Mục Thần - Mục Vỹ

Chương 37: 37: Ngươi Chết Đi




“Các ngươi đi theo cả ngày rồi, chắc cũng mệt rồi chứ?”
Mục Vỹ tiện tay ném dao xuống đất, nhàn nhã nói: “Nói đi, vị nào thuê các ngươi tới? Có lẽ không có mấy ai ở thành Bắc Vân muốn giết ta đâu!”
Đáng chết!
Đến tận lúc này, lão đại, lão tam và lão ngũ mới biết bọn họ đã bị Mục Vỹ phát hiện từ lâu rồi.

Thằng nhóc này vẫn luôn đùa giỡn bọn họ!
“Hừ, bọn ta đã theo dõi ngươi cả ngày, dù ngươi còn giấu thủ đoạn khác thì chắc cũng không ở trong trạng thái mạnh nhất.

Ba người bọn ta đều là cảnh giới Ngưng Mạch, ngươi chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí, giết ngươi dễ như trở bàn tay!”
“Thế các ngươi còn ngây ra đó làm gì?”
“Xông lên!”
Thấy Mục Vỹ lớn lối như thế, cả ba đều cảm thấy bị sỉ nhục, đồng loạt lao lên tấn công.

Diệu Tiên Ngữ đứng bên cạnh chuẩn bị sẵn sàng để chống đỡ.

Cô ta biết rõ lúc này chỉ cần bảo vệ chính mình, không được để ba người kia bắt được, dùng mình uy hiếp Mục Vỹ.

“Đúng lúc đang cần luyện tay!”

Kiếp trước Mục Vỹ là Tiên Vương đứng đầu đại thế giới Vạn Thiên, sức chiến đấu đỉnh cao.

Chỉ là trong thế giới này, tuy sức chiến đấu của hắn vẫn còn nhưng cơ thể lại không linh hoạt được như ngày xưa.

Vậy nên hắn cần phải chiến đấu để nâng cao sức mạnh thân xác.

“Lạc Sơn Kiếm Quyền - Lạc Sơn Thức!”
Mục Vỹ quát khẽ một tiếng, bàn tay hóa thành hình kiếm đâm ra.

Diệu Tiên Ngữ không hề lạ lẫm với chiêu thức này.

Lần trước vào giờ phút quyết định, Mục Vỹ đã dùng chiêu thức này đánh nứt bụng Cận Đông.

Rõ ràng Mục Vỹ rất bình tĩnh khi đối mặt với sự vây đánh của ba người.

Hai tay của hắn như ngọn núi khổng lồ nặng nề đập xuống hai bên.

Ầm, ầm…
Hai tiếng nổ ầm vang lên.

Lão đại và lão ngũ cảm thấy như bị hai tấm sắt đập vào, đau đớn kêu lên một tiếng, không thể không lùi lại.

Nhưng ở phía trước, lão tam lại vui sướng chĩa kiếm vào người Mục Vỹ.

Mục Vỹ đã đánh ra một chiêu, chắc chắn lúc này đã cạn kiệt sức lực, tuyệt đối không có khả năng ra đòn tiếp theo nhanh như vậy.

Thế nhưng Mục Vỹ lại liều lĩnh xông tới khiến sắc mặt lão tam dần thay đổi.

“Lạc Hải Thức!”
Mục Vỹ hô lên, trước lòng bàn tay phun ra một luồng khí kình khủng bố.

Lão tam cảm thấy như đang có hàng vạn con ngựa đang lao thẳng vào mặt y.

Một chưởng kia như sóng biển gào thét, đất trời rung chuyển.


Lúc này, kiếm của y cũng mất phương hướng.

“Lão tam làm gì vậy?”
Lão đại và lão ngũ đứng cạnh thấy lão tam sững sờ tại chỗ đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Trước đây mấy huynh đệ bọn họ vẫn luôn phối hợp như vậy.

Cả ba cùng vây đánh đối phương, hai người sẽ ép đối phương đánh hết sức lực, người còn lại thừa cơ đối phương kiệt sức tung đòn trí mạng.

Vậy mà hôm nay, lão tam lại đứng im tại chỗ như đồ đần, thực sự quá kỳ quái.

“Ha ha, gọi cũng không có tác dụng đâu!”
Mục Vỹ bật cười, nhảy lên giơ tay chém vào cổ lão tam.

Răng rắc!
Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên giòn tan.

Lão tam trợn tròn hai mắt, lập tức tắt thở.

Đến tận lúc chết, y vẫn không biết tại sao khi bị Mục Vỹ tấn công, luồng khí kình kia có thể phá hủy gân mạch của mình, khiến y không thể nhúc nhích, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không thể!
Mà lão đại và lão ngũ hoàn toàn không thể biết được chuyện này.


“Quá yếu!”
Mục Vỹ phủi tay nhìn lão tam ngã lăn ra đất rồi quay sang nhìn chằm chằm hai người còn lại.

“Đáng chết!”
“Khốn khiếp!”
Hai huynh đệ liên tiếp bỏ mạng dưới tay Mục Vỹ, hơn nữa đều chết không biết nguyên do khiến hai người kia mất hết lý trí.

“Lão ngũ, dùng chiêu kia đi!”
“Đại ca?”
“Lão tam và lão thất không thể hi sinh vô ích.

Nếu không dùng chiêu kia, đệ cảm thấy chúng ta có thể giết được hắn sao?”
Thấy lão đại hạ quyết tâm, lão ngũ hung hăng gật đầu.

“Đại ca, bắt đầu đi!”
Lão ngũ cắn răng một cái, đột nhiên giơ tay làm chưởng vỗ vào lưng lão đại “phịch” một tiếng.