Mùa Hạ Miên Man FULL

Chương 3



Tôi cúi đầu nhận lấy ly sữa ấm nóng, cảm giác ấm áp như đang chảy từ tay vào tận đáy lòng. Qua khóe mắt, tôi chợt nhìn thấy ba đôi dép hình con lợn giống nhau, những khuôn mặt cười đùa áp sát vào nhau, trông giống như một gia đình.

“Cảm ơn anh.” Giọng tôi có chút nghẹn ngào.

Tôi thấy mình thật may mắn vì hôm nay tôi có họ ở bên, và họ đã tạm thời đón tôi về khi tôi mất trí nhớ. Nếu không, có lẽ tôi đã trở thành trò cười cho cái tên Chu Độ đáng ghét kia rồi.

Tiểu Bảo vội vã nháy mắt ra hiệu cho Hứa Kinh Châu. Hứa Kinh Châu đau lòng đưa tay ra như muốn vỗ vai tôi để an ủi. Nhưng cuối cùng, anh lại rút tay về.

“Em đừng nói như vậy… đây là điều anh nên làm mà. Em rất tốt, em đừng buồn vì cái tên Chu Độ kia nữa, anh ta không xứng đáng đâu.”

Tiểu Bảo thất vọng nhắm mắt lại, thở dài một hơi, dường như muốn x.é n.á.t trái tim vì sự vụng về của ông bố già này. Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, rồi nằm gọn trên đùi tôi.

“Chị Kiều Kiều ơi, mỹ nhân tuyệt thế của em ơi, nếu chị thật sự muốn cảm ơn em thì chị hãy giúp em đóng vai mẹ của em rồi cùng bố em tham gia buổi tiệc hóa trang ở trường em nhé? Chị biết không, em từ nhỏ em đã không có mẹ rồi…”

10.

Cùng lúc đó.

Chu Hạ Hạ ngồi trước bàn học, thẫn thờ nhìn vào đề thi tiếng Anh của cuộc thi quốc tế. Phòng sách này có ba bức tường đều chất đầy các tác phẩm kinh điển bằng ngoại ngữ, những thứ mà người phụ nữ đó, Kiều Tinh Hà, chắc chắn không hiểu nổi. Mỗi lần vào phòng, bà ấy đều bưng một đĩa trái cây đã cắt sẵn, rồi giả vờ thốt lên “Wow” đầy ngạc nhiên.

“Mẹ xem mà không hiểu gì cả, con gái Hạ Hạ của mẹ thật giỏi! Ừm, con nói xem, sau này chúng ta nên chọn Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh nhỉ?”

Dường như trong suy nghĩ của bà ấy, đỉnh cao của các trường đại học danh tiếng chỉ dừng lại ở Thanh Hoa và Bắc Đại. Cái dáng vẻ ngốc nghếch mà không tự biết mình của bà ấy... thật khiến Chu Hạ Hạ chán ghét.

Phía bên kia là chiếc bàn làm việc mà Chu Độ đã đặc biệt mang đến để cùng học với nó.

Đêm nay, cả hai cha con đều có chút trầm lặng. Chu Hạ Hạ cáu kỉnh mở ngăn kéo ra, bên trong là một chú chim cánh cụt nhỏ có biểu tượng LV.

Như thể để an ủi chính mình, con bé kéo chú chim cánh cụt ra, đặt nó trên bàn học trước mặt.

Còn con búp bê Barbie mà người phụ nữ kia tặng, cùng với chiếc nơ chướng mắt kia, khi chơi với nó rất phiền phức. So ra thì chú chim cánh cụt giá hàng vạn tệ này nhìn thuận mắt hơn hẳn. Ừ, đúng rồi. Chim cánh cụt mới là dễ thương nhất.

“Con lại mất tập trung nữa rồi đấy Hạ Hạ, con lại không chịu làm bài tập nghiêm túc nữa đấy à.”

Chu Độ ngồi trước máy tính, không biết đã bao lần thẫn thờ trong hôm nay. Anh cau mày, vô thức nhắc nhở: “Mẹ con đã bảo con…” Không được chơi đồ chơi khi đang đọc sách.

Nửa câu còn lại, Chu Độ muốn nuốt lại nhưng đã quá muộn.

Hôm nay anh về nhà muộn. Phòng khách tối om. Trên bàn ăn cũng không có món ăn nóng hổi nào, không có món tráng miệng nhỏ nhắn mà ai đó thường xuyên biến tấu, và cũng không có ai đó quấn lấy anh, ríu rít nhờ anh giúp đọc kịch bản. Chu Độ dường như lại bị bao trùm bởi cảm giác trống rỗng thoáng qua vào ban ngày.

Và lời vừa thốt ra, như khơi dậy một điều cấm kỵ đã bị lãng quên.

Cả hai bố con đều biết rõ, từ “mẹ” ở đây là đang ám chỉ ai.

Chu Hạ Hạ là người phản ứng trước. Con bé cố nở một nụ cười: “Bố ơi, chị Nguyễn Nguyễn sẽ sớm trở thành mẹ con phải không ạ?”

Đúng vậy.

