Mẹ Xấu Xí, Không Cần Tự Ti

Chương 71: Phiên ngoại - Tuần trăng mật (3)



Bữa tối có thịt nướng khoai tay nghiền truyền thống của Hawaii cùng hải sản nướng đặc trưng của biển đảo. Nước trái cây lên men được đựng trong những quả thơm. Họ tự mình nướng, cùng nhau đứng dưới chiếc dù treo đầy những chiếc đèn xinh xắn thưởng thức bữa tối. Thỏa thích cảm nhận sự mát mẻ do gió biển vào ban đêm mang lại, giúp xua đi cái nóng ban ngày, thưởng thức những ly nước làm từ trái thơm ngọt ngào mát lạnh. Đó quả thật là một trải nghiệm khiến người bay bổng.

Sau khi ăn xong Mạch Ngôn liền kéo cô đi dạo trên bãi biển.

Nơi con sóng nhẹ lướt qua bàn chân, thoải mái đến không nói ra lời.

Nước biển ở Hawaii vào mùa này vẫn còn rất mát mẻ. Xa xa có thể thấy rất nhiều du khách thích tắm đêm, tận tình tận hưởng sự lãng mạn này.

Thời điểm đó Trình Lục Lục còn chưa biết bản thân cũng là một trong số họ.

Cô được người đàn ông đầy bụng ý nghĩ đen tối còn hơn bầu trời đêm nơi này dẫn qua những rặng đá trải đầy tại giao điểm của biển và đất liền, nằm im thù lù bất động như những con quái vật.

Chốc lát họ đã đến được một nơi không có người.

Đêm nay không có tối lắm, bởi vì trên đỉnh đầu còn có một vầng trăng. Ánh sáng không mạnh lại đủ cho họ nhìn thấy một vùng nước không có đá ngầm, thích hợp để tắm đêm như đang phát sáng dưới ánh trăng.

“Anh… Anh làm gì vậy?”

Trình Lục Lục vừa mới ngồi lên chiếc khăn mà Mạch Ngôn trải trên bãi cát thì đã thấy hắn cởi áo. Cô lắp bắp hỏi. Âm thành đều run lên, mang theo xấu hổ.

Nhưng người đàn ông kia vẫn cứ dứt khoát đem áo thun cởi ra, để lộ những đường cong khiến người ta đỏ mặt thét chói tai.

Trình Lục Lục chỉ biết giấu mình trong hai cánh tay, đôi mắt lại ngập ngừng ẩn chứa xấu hổ trừng hắn.

“Đi tắm.”

Mạch đại thiếu gia đúng tình hợp lý nói. Còn không quên dụ dỗ: “Em đi không?”

“Không đi!”

Trình Lục Lục lập tức lắc đầu, chỉ thiếu viết hai chữ kháng cự lên mặt thôi.

“Vậy anh đi.”

Mạch thiếu gia vậy mà không có ép buộc, bỏ lại một câu rồi sải đôi chân dài trần trụi lồ lộ trong không khí đi thẳng xuống biển… Lại nói cái quần đùi kia bị hắn cởi ra từ khi nào mà hiện tại trên thân hình hoàn mỹ đó chỉ còn mỗi một cái quần ship tứ giác ôm lấy bộ vị xấu hổ. Eo gầy vai rộng, đường cong săn chắc tràn ngập tính bộc phát. Dáng người thẳng tắp đầy tự tin… Trình Lục Lục không sờ cũng biết mặt mình đã rất nóng.

Thế nhưng tầm mắt của cô lại không nhịn được dõi theo người đàn ông kia. Cho đến tận lúc hắn hoàn toàn biến mất trong làn nước, cô vẫn vô thức rướn người tìm tòi. Mỗi lần tìm thấy động tĩnh từ dưới biển ánh mắt cô liền sáng lên như nhìn thấy vật báu.

Đã từng, Trình Lục Lục cũng âm thầm dõi theo người đàn ông kia như vậy. Ánh mắt tràn ngập thưởng thức.

Thời điểm này lại mang theo một chút khó nói.

Nhất là khi nhìn thấy thân hình gần như trần trụi kia nhiễm đầy bọt nước…

Từ khi nào người đàn ông kia đã bước lên bờ. Hắn tùy ý dạo bước trên bãi cát, cử chỉ phóng túng đem mái tóc trước trán vén lên, để lộ vầng trán tuấn tú, khuôn mặt đẹp trai ngạo nghễ.

Dần dần bước lại gần Trình Lục Lục đang ngồi trên bãi cát.

Trình Lục Lục ngồi bó gối, làn váy tùy ý trải rộng. Người kia càng tới gần cô càng lúng túng, không biết nên đem mắt để ở đâu. Bối rối đến vô thức mím môi, siết chặt vạt váy.

Chính là tên lưu manh kia trực tiếp phớt lờ sự bối rối của cô, ngồi xuống trước mặt cô nói: “Cùng anh đi tắm!”

Nói xong cũng không cho cô kịp phản ứng hay có ý muốn thương lượng như lúc nãy đã trực tiếp chạm đến khóa kéo sau lưng cô.

“A…”

Trình Lục Lục chỉ kịp kêu một tiếng, tránh cũng không tránh được đã để cho người đàn ông kia đắc thủ.

Chiếc váy trên người cô liền trở nên lỏng lẻo, dưới một cái kéo của Mạch Ngôn khi lôi cô đứng lên cùng cái gạt trên vai cô của hắn liền trượt thẳng xuống, rơi trên mặt đất.

Trước khi cô cảm thấy xấu hổ đến muốn nhỏ máu vì cảm giác trống trải trên người, mặc dù vẫn còn bộ áo bra bao lấy những nơi quan trọng nhưng đối với Trình Lục Lục chẳng khác nào không còn mảnh vải che thân thì cô đã bị người đàn ông bế thốc lên.

“Á!”

Cô vội vàng ôm lấy cổ hắn theo bản năng.

Nhìn lại mình đã treo trên người hắn, đôi chân thon thả quắc lấy thân hình ướt rượt của hắn. Da thịt dán vào nhau thân mật khăng khít. Khuôn mặt gần kề đến mức đếm được lông mi của nhau.

Cả người Trình Lục Lục đều cảm thấy không khỏe, bối rối đến muốn bốc hơi.

“Anh…”

Cô ngượng đến mức nói không ra lời.

Cho dù là trong bóng tối Mạch Ngôn vẫn nhìn thấy được vệt đỏ đang lan tràn toàn thân cô. Thân hình mềm mại khó tưởng trong tay hắn dần mang theo một màu sắc phấn hồng khiến đáy mắt hắn ám trầm.

Chỉ tiếc lúc này bóng tối cũng muốn đứng về phía hắn.

Cho dù hắn vốn không hề có ý che giấu mưu đồ của mình ngay từ đầu.

Mạch Ngôn không có gấp, thản nhiên khẳng định mình chỉ muốn đem cô đi tắm biển cùng.

“Ôi…”

Lúc thân thể chạm vào nước biển, Trình Lục Lục vô thức phát ra một tiếng hô thoảng thốt.

Ở trong mắt Mạch Ngôn chính là vô cùng đáng yêu.

Hắn chọn chỗ nước nông đến thắt lưng, đem cô thả xuống.

Trình Lục Lục mang đầu còn sợ hãi, theo bản năng ôm chặt lấy cổ hắn, cũng quên cả ngượng ngùng mà liều mạng bám vào hắn.

Mạch Ngôn ôn nhu trấn an: “Đừng sợ.”

Âm thanh trầm thấp này lướt qua vành tai cô, còn mang theo chút ướt át khiến nó khẽ run lên.