Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 37: 37: Cuộc Tranh Luận Không Vui




Sáng sớm hôm sau Lục Trạm rời khỏi biệt viện Giang gia.
Minh Cẩm nghe lời, an tâm chờ trong phòng không ra cửa.
Ban đầu Giang Du còn qua trò chuyện với nàng.

Mấy ngày nay Giang gia chưa giải quyết xong chuyện rắc rối ở kinh thành nên hắn phải chờ ở biệt viện thêm một thời gian, còn có tiên sinh được đặc biệt mời đến dạy hắn Tứ thư, mỗi ngày khổ không nói nổi, chỉ có lại đây nói vài câu với Minh Cẩm mới khiến hắn thoải mái hơn.
Điều khiến Minh Cẩm cảm thấy thú vị là phản ứng của con nhỏ Noãn Ngọc, vẻ mặt nhìn Minh Cẩm càng ngày càng quái dị, giống như trách cứ nàng vì sao đã có đối tượng hôn phối còn muốn dụ dỗ thiếu gia nhà nó.
Minh Cẩm bực mình bèn đơn giản đóng cửa không thèm ló ra, kêu Noãn Ngọc tìm cho nàng xấp lụa đỏ, một lần nữa may áo cưới cho chính mình.

Mặc dù của hồi môn giảm đi rất nhiều nhưng áo cưới không thể qua loa, nàng tỉ mỉ cắt may rồi thêu hoa, cũng mất khá nhiều thời gian.
Mỗi khi nhớ tới bao gối vỏ chăn phải vứt bỏ trước đó, Minh Cẩm đều tiếc đến đứt ruột, đấy chính là công sức của toàn bộ phụ nữ trong nhà thắp đèn thức đêm mà làm, không chỉ uổng công mà còn có tâm ý của người một nhà.
Ba ngày trôi qua, Lục Trạm chưa trở về.
Minh Cẩm hồi phục tinh thần, những vết thương trầy xước đã đóng vảy, áo cưới mới cũng được làm xong trong vài buổi tối, lần này loại vải tốt hơn nhiều.

Minh Cẩm mặc thử soi gương ngắm nghía, cảm thấy màu đỏ thật rực rỡ chói mắt dưới ánh mặt trời.
Lại thêm hai ngày nữa trôi qua, ngay cả bao gối vỏ chăn và những đồ dùng linh tinh cũng được Noãn Ngọc an bài đặt mua đầy đủ, Lục Trạm vẫn chưa trở về.
Đến khi Minh Cẩm bắt đầu đứng ngồi không yên, rốt cuộc Giang Du gõ cửa phòng nàng.
“Chuyện gì?” Minh Cẩm chớp chớp đôi mắt hơi nhức mỏi.


Mấy ngày nay may thêu liên tục, tuy tay không sao nhưng cổ và mắt có chút chịu không nổi, nàng cũng không dám quá ép buộc bản thân, buổi tối vẫn nghỉ ngơi đúng giờ.
“Gia đình Lục đại ca gởi thư đến đây.” Giang Du trầm giọng nói.
Minh Cẩm vội kêu hắn vào, rót trà rồi mới hỏi: “Chuyện thế nào?”
“Trong thư nói ngày hai mươi tám lại đây đón dâu.” Giang Du cười có vẻ miễn cưỡng.
Minh Cẩm vui mừng khôn xiết, định ngày thực mau, chỉ ba ngày sau, coi bộ bên phía gia đình của Lục Trạm đã được giải quyết ổn thỏa.
Giang Du hình như do dự trong chốc lát, há miệng mấy lần nhưng vẫn chưa nói ra lời.
Minh Cẩm hoài nghi nhìn hắn: “Có phải phát sinh vấn đề gì? Ngươi nói nghe xem nào?”
“Không tìm thấy Lục đại ca.” Giang Du khổ sở nói, “Hai ngày qua tôi phái người đi tìm huynh ấy, Lục đại ca về nhà một chuyến rồi đi đến Phó gia, sau đó không còn thấy tăm hơi, đến bây giờ vẫn chưa trở về.”
Minh Cẩm ngây người, nàng nghĩ tới Lục gia sẽ không đồng ý, cũng nghĩ tới Phó gia sẽ xảy ra vấn đề, lại chưa từng nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt chú rể sẽ mất tích.
“Có thể,” Minh Cẩm cảm thấy cổ họng khô khốc, vội ho nhẹ vài tiếng, “xảy ra chuyện gì?”
“Không có.” Giang Du cảm thấy đầu to như cái đấu, “Tôi đã hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, xác thật huynh ấy đi sắp xếp hôn sự.”
Minh Cẩm suy nghĩ trong chốc lát, thấp giọng nói: “Vậy cứ chờ thôi.”
Một khi đã quyết định sống với nhau, ít nhất phải nên tin tưởng nhau, nếu Lục Trạm thật là người lâm trận bỏ chạy, cũng không đến mức vất vả chạy từ nhà này sang nhà khác rồi mới quyết định cuốn gói.

