Nam Thần Mua Tặng Tôi "Áo Mưa" FULL

Chương 7



Một đêm say rượu cũng không khiến tôi hết buồn, sáng sớm ngày hôm sau, đầu óc tôi vẫn rối bời.

Điện thoại vang lên tiếng thông báo có tin nhắn, là đàn chị hỏi chân tôi đã đỡ chưa, còn an ủi tôi đừng buồn, sau này sẽ có thêm cơ hội.

Tôi đáp "vâng": "Cảm ơn đàn chị."

Cuộc trò chuyện kết thúc, tôi phát hiện có một ảnh đại diện lạ xuất hiện trong lịch sử trò chuyện WeChat của tôi.

Nickname WeChat là "Một đợt khói".

Thật khó hiểu.

Tôi bấm vào, không ngờ lại có một cuộc trò chuyện dài.

Tôi gửi tin nhắn thoại, giọng líu ríu nghe không rõ: "Cậu học Công Đại phải không?"

Một đợt khói: 【? 】

Tôi: "Cậu có phải là con trai không?"

Một đợt khói:【??】

Tôi: "Cậu có bạn gái chưa?"

Một đợt khói: 【 Chưa có! 】

Tôi: "Tôi làm bạn gái cậu được không, tôi cao 1m65, nặng 49kg, thích xem phim kinh dị, thích múa. Tôi học chuyên ngành sư phạm địa lý, nhưng nghề nghiệp mơ ước của tôi là vũ công."

Tôi: "Quan trọng nhất là tôi rất chuyên tâm trong chuyện tình cảm, cực kỳ chung tình, nhất định tôi sẽ là một bạn gái tốt."

Một đợt khói: 【[Cười nhạo ] Cô chắc chứ? 】

Tôi: "Đương nhiên, từ năm nhất đến bây giờ tôi chỉ yêu thầm một đàn anh chơi bóng rổ suốt hai năm, chưa từng thay lòng đổi dạ. Anh ấy thích ăn kẹo dâu, vì anh ấy mà ngày nào tôi cũng nhét một viên kẹo trong túi. Nhưng hôm nay tôi đã ăn nó rồi, tôi quyết định từ bỏ, cậu có muốn thử với tôi không?"

Một đợt khói không trả lời tôi nữa.

Tôi nghe giọng không biết xấu hổ của mình, cầm điện thoại ôm kín mặt.

Tối hôm qua tôi uống quá nhiều, vậy mà lại kết bạn theo lời mời gợi ý, còn nói lắm lời không đàng hoàng như vậy.

Quả nhiên sau rượu sẽ "loạn tính".

Tôi không còn mặt mũi nào nhấn vào ảnh đại diện của người đó nữa mà xóa cậu ta đi.

14.

Hôm nay Vu Khai gọi điện cho tôi, nói khoa của chúng tôi có trận đấu với khoa khác, kêu tôi qua cổ vũ cho cậu ta, tốt nhất là dẫn theo cả Đường Đường.

Trùng hợp là Đường Đường có tiết nên không đi được.

Vì có chút chuyện nên tôi đến hơi muộn. Lúc vào sân bóng, tôi tìm bừa một chỗ ngồi xuống.

Vu Khai nhìn thấy tôi, hào hứng vẫy tay với tôi, còn nhìn xung quanh tôi một vòng.

Nhìn dáng vẻ vô tâm không phổi của cậu ta, tôi cũng vẫy lại hai cái cho có.

Đúng lúc này, tôi phát hiện ra Nghiêm Dương cũng ở đây.

Hóa ra là khoa Kinh tế đấu với khoa Máy tính, Nghiêm Dương ở bên Khoa Máy tính mà.

Kỳ lạ hơn là tôi đã vô tình ngồi giữa fan của Nghiêm Dương, và Cố Dao Dao đang ngồi trước mặt tôi.

Lúc Khoa Máy tính ghi bàn, xung quanh bùng lên những tiếng hét chói tai, tôi ngồi giữa rất bất ngờ, cũng không nhịn được gia nhập với họ, hét lên mấy lần.

Lúc Khoa Kinh tế ghi bàn, xung quanh yên ắng, mặc dù tôi rất muốn hét nhưng sợ các cô ấy sẽ đánh mình như kẻ phản bội nên ngoan ngoãn im lặng.

Tôi thấy Vu Khai nhìn tôi vài lần với ánh mắt hung ác.

Trong giờ nghỉ giải lao, các cầu thủ ngồi xuống uống nước, tôi nhân cơ hội thoát ra khỏi nhóm fan của Nghiêm Dương, chuẩn bị trốn khỏi sân vận động.

Tôi sợ Vu Khai sẽ "giết" tôi.

Vừa mới bước ra khỏi cửa hông, tôi đã đâm sầm vào một bờ ngực rắn chắc.

Tôi vô thức lùi lại một bước, nhưng eo tôi bị một cánh tay giữ lại, đè vào tường.

Giọng nói trầm khàn của Nghiêm Dương truyền đến: "Mới đó đã muốn đi rồi?"

