Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 52: 52: Quân Nghiên Biến Đổi




Minh Cẩm theo Lý thị vừa đến cổng chính của Triệu phủ thì gặp quản sự ngày hôm qua chờ đón hai vợ chồng, hình như đang dặn dò gã sai vặt gì đó, thấy hai người tiến đến hơi gật đầu chào.
Tối hôm qua chỉ thoáng nhìn xa xa, lúc này Minh Cẩm mới có thể nhìn kỹ người nghênh đón bọn họ.

Mặt ông ta rất dài, lông mày rũ xuống, cả gương mặt đều mang vẻ nghiêm túc trang trọng, nhìn không dễ gần.
Lý thị dẫn Minh Cẩm đến chào hỏi, hàn huyên với ông ta vài câu, nói là đưa Minh Cẩm đi gặp phu nhân, lại hơi hờn dỗi thấp giọng oán trách lần này vải dệt dùng xong rồi khi nào mới có thêm, đột nhiên cô nương muốn dùng nên lấy đi một nửa, còn lại chỉ đủ cho lão gia và phu nhân trở lên.
Chu quản sự nghe Lý thị nói chuyện, sắc mặt hơi hòa hoãn, khi Lý thị trêu ghẹo, trong mắt ông ta hiện lên một tia ấm áp, làm cả khuôn mặt thoạt nhìn đều không quá xanh mét khó coi.
Minh Cẩm nhìn hai người khéo léo giao lưu, bỗng toát mồ hôi cảm thấy dạo này chính mình hình như quá mức làm càn, cũng may Lục Trạm không coi trọng quy củ lễ pháp, bằng không chỉ xem hành động càn rỡ của nàng mấy ngày qua đủ để nhận ra nàng khác người.
Lý thị dẫn Minh Cẩm tiếp tục đi phía trước, thấp giọng giới thiệu: "Mới vừa rồi là Chu quản sự, chuyên cai quản cung cầu của nội viện, tất cả ăn mặc của chúng ta đều do ông ta thu xếp.

Ta là quản sự lo chuyện kim chỉ vải vóc, mỗi quý chỉ bận rộn một thời gian, lúc này coi như nhàn rỗi nên đưa muội đi khắp nơi cho quen thuộc."
"Làm phiền tỷ tỷ lo lắng." Minh Cẩm cười cảm ơn.

Hiển nhiên hai người này đều có chút địa vị trong nhà, Chu quản sự đúng là người lãnh đạo trực tiếp của Lý thị, nhưng cách nói chuyện của Lý thị dường như là người đồng cấp bậc với Chu quản sự.

Trong đầu Minh Cẩm bỗng hiện lên vẻ khinh miệt của Hứa tẩu tử tối hôm qua, hơi ngẫm nghĩ một chút là bừng tỉnh ngộ ra.
May mắn vừa rồi mình không nhanh nhẩu hỏi loạn, kiểu nói chuyện ban nãy không phải là hai vợ chồng khéo léo đưa tình, mà hai người căn bản ở hai nhà khác nhau, địa vị của Lý thị trong phủ coi bộ cũng nhờ công lao của Chu quản sự.

Minh Cẩm nhìn người đẹp trước mắt, trong lòng nảy sinh cảm giác quái quái: Nếu là như thế, vậy thì đúng như lời của Hứa tẩu tử báo trước, chuyện này mình không nên trộn lẫn vào, phải lảng tránh tốt hơn.
"Nếu muội không chê thì cứ đến chỗ của ta làm việc," Lý thị nào biết Minh Cẩm đã nhìn ra vấn đề, cười tiếp tục nói, "Vừa vặn có một người tạm nghỉ sinh con, chỗ của ta không bận rộn lắm, muội đi theo bên cạnh ta cũng dễ chiếu ứng."
Nếu trước đó một chút mà Lý thị đề nghị như vậy thì thật hợp ý Minh Cẩm, thế nhưng hiện giờ Minh Cẩm quyết tâm cách xa Lý thị một chút, bèn chối từ: "Làm phiền tỷ tỷ lo lắng, chỉ là ta chưa quen việc, không biết rốt cuộc mình có thể làm gì, thôi thì chờ gặp phu nhân rồi tính sau."
Lý thị ở trong phủ một thời gian lâu nên rất mẫn cảm, Minh Cẩm vừa mở miệng là cô ta đã hiểu ý, không khỏi thở dài, ánh mắt cũng hơi ảm đạm, không vồn vã ân cần như trước.

