(Phần 4)
7.
Anh ấy đưa tôi đến trung tâm thương mại gần nhà, cách trường một khoảng.
Tôi cảm thấy an toàn.
Tầng một đầy những cửa hàng quần áo hàng hiệu, trước hết tôi lao ngay vào cửa hàng nội y.
Đến cửa, tôi cảm thấy mình không còn là chính mình nữa rồi, không đi cùng con gái.
Tôi...đi cùng một người con trai, còn là một đại soái ca.
Tôi phanh gấp, quay đầu lại ngại ngùng.
"À ờ, anh ở ngoài đợi em đi, khi nào chọn xong em gọi anh."
Chu Lạc rất hào hoa phong nhã, dù đứng ở ngoài cửa, nhưng cũng không tránh khỏi xấu hổ.
Tôi không có quá nhiều yêu cầu, mặc thoải mái là được, vì vậy rất nhanh đã chọn xong một bộ.
Nhân viên phục vụ kéo kéo tôi, mặt mài hớn hở.
"Bộ này, cửa hàng chúng tôi mới nhập hôm qua, cô mặc rất hợp đó."
"Cô xem màu sắc này, còn có kiểu dáng, mặc vào vô cùng gợi cảm."
Tôi lắc đầu biểu cảm không cần đâu, có thể là đã đứng ở trước quầy hàng, lôi kéo gần nửa ngày rồi.
Không nhận ra Chu Lạc đã đứng ở phía sau tôi.
"Lấy đi, rất hợp với em."
Tôi ! ?
"Ai cho anh vào đây, không phải nói chọn xong sẽ gọi anh sao."
Anh ấy gãi đầu, cười.
"Mắt nhìn của em không tốt, anh giúp em chọn."
Tôi tức giận "Ai nói vậy, chỉ có anh là mắt nhìn tốt."
Anh ấy khịt mũi, thì thầm bên tai tôi :"Đương nhiên rồi, vì vậy anh mới chọn em."
Tôi thực sự không còn gì để nói, vỗ nhẹ vào vai anh ta hai cái.
"Ha, ha, anh nói không có gì sai."
.........
Đi một vòng, mãn tải nhi quy(*).
(*)thắng lợi trở về; được vụ mùa lớn。
Trở về nhà anh ấy đã 9 giờ tối rồi.
Đến cửa nhà, tim tôi đập loạn xạ như muốn nhảy ra ngoài.
Bước chân nhỏ lại, hơi thở dồn dập, tôi có cảm giác như mình sắp chết đứng tại chổ rồi.
"À ờ, em căng thẳng quá, anh căng thẳng không." Tôi ôm ngực nhìn anh.
"Ừm đương nhiên là căng thẳng."
Tôi cau mài, không thể tin được.
"Anh căng thẳng? Em không tin. Em thấy anh rất điềm tĩnh nữa kìa."
Anh ấy không giấu giếm, rất thành thât.
"Chắc là anh giả vờ tốt."
Tôi vẫn còn rất căng thẳng, bây giờ đã vào nhà anh ấy rồi, tôi phải kiểm soát tốt bản thân.
Anh ấy nói anh ấy sống một mình, bình thường không có ai đến quấy rầy, kêu tôi yên tâm.
Tôi vừa bước vào liền tham quan một vòng, rất sạch sẽ.
Nhà của con trai sống mà làm được như thế này, thật không dễ dàng gì.
Trong tiềm thức tôi mở miệng hỏi một câu: "Em ngủ ở đâu?"
Bởi vì tôi chỉ nhìn thấy có một phòng ngủ, thật ngại ngùng.
Anh ấy đem rau củ bỏ vào tủ lạnh, động tác ngôn ngữ đều rất nhẹ nhàng, không nhìn ra được sự căng thẳng của anh ấy.
Anh ấy chỉ tay vào căn phòng ngủ duy nhất.
"Em và anh ngủ chung một phòng."
Cái gì ! Nà ní ? Anh chắc chưa ? Không đùa chứ !
Tôi hoảng rồi, hoảng rồi.
Câu chuyện của chúng tôi có phải nên có một cái tên không.