Tôi: .....

Nghiêm Dương: "Không ở lại thêm một lát sao?"

Ở lại đây thì sẽ chết, tôi cười gượng: "Không được."

Cổ họng anh phát ra tiếng hừ nhẹ: "Chẳng phải cô tới cổ vũ cho tôi sao, lúc nãy hét rất nhiệt tình mà?"

Tôi gọi đó là "nhập gia tùy tục" được chưa, tôi im lặng không nói.

Đúng lúc này, Cố Dao Dao đi tới.

Tôi vội vàng tránh khỏi tay Nghiêm Dương.

Cố Dao Dao nhìn tôi chằm chằm, quay đầu mỉm cười nhìn Nghiêm Dương, thanh âm trong trẻo: "Tôi mang cho cậu nước chanh mật ong này, có thể bổ sung năng lượng, cậu uống đi. À, Bạch Y, em cũng ở đây sao. Lúc nãy chị có nhìn thấy em cổ cũ cho Nghiêm Dương, cảm ơn em nhé."

Nhìn những lát chanh vàng trong ly, tôi bỗng thấy chua lạ thường. Tôi mím môi khô khốc: "Xin lỗi, lúc nãy em ngồi nhầm bên. Làm phiền hai người rồi, tạm biệt!"

Nói xong, tôi hơi cúi đầu đi vòng qua họ, bước về phía đầu hành lang bên kia.

......

Vừa mới rẽ qua chỗ ngoặt, Vu Khai đã xuất hiện trước mặt tôi.

Cậu ta bĩu môi hỏi tôi: "Lúc nãy chỉ đơn giản là cậu ngồi nhầm bên thôi sao?"

Tôi hơi bực mình: "Cậu cũng không nói trước cho tôi biết mọi người ngồi ở đâu, tôi lỡ ngồi giữa fan của người ta thì biết làm sao được? Nhưng mà cậu yên tâm đi, trong lòng tôi cổ vũ cho cậu rất nhiều lần, nếu không nửa trận đầu sao các cậu thắng được."

Vu Khai có chút đắc ý: "Cũng đúng." Một lát sau, cậu ta nhìn về phía hành lang bên kia: "Nhưng mà Bạch Y, không phải cậu thích Nghiêm Dương đó chứ? Mặt cậu đỏ bừng rồi kìa."

Tôi sững sờ, vội vàng cãi lại: "Tôi không thích anh ấy, cả nhà tôi đều không thích anh ấy. Tôi có việc rồi, đi đây."

Vu Khai khó hiểu, nói sau lưng tôi: "Này, không phải chứ, chuyện này thì liên quan gì tới cô chú hả?"

15.

Vu Khai rủ tôi đến bữa tiệc ăn mừng vào tối hôm đó, tôi không từ chối.

Họ đều đến từ Khoa Kinh tế nên tôi quen.

Cậu ta bảo tôi dẫn Đường Đường đi cùng, gần đây Đường Đường đang nói chuyện điện thoại thân mật với bạn trai của cô ấy nên không có ý định ra ngoài.

Tôi lại tới một mình.

Sau khi vào phòng ktv, tôi mới biết kết quả trận đấu là hòa nhau, hai bên cùng tổ chức bữa tiệc ăn mừng.

Tôi không biết nói gì.

Dưới ánh đèn di chuyển, tôi nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của Nghiêm Dương và Cố Dao Dao, sau đó ngại ngùng ngồi xuống chiếc ghế cách bọn họ xa nhất.

Lời nói con người thật đáng sợ.

Sau khi trải qua một loạt hiểu nhầm, bây bây giờ tôi đã chú ý đến lời nói, hành động, trang phục và cách trang điểm của mình hơn.

Tôi mặc một chiếc áo sơ mi trắng bảo thủ, cài khuy trên cùng, còn búi mái tóc dài thường để xõa của mình thành một búi tóc gọn gàng.

Tôi đặt tay trên đùi, ngồi thẳng lưng, kiên nhẫn nhìn hai con người ngũ âm không được đầy đủ đang khàn giọng hát trên sân khấu.

Tôi rất cố gắng kìm cảm xúc muốn đi lên giật mic xuống, cố gắng trở thành một thục nữ đứng đắn trong bầu không khí lạc quẻ này.

Kết thúc bài hát, tôi thở phào nhẹ nhõm, cử động đôi vai cứng đờ.

Lúc này, Khoa Máy tính có người đề nghị: "Trận đấu bóng hòa, chúng ta lại đấu tiếp một trận nữa đi. Chúng ta so tài, bên nào thua thì phải thanh toán."

Mọi người sôi nổi đồng ý.

"Bên chúng tôi đã trình bày một ca khúc rồi, còn bên các cậu tính sao?"

Tôi từng tham gia tiệc của Khoa Văn nghệ nên hầu hết người trong Khoa Kinh tế đều biết tôi biết múa, lúc này ai cũng nhìn về phía tôi.

Không.