Hai người một đường trầm mặc, đều bước nhanh hơn, thực mau đã tới chỗ Triệu phu nhân.

Ủng hộ bà còm đọc ở wattpad.

Triệu phu nhân bảo dưỡng thoả đáng, tuy gần năm mươi nhưng thoạt nhìn mới như hơn ba mươi, mặc một bộ xiêm y màu xanh rêu ngồi trên giường La Hán, dường như đang trách cứ tiểu nha hoàn đứng hầu bên cạnh.


Tiểu nha hoàn chỉ cúi đầu nhận phạt, vành mắt đỏ bừng nhưng không dám rớt nước mắt.
Bên kia bàn trà là một người đàn bà trông rất suy nhược, tóc đã hoa râm, vết nhăn hằn sâu trên mặt, cả người vừa già nua vừa tiều tụy, luôn giữ nụ cười nịnh nọt, ngồi ghé vào mép ghế, rõ ràng thân phận thấp kém nhưng lại được Triệu phu nhân cho ngồi bên cạnh, có vẻ lo sợ bất an.
Kế bên người đàn bà lại là Triệu tiểu thư Quân Nghiên.

Lúc này Quân Nghiên hoàn toàn khác hẳn người nàng gặp ở chùa, không còn là cô gái yếu ớt trong sáng tao nhã nhưng không hề có cảm giác tồn tại, trái lại hiện giờ cả người tràn đầy hơi thở thiếu nữ thanh xuân, ẩn hiện vài phần quyến rũ của nữ tử thành thục, khiến người vừa vào cửa đã bị thu hút ngay.
Minh Cẩm suýt chút nữa trừng to mắt, đây rõ ràng là người khác hẳn với Quân Nghiên lúc xưa, tại sao chỉ cụng đầu một cái đã biến thành như vậy? Nàng bỗng nhớ tới Giang Du bị mình và hai đứa em quăng rớt đập đầu, hôm đó ngọc bội cũng rơi xuống, nàng cũng nhớ lại hôm nghe Lưu Tiểu Ngọc kể chuyện Triệu tiểu thư bị điên, đến bây giờ nhận thấy suy đoán vớ vẩn của mình hóa ra ứng nghiệm, làm nàng cảm giác tay chân phát lạnh, nhìn Triệu Quân Nghiên trong lòng lại sinh ra vài phần vui mừng.
Lý thị thấy Minh Cẩm thất thần nhìn Quân Nghiên, vội giơ tay chạm vào nàng một cái ra hiệu.

Minh Cẩm lấy lại tinh thần, cùng Lý thị đi qua chào hỏi.

Lý thị đưa người tới xong bèn rời phòng.

"Đây là Đại cô nương Phó gia phải không?" Triệu phu nhân đuổi đi tiểu nha hoàn, xoay người hỏi Minh Cẩm.

Tuy bà ta cười trông có vẻ hiền từ nhưng giơ tay nhấc chân lại có vẻ cao cao tại thượng, mỗi một câu đều như bố thí.
"Đúng ạ." Minh Cẩm khẽ gật đầu, có chút không ưa thái độ như vậy.
Nếu xét ra thì Lục Trạm được điều tới tạm làm việc cho Triệu gia, nàng cũng không phải hạ nhân của Triệu gia, thế mà giọng điệu nói chuyện của Triệu phu nhân không khác gì kiểu nói chuyện với Lý thị lúc nãy.

Sau khi đi một vòng trải nghiệm quang cảnh cong quẹo của Triệu phủ, Minh Cẩm bỗng mất đi hứng thú tìm việc làm ở chỗ này.
Tối hôm qua Lục Trạm đã dặn dò kỹ càng, bọn họ sẽ không ngốc ở chỗ này quá lâu, ngay cả Triệu lão gia cũng không thể quản được chuyện nhà của họ, Minh Cẩm vào phủ làm việc cũng được, ở nhà nhàn rỗi cũng thế, có thể tùy ý mà chọn.
Hứa tẩu tử có lẽ là người tính tình hơi hung hăng, hơi cường hãn, nhưng rốt cuộc tâm địa không xấu, là kiểu phụ nữ gia đình lao động giản dị và thuần hậu.