"Những ngày tháng sống chung của tôi và nam thần."
Hoặc là.
"Tôi và nam thần bắt đầu cuộc sống không biết hổ thẹn."
Tôi ngơ ngác đứng đó, bắt đầu mơ mộng hảo huyền.
Anh ấy đi lại, nói với tôi một câu, có thể ngay lập tức làm thôi bất tĩnh nhân sự thêm lần nữa.
"Tri Tri, ga giường và vỏ chăn đều được anh thay mới rồi, rất sạch sẽ."
Tôi nổi trận lôi đình, đẩy anh ấy ra chổ khác.
Đừng nói nữa, nếu còn nghe thêm một câu nào nữa.
Tôi sẽ bị chảy máu mũi mất.
8.
Sau khi tôi đóng cửa phòng lại, anh ấy gõ cửa hai lần.
"Anh đi tắm trước, nếu em cảm thấy chán thì có thể chơi game, mật khẩu wifi là 'zl0856zz'."
Đi tắm....?
Não tôi tự động nhảy số.
Nào là cơ bụng, cơ ngực, cơ bắp không ngừng chuyển động trước mắt tôi.
Vì để di chuyển sự chú, tôi nghe theo Chu Lạc, nhập mật khẩu wifi mơ hồ đánh xong hai trận game.
Nhạc chúc mừng chiến thắng.
Không bao lâu, tôi nghe thấy tiếng của anh ấy bên ngoài, đang gọi tôi.
"Tri Tri, lấy giúp anh cái khăn, ở ngoài ban công ."
Tôi chạy như bay ra đó, vớ lấy cái khăn lao tới cửa phòng tắm.
"Nè...."
Bóng mờ của Chu Lạc phản chiếu qua tấm cửa kính đang đi qua.
"Cảm ơn."
Âm thanh vô cùng cuốn hút, rất hay.
Tôi thậm chí bị kích thích, mở to mắt nhìn.
Cái ý nghĩ kỳ quặc này đập vào thần kinh đại não của tôi, toàn thân bắt đầu ngứa ngáy.
Não nóng bức, mặt cũng nóng bừng, cảm giác không khí xung quanh thật khô hanh.
Tôi không có luyện công, bắt đầu tẩu hỏa nhập ma rồi.
Tôi ngồi trên sofa, bình tĩnh lại.
Lúc này, cánh cửa mở ra.
Chu Lạc từ bên trong đi ra, bên dưới quấn một cái khắn, bên trên thì khỏi nói đi:))
Cơ thể hoàn hảo đang phơi bày trước mặt tôi.
Tuyệt vời !
"Tri Tri.....em sao vậy?" Anh ấy vừa lấy khăn lau tóc, vừa lo lắng nhìn tôi.
"Đâu có gì đâu, sao vậy là sao?"
Chu Lạc ngồi xổm xuống, nhìn tôi.
"Đồ ngốc, chảy máu mũi rồi."
Tôi.....! ?
Mẹ nó ! ?
Tôi lao vào nhà tắm, vừa chạy vừa nói.
"Đều tại nhà anh quá nóng đó, hại em bị say nóng rồi ! "
"Em cũng đi tắm đây."
Nói xong, tôi đóng cửa lại "Rầm" một tiếng.
Nước nhỏ giọt dội xuống, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại được.
Anh ấy treo khăn tắm và bộ đồ ngủ vừa mua ở trước cửa, làm giảm bớt một phần sự ngại ngùng của tôi.
Thay quần áo xong xuôi lau tóc khô ráo, tôi ngồi ở sofa.
"Chu Lạc, tối nay em ngủ ở.....sofa, cũng khá thoải.... "
Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, Chu Lạc từ trong phòng ngủ đi ra nhấc bổng tôi lên, bế trong lòng.
Trở về phòng.
"Ghét bỏ anh ?" Anh ấy hỏi.
Đầu tôi như trống đánh. "Làm gì có..."
Tôi cứ như vậy bị anh ấy bế lên giường.
Anh ấy như thế này, đẹp trai thật là đẹp trai, bá đạo cũng thật là bá đạo.