Vừa nghĩ đến Nguyễn Ỷ Nhiên thì tâm trạng của Chu Độ bình tĩnh trở lại. Bảy năm rồi, dù là nuôi một con chó cũng sẽ có tình cảm huống hồ là một người phụ nữ đã từng giặt đồ nấu cơm cho anh. Nên anh cũng cần phải một khoảng thời gian để thích nghi. Khi Nguyễn Ỷ Nhiên quay lại thì mọi thứ sẽ dần trở về như ban đầu, và cảm giác kỳ lạ này chắc chắn sẽ không còn nữa.

Chu Độ mỉm cười hỏi: “Tất nhiên rồi, cục cưng của bố. Con có muốn mời chị Nguyễn Nguyễn của con tham gia buổi tiệc hóa trang của trường không?”

11.

Trường quý tộc mà Tiểu Bảo đang theo học thì hàng năm có tổ chức một buổi dạ hội hóa trang, nơi mà học sinh sẽ tham dự cùng với bố mẹ mình. Ngoài ra, mỗi người có thể bỏ phiếu cho bộ trang phục yêu thích nhất. Gia đình nào nhận được nhiều phiếu bầu nhất sẽ nhận được giải thưởng cuối cùng. Nghe nói giải thưởng “Trang phục đẹp nhất” năm nay là một đôi giày pha lê, nên Tiểu Bảo đã âm thầm nhắm tới từ lâu.

Tôi tất nhiên đồng ý ngay lập tức.

Vừa bước vào hội trường, chưa kịp thay trang phục thì tôi đã thấy một nhóm bé gái đang vây quanh ai đó trên sân khấu, ríu rít bàn tán, mắt ánh hiện lên sự ngưỡng mộ.

“Wow, Hạ Hạ, váy của cậu đẹp quá!”

“Hôm nay cậu trông giống y hệt như công chúa Barbie, thật là đẹp quá đi.”

“Kim cương hồng trên vương miện của cậu có phải là thật không? Trông đắt tiền quá, làm tớ không dám chạm vào.”

“Mẹ cậu là ngôi sao nổi tiếng, vậy cậu có thể cho tớ xin chữ ký không? Tớ nhất định sẽ bầu hết số phiếu cho cậu!”



Thấy bước chân Tiểu Bảo dừng lại, tôi mới nhận ra người bị vây quanh đó chính là Chu Hạ Hạ, Nguyễn Ỷ Nhiên và Chu Độ. Nguyễn Ỷ Nhiên tay trái nắm lấy tay Chu Hạ Hạ, còn tay phải thì khoác lấy Chu Độ. Cả hai người đều mặc váy công chúa, được đính đầy kim cương lấp lánh. Điều đáng chú ý nhất vẫn là chiếc vương miện kim cương hồng trên đầu họ. Mỗi chi tiết trang phục đều rực rỡ đến mức hai chữ lớn “Đốt tiền” như hiện lên rõ ràng.

Và Chu Độ thì không cần phải nói. Anh ta mặc một bộ vest cao cấp, trông bảnh bao và lịch lãm. Dưới ánh mắt chăm chú của các bậc phụ huynh và các em nhỏ, “gia đình ba người” này thật sự đã thu hút mọi sự chú ý.

Nguyễn Ỷ Nhiên với dáng vẻ của kẻ chiến thắng, lên tiếng chào tôi: “Kiều Tinh Hà à, tôi nghe nói cô nhập viện nhưng tiếc là lúc đó tôi vừa đoạt giải thưởng, công việc bận rộn nên không thể ghé thăm, cho tôi xin lỗi nhé.” Cô ta liếc nhìn trang phục của tôi.

Hôm nay tôi đeo kính áp tròng đỏ, mặc một chiếc váy đen bó sát cổ, đôi chân mang đôi bốt cao cổ đen.

“A Độ nói cô bị đ//ập đầu, có vẻ là thật nhỉ. Sao trong dịp quan trọng này mà cô lại ăn mặc sơ sài như thế này cơ chứ?”

Nguyễn Ỷ Nhiên vừa chế nhạo tôi xong, ánh mắt lại lướt qua khuôn mặt của Hứa Kinh Châu, mỉm cười.

“Tổng Giám đốc Hứa, ngài vậy mà cũng theo họ mà bày trò, lại còn nhuộm tóc vàng nữa chứ. Tuy ngài có ngoại hình ưa nhìn thật, nhưng không phải cái gì cũng đem ra làm lố được đâu.”

Chu Hạ Hạ kéo tay Nguyễn Ỷ Nhiên, con bé khó kìm được sự vui sướng, dường như cuối cùng cũng đã tìm được người chống lưng.

Hứa Kinh Châu cúi đầu, bàn tay to lớn đặt lên tay tôi, mang lại cảm giác an tâm khó tả.

“Năm nay là buổi dạ hội hóa trang được tập đoàn Hứa tài trợ toàn bộ, tôi đến đây để kiểm tra thực tế nên chắc không gọi là ‘bày trò’ được đâu nhỉ? Trong những dịp thế này, mẹ con họ không muốn quá khoe khoang, chỉ muốn vui vẻ là đủ nên tôi tất nhiên phải cùng họ tham gia rồi. Dù sao thì thấy họ vui thì tôi cũng vui.”

Hứa Kinh Châu nhìn tôi và Tiểu Bảo, trong mắt ngập tràn sự yêu thương. Nhưng khi ngẩng đầu lên, anh lại trở về với vẻ lạnh lùng:

“Nguyễn tiểu thư cô có biết cosplay là gì không? Đôi khi chúng ta không biết mà im lặng cũng là một dạng của khôn ngoan đấy.”