Nhưng một khi Minh Cẩm vào Triệu phủ làm việc, tiếp xúc với đủ chuyện thị phi của nha hoàn bà tử quản sự, còn thêm sự kiêu căng ngạo mạn của tiểu thư thiếu gia phu nhân, không phải còn khó chơi hơn mười vị Hứa tẩu tử?
"Ta nghe lão phu nhân kể về Phó gia, cũng nói lần trước có gặp người nhà họ Phó," Triệu phu nhân thở dài, như mang theo chút cảm khái, "Lão phu nhân bên nhà khỏe không? Cha mẹ thế nào?"
"Đều khỏe, bình ổn an khang, vô bệnh vô tai." Biểu hiện của Triệu phu nhân càng thông cảm thương hại, sắc mặt Minh Cẩm càng lạnh nhạt, nếu không muốn ở chỗ này làm việc, vậy đâu cần nói lời nịnh hót, ngược lại khiến người ta nghe xong đề phòng.
Nàng xác thật không thích ứng với kiểu nói chuyện này, trong lời nói của đối phương mang theo chần chờ và tính toán, nghe giống như rất thân thiết hòa ái nhưng lại sợ quá mức thân cận sẽ khuyến khích Minh Cẩm đưa ra yêu cầu không an phận.
"Hai đứa chắc hẳn đã gặp nhau," Triệu phu nhân cười quay đầu nhìn Quân Nghiên, "Lần trước ngươi bị thương, chính là cô gái này và muội muội ở bên cạnh ngươi mà."

Quân Nghiên nghe xong ngẩn ra một chút, vội cười nói, "Đúng vậy rồi, Phó tỷ tỷ khỏe không?" Đôi mắt đẹp của Quân Nghiên lướt qua, mang theo thăm dò và hoài nghi.
Minh Cẩm tràn ngập nhiệt tình tức khắc bị ánh mắt kia hắt cho một gáo nước lạnh.

Nàng nhìn lại Quân Nghiên mấy giây, tức khắc hiểu ra, cô nương này rất hậm hực vụ bị xuyên qua, trước nay nổi điên phá phách vì muốn trút giận, coi bộ đã hoài nghi chị em Minh Cẩm cố ý khiêu khích mới khiến cô nàng té ngã đập đầu.
Tư thế này chẳng lẽ muốn tìm chị em nàng tính sổ hay sao, Minh Cẩm thầm cười lạnh, không hề khách khí chỉ hơi gật đầu đáp cộc lốc: "Vẫn tốt."
Quân Nghiên dường như không đoán được thái độ của Minh Cẩm đối với mình sẽ lãnh đạm đến thế, sửng sốt một chút rồi tùy ý cười cười: "Vậy là tốt rồi." Gương mặt lập tức trầm xuống, dời mắt đi.
Ai ngờ một câu như vậy lại giống như khiến Triệu phu nhân hài lòng, bà ta rốt cuộc lộ nụ cười thật tình hơn, vẫy tay kêu Minh Cẩm ngồi bên cạnh mình, "Lão phu nhân nghe nói ngươi đến rồi, vốn muốn gặp ngươi.

Ai ngờ hai ngày trước bệnh cũ tái phát nên vẫn nghỉ ngơi trong phòng, chúng ta không dám kinh động lão phu nhân."
Minh Cẩm không biết trong hồ lô Triệu phu nhân bán loại thuốc gì, không dám nói loạn, chọn mấy câu vô thưởng vô phạt mà đáp, vừa không có vẻ quá mức thân thiết nhưng cũng không quá mức lãnh đạm.

Ở dưới mái hiên người ta cũng nên để lại vài phần thể diện cho nhau.
Quân Nghiên ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện, trên mặt lộ ra một tia cười mỉa, giống như đang trào phúng Triệu phu nhân cao cao tại thượng, lại như đang xem trò hay.
Minh Cẩm ứng đối trong chốc lát cũng cảm thấy phiền, vốn nghĩ tìm cái cớ rời đi nhưng lại ngạc nhiên khi thấy biểu cảm của Quân Nghiên bèn nhẫn nại ngồi lại, chờ lời tiếp theo của Triệu phu nhân..