàng tử cũng nói phế là phế!" Giọng nói bình hòa của thái hậu cuối cùng cũng có chút gợn sóng.
"Có lẽ là vì trẫm hâm mộ Du Ninh. Chỉ cần buông bỏ mọi thứ, muốn làm gì thì làm, ai không phục thì đánh người đó, tốt biết bao." Cảnh Huy Đế nhìn thái hậu: "Đã từng có lúc, điều trẫm muốn nhất cũng chỉ là bảo vệ mẫu hậu khỏi bị bắt nạt."
Động tác xoay tràng hạt của thái hậu khựng lại, rồi lại nhanh chóng xoay tiếp, như thể làm như vậy có thể che giấu được sự bất an trong lòng bà ta.
Ánh mắt Cảnh Huy Đế lướt qua tràng hạt đó, khóe miệng lạnh lùng cong lên: "Nói đến Đại hoàng tử, có lẽ không lâu nữa, hắn sẽ mừng vì trẫm đã giáng hắn xuống làm thứ dân."
Tràng hạt của thái hậu không thể xoay tiếp được nữa: "Bệ hạ muốn trở mặt với Việt Quốc?"
"Trở mặt thì sao? Cho dù không trở mặt thì đối phương vẫn có thể không tốn một binh một tốt đã chiếm được Khánh Quốc ta."
Sắc mặt thái hậu hơi đổi: "Chẳng lẽ bệ hạ muốn vong quốc sao? Ngôi vị mà trước đây bệ hạ tốn bao tâm tư để ngồi lên, hiện tại bệ hạ đã làm được những gì?"
Cảnh Huy Đế nhìn thái hậu, trong ánh mắt mang theo sự mỉa mai: "Người có biết không? Trẫm từng khao khát được lên ngôi vị này đến mức nào, hiện tại lại hối hận đến mức nào."
"Bệ hạ vẫn luôn oán trách ai gia." Thái hậu cúi mắt lẩm bẩm.