Tôi không muốn.

Liên quan gì tới tôi hả?!

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hưng phấn ngu ngốc của Vu Khai, tôi chỉ biết cắn răng đứng lên.

Coi như là bồi thường cho cậu ta đi.

Vì chân của tôi vẫn chưa khỏi hẳn, mà quần jean và áo sơ mi lại không có lợi cho việc biểu diễn, tôi chỉ múa một đoạn "Phồn hoa" bằng những động tác nhẹ nhàng.

Hơn mười năm đào tạo chuyên nghiệp không phải là không có ích, hoàn thành xong động tác cuối cùng, khán giả lập tức hò hét chói tai.

So với màn đơn ca không có gì đặc biệt của bên kia thì chúng tôi thắng đậm.

Khoa Máy tính thua tâm phục khẩu phục, nói họ đãi khách, chúng tôi muốn ăn gì cứ gọi.

Tôi vừa ngồi xuống thì một loạt tiếng xì xào vang lên.

"Tiếc thật, nếu cô ấy không phải bạn của Vu Khai thì chắc chắn tôi sẽ theo đuổi cô ấy."

"Tôi không để ý, nếu cô ấy chịu lừa tôi, tôi cũng vui vẻ bằng lòng."

"Tôi cũng vậy ha ha ha...."

Rầm, chai bia rơi xuống đất vỡ toang khiến mọi người trong phòng giật mình, căn phòng thoáng chốc yên tĩnh.

Tôi nghe thấy tiếng nhìn qua, chỉ thấy Nghiêm Dương cầm tờ giấy lau tay, tức giận đứng dậy: "Miệng rộng thế thì khâu lại đi."

Vu Khai trực tiếp kéo tôi lên, nói: "Đừng nghe họ, đi thôi."

Nghiêm Dương bước tới, hất tay cậu ta ra: "Cậu cũng tránh xa cô ấy ra."

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nghiêm Dương dẫn tôi ra khỏi phòng ktv.

Tôi bàng hoàng, vừa rồi tôi đã thấy khó chịu vì lời bàn tán đó, cũng bất ngờ vì hành động của Nghiêm Dương.

Trên đường đi, tôi lẩm bẩm: "Bọn họ đều nói em cặn bã, anh có nghĩ như vậy không?"

"Sao tôi phải nghe họ?"

"Rõ rừng trước đây, trước mặt anh em cũng chẳng ra gì."

"Đó là do cô ngốc."

"......"

"Vậy anh làm thế với em, đàn chị Dao Dao phải làm sao đây?" Lúc nãy khi đi, tôi thấy mặt cô ấy tái xanh rồi.

"Cô ta là mẹ tôi chắc? Tôi làm gì còn phải đợi cô ta đồng ý?"

Hả, quan hệ của hai người này kỳ lạ thật đấy.

Có lẽ lúc múa tôi đã bị bong gân nên chân không thoải mái, tôi tiện thể ngồi xuống chiếc ghế nghỉ chân bên đường xoa bóp mắt cá chân.

Anh nhìn tôi: "Chân cô sao vậy?"

"Lúc trước em bị té."

Anh khẽ thở dài: "Ngốc thật."

"Cầu thang có dầu nên em mới bị trượt chân, sao lại trách em?"

Anh ngẩn ra, sau đó nhướng máy: "Có dầu mà không biết tránh đi sao? Cô còn không có mắt nữa."

Tôi nghẹn họng, không lên tiếng.

Quan hệ giữa hai chúng tôi không phải là quan hệ có thể tùy tiện cãi nhau.

Im lặng một hồi.

Anh bỗng nhiên cúi người trước mặt tôi: "Lên đi."

"Hả?"

"Tôi nói, lên đi, tôi cõng cô về."

"À."

Tôi thực sự không thể đi được, nghe lời anh ngoan ngoãn trèo lên lưng anh.

Mặc dù cách anh nói chuyện rất xấu xa, nhưng thật ra tôi rất cảm động vì lúc nãy anh đã bảo vệ tôi trước mặt mọi người.

"Đàn anh, cảm ơn anh."

Nghiêm Dương hừ khẽ: "Định cảm ơn thế nào?"

"Thì..." Tôi nghĩ rồi nói, "Trong túi em có một viên kẹo, anh muốn ăn không?"

Anh dừng bước, quay đầu nhìn tôi, dưới ánh đèn đường, đôi mắt của anh lấp lánh những mảnh sáng.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi mím chặt khóe môi, chẳng lẽ tôi lại làm điều gì sai sao? Tôi vội vã giải thích: "Anh cõng em mất nhiều sức lắm, ăn kẹo có thể bổ sung thể lực."

"Cõng cô còn cần bổ sung sức sao?" Anh quay đầu, mạnh mẽ nhấc tôi lên, "Tạm thời giữ lại kẹo đi."

"Dạ."

Dựa vào bờ lưng vững chãi của anh, tôi ích kỷ nghĩ, giá như con đường này đi mãi không hết thì tốt biết mấy.