Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Chương 499: Chương 499



Không trách chủ tử không dám nhận, hắn cũng không dám tin, có được một nhị gia đã là kinh hỉ lắm rồi, ai còn dám mơ tưởng tam gia cũng còn sống chứ.

Thẩm Vô Cữu kích động rơi lệ, nắm chặt tay, vui mừng đến cực điểm.

Nhị ca và tam ca đều tìm về rồi, không còn chiến lợi phẩm nào tốt hơn thế này nữa!

Sở Du Ninh biết hắn đã mong đợi quá lâu, nếu đổi lại là nàng, nhìn thấy loài người hoàn toàn tiêu diệt tang thi, mạt thế mở ra kỷ nguyên mới, nàng cũng sẽ vui mừng đến nỗi khóc òa lên.

Đó là một sự giải tỏa sau chặng đường dài gian khổ, người không trải qua sẽ không hiểu.

Nàng tiến lên ôm hắn, mừng rỡ nói: "Thì ra hắn là tam ca của chúng ta, may mà cuối cùng ta quyết định kéo hắn ra."

Thẩm Vô Cữu khống chế cảm xúc, ngẩng đầu nâng mặt nàng lên hôn một cái thật mạnh, giọng khàn khàn trầm thấp: "May mà có nàng."

Nàng nói mình đến là để ngăn cản Phúc Vương, thực ra, nàng đến là vì hắn.

Sở Du Ninh nhìn lại nam nhân đang nằm trên đất, có chút ngượng ngùng: "Hình như ta ra tay hơi nặng."

Nghĩ đến lần đầu tiên gặp nhị ca, nàng đã ném người ta xuống đất, lần đầu tiên gặp tam ca, nàng lại đánh người ta ngất xỉu, may mà hắn chạy nhanh không bị nàng khống chế tinh thần, nếu không để tam ca bò trên đất như chó, đợi tam ca tỉnh lại mới thật sự là xấu hổ.

Thẩm Vô Cữu ngồi xuống dò hơi thở, xác nhận tam ca chỉ ngất đi, xoa đầu thê tử: "Không sao, chắc chắn là tam ca tự chuốc lấy."

Sở Du Ninh gật đầu: "Đúng là hắn tự chuốc lấy, hắn nghe lệnh Việt lão đế bắt ta, bắt không được còn muốn đưa Việt lão đế chạy trốn, ta ngăn cản hắn, hắn còn c.h.é.m ta."

Thẩm Vô Cữu không thể không nói một câu tam ca mạng lớn, nếu thê tử của hắn nổi sát tâm, tam ca còn có thể sống sao?

Hắn gọi Thẩm Vô Phi, thấy không tỉnh liền đỡ người dậy, tâm trạng vui vẻ: "Đợi tam ca tỉnh, công chúa cứ c.h.é.m trả."

Sở Du Ninh nghi ngờ nhìn hắn: "Thẩm Vô Cữu, ngươi không sao chứ? Vừa rồi ngươi còn kích động rơi nước mắt, bây giờ tam ca còn chưa tỉnh mà ngươi đã để người ta đánh hắn rồi."

"Hắn có thể sống đều là nhờ công chúa."

Thẩm Vô Cữu ngẩng đầu, ánh mắt rực rỡ: "Công chúa cứu hắn một mạng, khiến cả Thẩm gia được đoàn viên, c.h.é.m vài nhát thì có là gì."

Sở Du Ninh vội vàng xua tay: "Vẫn là thôi đi, c.h.é.m hỏng rồi ta không đền nổi cho tam tẩu."