Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Chương 452: Chương 452



"Thẩm... Thẩm tướng quân, vừa rồi ta không nhìn nhầm chứ? Còn nữa, suốt dọc đường đi người khác đều không nhìn thấy chúng ta."

Lưu Mẫn không dám tin cứ như vậy thuận lợi ra khỏi thành, giờ cuối cùng cũng có thể nói chuyện, hắn nóng lòng hỏi, đồng thời ánh mắt nhìn Sở Du Ninh đầy nhiệt tình.

Đây đâu phải là một tiểu cô nương yếu đuối, rõ ràng là một tiên nữ biết pháp thuật.

Thẩm Vô Cữu chặn tầm mắt của hắn, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Đó là tổ tiên Khánh Quốc hiển linh."

Lưu Mẫn:... Ta cũng đọc không ít sách, ngươi đừng lừa ta.

Lưu Mẫn nhìn về phía Sở Du Ninh, Sở Du Ninh gật đầu thật mạnh: "Thẩm Vô Cữu nói đúng, tổ tiên Khánh Quốc của ta không ưa Việt Quốc có tiên nhân báo mộng, cho nên bọn họ không nhịn được phải hiển linh."

Bọn họ...

Lưu Mẫn nghĩ đến cảnh tượng đao kiếm đá vụn bay đầy trời vừa rồi, trong đầu hiện lên hình ảnh một đám quỷ ném đao kiếm và đá vụn về phía kẻ địch, cả người run lên.

"Sao ngươi lại rơi vào cảnh ngộ này?" Thẩm Vô Cữu chuyển chủ đề.

"Ta bị các vương gia khác vu oan thông địch bán nước, lúc đó ta cũng tưởng mình sẽ bị c.h.é.m đầu, ai ngờ tỉnh lại thì đã ở trong địa cung đó. Ta thà bị c.h.é.m đầu còn hơn, chạy cũng không chạy được, trong tay bọn chúng có một ống tiêm, chỉ cần chích vào người là toàn thân không còn chút sức lực và tri giác nào."

Nếu không phải hôm nay Thẩm Vô Cữu đến, hắn đã sắp phát điên rồi.

Lưu Mẫn biết nhị ca của Thẩm Vô Cữu mất tích trên chiến trường có thể cũng bị đưa đến đây, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy thương cảm, có chút đồng bệnh tương liên.

"Cẩu hoàng đế Tuy Quốc ta tàn hại trung thần, hoàng đế Khánh Quốc cũng chẳng ra sao, Thẩm huynh có tính toán gì không?" Lưu Mẫn hỏi.

Sở Du Ninh chớp mắt: "Ngươi đang xúi giục Thẩm Vô Cữu tạo phản phụ hoàng ta sao?"

Lưu Mẫn giật mình: "Phụ hoàng? Cô nương là..."

Thẩm Vô Cữu cười nhẹ, xoa đầu Sở Du Ninh: "Đây là Du Ninh công chúa, thê tử của ta."

Lưu Mẫn:!!

Đây còn là công chúa? Công chúa có thể chạy đến kinh thành Việt Quốc, còn chuyên đi đến những nơi nguy hiểm ư?

Lưu Mẫn nhất thời lúng túng không biết phải làm sao: "Cái này, ha ha... Đầu óc ta bị nổ choáng váng rồi, công chúa coi như không nghe thấy đi."