Ngay cả cha mẹ ruột mà cũng chơi kiểu này, chẳng lẽ không sợ về nhà sẽ bị lão cha cầm chổi đập cho một trận?
Giang Du nhìn gương mặt bình tĩnh của Minh Cẩm, ngược lại có chút không được tự nhiên.


Khi hắn vừa nghe tin tức xấu lập tức chạy lại đây chuẩn bị an ủi Minh Cẩm, ai ngờ nàng nghe xong sắc mặt chẳng thay đổi, chỉ để lại bốn chữ như vậy, làm hắn dự bị một bụng bản nháp hoàn toàn không có cơ hội phát huy.

Giang Du hậm hực cầm chung trà lên nhấp che giấu sự bối rối.
Minh Cẩm xem mặt đoán ý, mỉm cười nói với Giang Du: “Mấy ngày này thật sự phiền toái ngươi.”
“Không phiền,” Giang Du lắc đầu, cười hòa nhã, “Người một nhà mà.”
“Người một nhà?” Minh Cẩm nhíu mày, “Có ý gì?”
“Cô là chị của Minh Lan, dĩ nhiên chính là người một nhà với tôi.” Giang Du nhìn Minh Cẩm gằn từng chữ một, giống như lời tuyên thệ.
“Cái gì?!” Minh Cẩm thiếu chút nữa nhảy bật lên, mày liễu dựng ngược, chỉ kém chống nạnh rống giận, “Ngươi và Minh Lan là chuyện thế nào?”
Ngàn phòng vạn phòng mà vẫn không phòng được tên này, chẳng lẽ lợi dụng lúc nàng chưa kịp chuẩn bị đã dụ dỗ Minh Lan xong rồi? Minh Cẩm tức khắc cảm thấy trong lòng nổi hỏa, hận không thể giơ chân dẫm bẹp gương mặt tươi cười của hắn.
“Tôi thiệt tình thích em ấy.” Giang Du nhỏ giọng nói, “Cô không rõ đâu.”
“Không rõ cái gì?” Minh Cẩm tức giận hỏi.
“Minh Lan là cô gái đầu tiên tôi gặp khi đến nơi này,” Giọng Giang Du thực nhẹ, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ như ngây dại, “Cô không biết điều đó đối với tôi có ý nghĩa trọng đại thế nào.

Minh Lan là người cứu tôi, là cô gái đầu tiên mỉm cười biểu lộ thiện ý với tôi, em ấy không hề giống các cô gái khác.


Tuy em ấy, e hèm, là một cô gái nông thôn, nhưng trên người có hình bóng của chúng tôi bên kia.”
“Khục khục.” Minh Cẩm bị sặc.
Ở trong mắt Giang Du, Minh Lan sinh ra và lớn lên ở ngay nơi này hóa ra có hình bóng của người hiện đại, trong khi nàng đây là người xuyên không chính thống thì bị hắn cho là dân bản xứ?
Thân là đồng nghiệp xuyên không, có phải bản thân nàng quá mức thất bại? Minh Cẩm nhìn trời nói không nên lời.
“Minh Lan luôn lạc quan, dũng cảm tiến về phía trước, em ấy không coi thường bất kỳ ai, cũng sẽ không vì ai quyền cao chức trọng mà xem nặng hơn, đối xử với mỗi người đều tốt bụng và nhiệt tình như nhau.” Giang Du nói, trên mặt lộ ra ý cười dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn với nụ cười khách sáo trước đó, mang theo quyến luyến và hoài niệm, “Em ấy luôn mỉm cười, dường như không có phiền não...”
“Phải,” Minh Cẩm gật đầu, cắt ngang lời thổ lộ chân tình của Giang Du, “Nếu ngươi hy vọng con bé có thể duy trì tâm tính này và luôn giữ được nụ cười, dừng nên trêu chọc con bé.”
Ý cười trên mặt Giang Du phai nhạt rất nhiều, đứng trước mặt Minh Cẩm nhìn thẳng vào mắt nàng: “Tôi hiểu rõ nỗi băn khoăn của cô, cũng thực cảm kích tình thương cô dành cho Minh Lan...”
“Ta tỷ tỷ ruột thịt của con bé,” Minh Cẩm lại không khách khí ngắt lời Giang Du một lần nữa, “Không cần một người ngoài tới cảm kích dùm nó.”
“Tôi sẽ không chỉ nói suông lúc này,” Giang Du không hề để ý thái độ cộc lốc vô lễ của Minh Cẩm, ngược lại chân thành hứa, “Tôi sẽ nỗ lực vì tương lai của hai đứa chúng tôi.”
“Hiện tại ngươi mới bao lớn?” Minh Cẩm mắng té tát, “Còn bao lâu nữa ngươi mới có chút trọng lượng trong gia đình họ Giang? Minh Lan chờ nổi sao? Hay ngươi hy vọng con bé cũng giống như ta, vì chờ ngươi mà phải đối mặt với hoàn cảnh khốn khổ như hiện giờ?”
“Tôi...” Giang Du nóng nảy, lại phát hiện mình không thể nào phản bác, tức khắc toát mồ hôi.
“Đừng nói nữa.” Minh Cẩm lạnh mặt, “Ngày mai ta rời khỏi nơi này, chuyện của Minh Lan đừng nhắc tới, con bé cũng lớn rồi, chịu không nổi mấy lời đồn đãi vớ vẩn.”
“Không được.” Giang Du bướng bỉnh nói, “Chuyện nào ra chuyện đó, cho dù cô không đồng ý chuyện tôi và Minh Lan nhưng cũng không thể rời đi.