Nhưng mà, xấu hổ cũng thật là xấu hổ aaaaaaa.
Anh ấy đưa điện thoại cho tôi nói: "Một lát anh và bạn cùng nhau lập đội đánh Vương Giả, còn thiếu một người, em vào đi."
"Em rất ăn hại..." tôi vớ lấy điện thoại với lương tâm cắn rứt, sau đó nhỏ giọng nói một câu. "Rank vàng."
Anh ấy rõ ràng là choáng ngợp, lông mài nhíu lại.
"Vàng?"
"A, nói nhầm rồi, là đồng, đồng, đồng."
Quá căng thẳng rồi, não và miệng đều không nghe theo sai khiến.
Thẩm Tri Tri, mày chắc chắn là não heo mà.
Anh ấy gõ nhẹ vào đầu tôi hai cái, có chút cưng chiều.
"Anh gánh em."
Đây là nam thần trong truyền thuyết sao, là Tiểu Điềm Điềm(*) điềm thì có.
(*)Tạm hiểu là đồ đáng yêu đi....
Sau đó giai điệu timi....quen thuộc vang lên.
Năm người trong phòng, đủ rồi.
Rank của tôi quá thấp rồi, không thể đấu rank cùng bọn họ, trừ tôi ra, tất cả id còn lại đều rank cao thủ.
Đây là trò chơi lướt ván, dùng thời gian để vượt qua.
Tôi không ngờ bọn họ đều bật mic, chỉ có tôi là không bật.
Giả vờ mình là công cụ hình người để đủ đội hình đi, ngàn vạn lần đừng kêu tôi bật mic.
Tôi tùy tiện chọn Đại Kiều làm support.
Tôi làm gì có tâm trạng chơi game, bên cạnh có một anh đẹp trai thơm phức đang quấy rầy tâm trạng, ai có thể chơi chứ ! !
Vừa bắt đầu, có người nói chuyện.
"Lão Lạc, gần đây cậu đã xóa tài khoản của mình, có ý gì vậy?"
"Đúng đó, đúng đó, gần 5 triệu follow, nói xóa liền xóa, cũng không thèm cho tôi."
"Hai người câm miệng đi, cậu ấy có chuyện gì tôi hiểu rõ hơn ai hết, cậu ấy đây là muốn có cuộc sống phó thác cả đời a."
Họ nói chuyện của họ, tôi chơi game của tôi.
Giọng nói khá hay.
Có Tiểu Nãi Cẩu(*), cũng có người chín chắn.
(*)Ở Trung Quốc từ “ tiểu nãi cẩu” (cún con) chỉ những chàng trai thích lái may bay, thích yêu chị gái hơn tuổi.
Nhưng mà rất nhanh, bọn họ không hài lòng rồi.
"Này, Đại Kiều kia là ai vậy, còn không bật mic, bạn mới của Chu Lạc?"
"Nói chuyện đi, đừng im lặng, bật mic lên, có muốn anh trai bảo vệ em không."
Tôi lén nhìn biểu cảm của Chu Lạc, anh ấy không có biểu cảm gì cả.
Sau khi gi.ết xong vài người, anh ấy mở miệng, nói nhỏ với mấy người kia:
"Đại Kiều là bạn gái tôi."
..........
Lời vừa nói ra, mic của bọn họ loạn hết cả lên.
"Không chơi nữa, không chơi nữa, đi ăn mừng."
"Lão Lạc, tôi nói tại sao cậu lại xóa tài khoản, thì ra cậu đã đạt được mục tiêu cuối cùng rồi a."
Chu Lạc ho ho hai tiếng: "Không rảnh đi, ...cô ấy đang ở đây."
"Omg, Chu Lạc cậu ..... cậu nói thật hả."
Anh ấy đột nhiên cong môi, nở một nụ cười dịu dàng với tôi.
"Tri Tri. "
"Hả?" Tôi trả lời.
Với một chữ này, chúng tôi đã công khai với bạn bè của anh.
Nếu như trước đây ở Douyin công khai yêu nhau, vậy bây giờ coi như công khai sống chung nhỉ.