Nàng Dâu Nhà Họ Doãn

Chương 41: 41: Ra Điều Kiện




Ông chủ, bên ngoài có người muốn gặp ông !
Doãn Duyệt nâng mi mắt lên nhìn cô giúp việc "ai ?"
Dạ thưa ông, là một cô gái
Ngừng một lúc cô giúp việc lại khẽ nói "Cô ta còn gọi thẳng tên ông chủ !"
"Hửm ?"
Người giúp việc lại lời tiếp lời "Thưa ông, cô ta như đang rất giận dữ thì phải !"
Doãn Duyệt mỉm cười "Nhanh mời cô ta vào nhà và tiếp đãi thật chu đáo, tốt nhất là các người nên xem cô ấy như bà chủ của các người vậy...thực hiện tất cả mọi yêu cầu của cô ấy và làm việc theo lệnh của cô ấy".
Người giúp việc ngơ ngác như vừa từ sao hoả ghé xuống.
Doãn Duyệt lại tiếp lời "Sắp xếp cho cô ấy nghỉ lại phòng của tôi !"
Người giúp việc lúc này càng ngu nặng hơn, cô hoàn toàn mất tỉnh táo "phải chăng là mình đã nghe nhầm ?"
"Nhanh đi, còn đứng ngơ ra đấy làm gì ?"
Dạ, em đi ngay đây thưa ông !
Doãn Duyệt gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn, lòng nghĩ ngợi đến điều gì đó xa xôi.

Mắt đăm chiêu đầy những gợn sóng.
………………
Mời cô vào trong nghỉ ngơi, ông chủ của chúng tôi đang bận một số việc nên tạm thời chưa thể gặp mặt cô.
Liễu Hiên không chút phản ứng, chỉ đứng lên đi thẳng vào sảnh lớn của Doãn Duyệt.

Người giúp việc nhìn theo rồi chỉ biết lắc đầu "cả hai người này đúng là kỳ quặc giống như nhau, nhỡ như họ ghép lại thành một đôi thì thiên hạ này sẽ gặp nạn mất thôi !"
Thưa cô, phòng này của cô
Rầm...
Người giúp việc giật bắn người sau động tác đóng cửa của Liễu Hiên.
Liễu Hiên nhìn ngó xung quanh căn phòng, cô không khỏi ngỡ ngàng trước sự nguy nga tráng lệ của nó, đây đúng là một căn phòng đẹp nhất mà cô từng thấy.
- Hừ...tên Doãn Duyệt này đúng là rất giàu có nhỉ ! Chỉ là phòng khách mà lại sang trọng và xa hoa đến thế này sao ?
Liễu Hiên nằm lăn ra giường, chiếc giường rộng lớn đến mức có thể chứa được tám người.
- Ơ...sao drap giường lại có mùi hương dễ chịu thế nhỉ ?
Liễu Hiên hít vào vài hơn thật sâu "đúng là mùi hương quyến rũ thật, tên nhà giàu này đã dùng loại nước hoa gì thế nhỉ ? Sao trước giờ mình chưa ngửi thấy mùi hương này bao giờ !"
Nằm nghỉ mệt một lúc thì Liễu Hiên bật dậy đi vào phòng tắm "wao...cái phòng tắm cũng to đến thế này sao ?"
Cô xả nước ấm vào bồn rồi nằm ngâm mình trong nước một lúc, tinh thần liền thoải mái hẳn ra.

Cả ngày hôm nay cô đã vất vả lắm rồi, giờ mới có thời gian thư giãn.
Cô mơ màng nghĩ đến chuyện của Doãn Lục Lang, có lẽ là giờ này Lục Lang đang vất vả chạy đôn chạy đáo lo cho Doãn Thị.

"Tất cả đều tại cái tên Doãn Duyệt chết tiệt này !"
Một lúc sau, Liễu Hiên đưa tay vớ lấy chiếc khăn tắm choàng lên người rồi bước ra ngoài...Vừa ra khỏi phòng tắm, cô đã thấy ngay Doãn Duyệt đang ngồi một cục thù lù trên giường.

A...á...a...
Doãn Duyệt vô cảm trước Liễu Hiên, mặc cho cô giật mình la hét.

- Anh...anh...sao anh lại ở đây ?
"Vì đây là phòng của tôi !"
- Anh...là anh cố ý có đúng không ?
Doãn Duyệt nhún vai !
"Sao cô lại đến đây ?"
- Anh còn hỏi, là do anh đã hãm hại Lục Lang đúng không ?
"Vậy thì sao ?"
- Anh thật là tên khốn kiếp !
"Tìm tôi là để mắng tôi thôi sao ?"
Liễu Hiên im bặt không lên tiếng !
"Mắng xong chưa ? Nếu đã xong thì cô có thể trở về được rồi !"
- Không...!

"Hửm ?"
- Anh đã hại Lục Lang thê thảm đến thế rồi mà vẫn chưa vừa lòng anh sao ?
"Chưa !"
- Thế thì anh còn muốn thế nào nữa ?
"Muốn em gả cho tôi !"
- Anh đừng hòng !
Doãn Duyệt cười lạnh "tuỳ em thôi !"
- Anh...!
Doãn Duyệt đứng lên quay lưng rời đi, anh chỉ bỏ lại sau lưng một câu "muốn cứu Doãn Lục Lang thì em phải gả cho tôi !"
Liễu Hiên ngã bệt tại chỗ "Lục Lang..."
Tiếng khóc nghẹn ngào giữa căn phòng rộng lớn "Lục Lang !"
Keng...!
Sợi dây chuyền trên cổ bỗng dưng rơi xuống trước mặt cô.

Lúc này cô mới nhớ đến, chiếc chìa khoá của kho báu...cô gạt nước mắt rồi đứng lên.

Cô nhớ lại chuyện trước đây, Doãn Lục Lang từng kể cho cô nghe, trong tay anh chỉ có một nửa tấm bản đồ kho báu, nửa tấm bản đồ còn lại không biết đã thất lạc nơi nào.

Liễu Hiên xoa xoa trán, giờ biết tìm đâu nửa tấm bản đồ còn lại...thời gian quá cấp bách, Lục Lang sẽ không còn cầm cự được bao lâu nữa !
Nỗi khổ tâm của Liễu Hiên nào ai đâu thấu hiểu.

Cô khóc nức nở rồi ôm gối ngồi co ro giữa căn phòng rộng rãi, chỉ có mình cô đối diện với đêm đen.

- Không được ! Mình không thể để Lục Lang ngồi tù, anh ấy nhất định phải được bình an vô sự và anh ấy phải có cuộc sống hạnh phúc.


Anh ấy đã rất vất vả rồi !
Liễu Hiên đứng lên chạy ra cửa, cô đi tìm Doãn Duyệt...!
Lúc này đã là nửa đêm, Doãn Duyệt đang ngồi uống trà ngoài sân giữa.

Nghe có tiếng bước chân, anh đặt tách trà trên tay xuống !
- Tôi đồng ý !
"Hửm ?"
- Tôi đồng ý gả cho anh ! Nhưng tôi có hai điều kiện.

"Là gì ?"
- Thứ nhất, anh không được làm phiền và hãm hại Lục Lang thêm bất kỳ một lần nào nữa, giải quyết số nợ mà anh đã gây ra cho anh ấy.

"Được !"
- Thứ hai, khi tôi chưa đồng ý thì anh không được chạm vào người tôi.

Doãn Duyệt cười lạnh, sắc mặt anh càng trở nên lạnh lẽo hơn "Được !"