Tôi chưa đến mức thiếu phẩm vị tới độ này.”
Minh Cẩm quay đầu nhìn vẻ mặt thiểu não của Giang Du, rốt cuộc hơi mềm lòng, ngồi xuống lại.
“Ngươi phải biết, biệt viện của Giang gia đã hoành tráng như thế,” Minh Cẩm nhẹ giọng khuyên nhủ, “vậy thì Giang gia ở kinh thành là cảnh tượng thế nào? Ngay cả Phó gia là dòng dõi thư hương xuống dốc, thế mà Minh Thụy còn không thể tùy tiện thích một thôn nữ rồi cưới về nhà huống chi là ngươi? Phó gia tuy cũng coi như dòng dõi thư hương nhưng tuyệt đối không thể trèo cao tới Giang gia, chẳng lẽ ngươi đành lòng để Minh Lan làm thiếp? Một khi làm thiếp Minh Lan còn khả năng cười vui như hiện giờ hay sao?”
“Tôi hiểu mà.” Vẻ mặt Giang Du đau khổ.
“Ngươi không hiểu.” Minh Cẩm lắc đầu, “Họ Giang với gia nghiệp lớn như vậy thật không có khả năng chỉ có một nhi tử là ngươi.


Ở nhà, ngươi cần phải suy xét cho mẫu thân của mình, ở ngoài, ngươi cần suy xét cho thể diện của toàn bộ Giang gia.

Biết bao nhiêu chuyện đè trên người một thiếu niên mười mấy tuổi, ngươi còn có thể gánh vác một mảnh trời riêng cho Minh Lan hay sao?”
“Bọn họ chẳng có nửa điểm liên quan đến tôi!” Giang Du rốt cuộc nổi giận, đập bàn xong mới nhớ ra.
“Ngươi họ Giang!” Giọng Minh Cẩm mang cảnh cáo, “Chẳng lẽ cái mạng cũng không muốn?”
Một câu giống như đòn cảnh tỉnh, Giang Du toát mồ hôi lạnh ròng ròng, ngã ngồi trên ghế không thể động đậy, thật lâu sau mới miễn cưỡng ngẩng đầu nói với Minh Cẩm: “Tôi chỉ hy vọng...”
“Ngươi có phát hiện gì không?” Minh Cẩm nhìn bộ trà cụ trên bàn, nhàn nhạt nói, “Noãn Ngọc cực kỳ mẫn cảm đối với người Phó gia xuất hiện bên cạnh ngươi, nếu nó thật sự chỉ là một nha hoàn, làm sao dám như vậy?”
“Nó chỉ là một đứa trẻ.” Giang Du tái mặt.
“Đúng vậy,” Minh Cẩm nhìn Giang Du, giọng nói mang theo thương hại, “Ngươi và Minh Lan, chẳng phải cũng là hai đứa trẻ?”
Giang Du sắc mặt nặng trĩu rời đi, Minh Cẩm ngồi trong phòng cau mày.

Nhìn bộ dáng hắn ta cũng không phải loại người dễ bị thuyết phục, nhưng hôm nay phải làm hắn hiểu rõ ở cổ đại sống khó đến mức nào, nếu hắn thật sự mở ra một con đường...
Minh Cẩm lắc đầu, nếu dựa vào sức của một người mà muốn làm rung chuyển toàn bộ xã hội, điều đó không khỏi quá mức nực cười.

Hơn nữa nếu Giang Du muốn làm ra chút thành tựu gì, chỉ dựa vào thế lực của Giang gia vẫn chưa đủ, ít nhất còn phải thêm thế lực của gia tộc thê tử, người đó tuyệt đối không phải là Minh Lan.
“Người đã sắp xuất giá mà sao mặt mày nhăn nhó như bà già thế kia?”
Giong Lục Trạm đột nhiên truyền đến từ phía sau, Minh Cẩm kinh ngạc suýt nhảy dựng, quay đầu thấy ngay chàng ta một thân áo chẽn ngồi trên bệ cửa sổ, cả người phủ đầy bụi đất khiến quần áo màu đen biến thành màu đất sét.

Thế mà người này tựa hồ chẳng chút nào phát giác bản thân dơ bẩn và chật vật, cười tủm tỉm nhìn Minh Cẩm..