Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 155: Chương 155



Buổi chiều, Lê Mạn vừa trang điểm xong cho một vị phu nhân, không thấy ai đợi trang điểm nữa, Lê Mạn quay đầu xem thời gian hiện tại, nghĩ một lúc, mở miệng nói với lão bản nương: “Nguyệt tỷ, muội đi ra ngoài một chuyến, hôm nay Đại Sơn tặng củi đốt cho Vân tỷ, muội muốn đi xem có gì không ổn hay không.”

Lão bản nương biết bây giờ Tống Đại Sơn nam nhân nhà Lê Mạn phải tặng củi đốt cho tửu lâu của Vân Nương, hôm nay là ngày tặng đầu tiên, khó tránh Lê Mạn không an tâm phải qua đó xem, vì thế lão bản nương gật đầu nói: “Mau đi đi, ta sẽ chăm sóc Tiểu Bảo, đừng lo lắng.”

Tửu lâu của Vân Nương cách cửa hàng không xa, đi bộ không đến một khắc là đến nơi.

Lê Mạn để lão bản nương chăm sóc Tiểu Bảo một lát, sau đó rót đầy nước đun sôi để nguội chỗ lão bản nương vào ống tre đựng nước mới mua, rồi “mượn” hai khối điểm tâm lấy từ trong túi của Tiểu Bảo, đi về phía tửu lâu của Vân Nương.

Hôm qua, Tống Đại Sơn và hai huynh đệ Triệu gia lên núi đốn củi, sau đó Triệu thúc cũng đi theo, nhiều thêm một người, việc đốn củi cũng nhanh hơn nhiều, buổi chiều mấy người cũng không có việc gì, thế là vùi đầu vào chuẩn bị xong mười hai bó củi cần trong hai ngày chỉ trong một buổi chiều, sáng hôm nay Tống Đại Sơn giúp người xong, sau khi ăn cơm trưa liền xếp củi đốt lên xe, xếp đầy một thùng xe, rồi vội vàng kéo xe lên trấn tặng củi, còn người Triệu gia tiếp tục lên núi chuẩn bị củi đốt cho ngày kia.

Tửu lâu của Vân Nương nằm trên đường chính phía sau phố lớn có cửa hàng phấn son của Nguyệt nương, vốn dĩ Lê Mạn định đi đường chính, sau đó rẽ vào một đường khác, nhưng đang đi thì vô ý đánh mắt nhìn, mới phát hiện hiện tại cửa tiệm bên tay phải chính là của ông chủ tiệm vải trước đây có suy nghĩ không đứng đắn với nàng.

Mà lúc này, ông chủ tiệm đứng trước cửa đã nhìn thấy nàng đứng ở ngoài cửa.

Từ sau lần ở hội đèn lồng đó, Lê Mạn không bao giờ mua vải ở cửa tiệm này nữa, mà đổi sang tiệm khác, trong lòng cũng đem chuyện xảy ra lần trước ném ra sau đầu, tất nhiên cũng quên mất ông chủ Trương Tắc Sĩ, vì vậy vừa này nhất thời không nhớ ra tiệm này nên đã đi lối này, bây giờ vô ý mà nhìn thấy người đứng ở cửa kia, trong lòng bỗng thấy sợ hãi, rẽ vào ngõ hẻm bên cạnh theo bản năng, đổi đường đi khác.

Tuy rằng Lê Mạn không xảy ra bất cứ điều gì với người đàn ông này, cũng sớm từ chối, nhưng nhân ngôn khả uy, Lê Mạn không muốn có những phiền phức không cần thiết, ngộ nhỡ người này không biết điều một mực lại gần thì không tốt, vì vậy vẫn nên đề phòng thì hơn.

Lê Mạn vội vàng men theo ngỏ tắt đi về phía trước, không ngờ còn chưa đi hai bước đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Lê Mạn kinh hãi, bước chân càng nhanh hơn.

"Lê muội tử, xin dừng bước." Thấy Lê Mạn đi càng nhanh, người phía sau mở miệng kêu lên.

Lê Mạn không nghĩ tới người này thật sự không biết điều như vậy, trước đây nàng đã nói rõ ý từ chối của mình, hơn nữa vừa nãy còn né tránh rõ ràng như vậy, nhưng người này vẫn đi theo, lẽ nào còn chưa có hết hi vọng?

Lê Mạn cố ý không để ý tới hắn, bước chân sao có thể nhanh hơn một đại nam nhân, trong chốc lát đã bị người phía sau đuổi theo, cánh tay kéo lại.

Lê Mạn dùng sức vùng vẫy, giận giữ với người đuổi theo: "Trương lão bản, ngươi có ý gì!"