Ngoan, Đều Nghe Em FULL

Chương 40



Thời gian trôi qua thật sự nhanh, bây giờ đã là tháng 12 rồi, đông chí* vừa qua đi, thời tiết càng ngày càng lạnh, mọi người đều mặc áo lông, áo bông cả rồi.

*Tiết đông chí: Theo lịch Trung Quốc cổ đại, là tiết khí khởi đầu bằng điểm giữa của mùa đông, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch.

Hôm nay là thứ sáu, ngày mai lại có thể nghỉ ngơi, các giáo viên giao cho bọn họ rất nhiều bài tập, sau đó lại là những đề luyện thi, dập tắt hết tất cả ý nghĩ muốn đi chơi của đám học sinh.

Tan học tiết thứ hai của buổi chiều ngày hôm đó, trong lớp học đang vô cùng ồn ào, mọi người mồm năm miệng mười trò chuyện trên trời dưới biển, các đại diện môn đang phát đề thi để cho bọn họ về làm.

Thẩm Thần không có ở đây, Đông Lộ cũng như thường lệ nhận bài tập về nhà hộ hắn, sau đó khi tan học sẽ tới bệnh viện đưa cho hắn.

Sửa sang lại bài thi xong, cô ngẩng đầu nhìn về phía góc trái bên dưới tấm bảng đen, tất cả bài tập về nhà đều được đại diện môn viết ở trên đó.

Cô lấy vở ra ghi lại.

Nhìn đến ngay cả môn Mỹ Thuật mà cũng có bài tập về nhà, Đông Lộ hơi rũ mi, có chút hiếm lạ.

Mỹ Thuật tuy không cần thi nhưng Đông Lộ cũng không dám bỏ qua, giáo viên Mỹ Thuật của bọn họ là vợ của chủ nhiệm giáo dục, tính cách cực kì nghiêm khắc, ở cả năm cấp học đều rất có uy tín, cơ hồ là không có thầy cô bộ môn nào dám lấn chiếm tiết của bà ấy.

Bài tập Mỹ Thuật là tùy tiện chọn một tranh ở trong sách giáo khoa trang 42 để vẽ lại.

Đông Lộ chép bài tập về nhà xong rồi thì sắp xếp bài tập về nhà cho Thẩm Thần.

Đầu tiên là sách giáo khoa Mỹ Thuật.

Đông Lộ hơi khom lưng, kéo ngăn kéo bàn của Thẩm Thần ra, bên trong đựng đầu sách giáo khoa cùng những đồ vật linh tinh, đều là những đồ tạm thời không dùng tới, nhét chung một chỗ trông có chút loạn.

Sách quá nhiều, Đông Lộ tìm một lúc cũng chưa thấy sách Mỹ Thuật đâu, có chút bực bội, dứt khoát đem tất cả sách của hắn ra tìm từng quyển một.

Sách Mỹ Thuật không hay dùng tới hẳn là sẽ bị đè ở phía cuối cùng.

Đông Lộ liền lật đống sách tìm từ dưới lên, tùy tay rút ra một quyển.

[Sổ tay khám và chữa bệnh]

Cô sửng sốt, là sách y học.

Sau đó lại rút thêm mấy quyển ở dưới.

[Những căn bệnh nặng] [Kiến thức y học căn bản]

Phía dưới hầu như đều là sách vở có liên quan tới y học, trong đó có rất nhiều thứ liên quan tới căn bệnh ALS kia, tỷ như sự phát triển cũng như các bệnh liên quan tới nó.

Những quyển sách này có chút phai màu, nhăn dúm dó, thoạt nhìn như đã bị lật qua rất nhiều lần.

Đông Lộ tùy tiện cầm lấy một quyển lật lật, bên trong có rất nhiều ghi chú được đánh dấu, chữ viết qua loa, rậm rạp, phần lớn đều là công thức hóa học cùng những thuật ngữ chuyên dụng.

Tuy rằng xem không hiểu, nhưng hình như rất cao siêu.

Cái này... đều là do Thẩm Thần viết?

Đông Lộ có chút hoảng hốt.

Cô xem qua sách giáo khoa của Thẩm Thần, bất luận là sách Toán hay sách Văn thì đều sạch sẽ trống trải, đừng nói là ghi chú, đến một chữ viết lên trên thôi hắn cũng ngại phiền.

Người như vậy sẽ phí công phí sức đi tìm hiểu nhiều về sách y như vậy sao.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định là vì mẹ Thẩm.

Người này, nhìn thì có vẻ chẳng để tâm tới cái gì, trên mặt vẫn luôn là nụ cười không chút để ý, nhưng ở sau lưng, hắn so với ai khác đều để ý tới mẹ mình nhất, thiên tài đứng trên đỉnh vinh quang, hắn phải nỗ lực trả giả không ít hơn so với bất cứ ai.

Đông Lộ nhìn những dòng chữ rậm rạp bên trong quyển sách, ánh mắt có chút phức tạp, ngón tay hơi giật giật, tựa như muốn sờ vào nó.

"Lộ Lộ, cậu đang nhìn gì thế?"

Chu Tiêu Hàm đi WC về, thấy Đông Lộ nhìn một quyển sách tới phát ngốc, ánh sáng ngoài cửa hắt lên sườn mặt của cô, phác họa ra hình dáng nhu hòa.

Xinh đẹp mà trong sáng, mang theo ưu thương nhàn nhạt.

Giống như là đang nhớ tới ai đó.

Chu Tiêu Hàm bị suy nghĩ này dọa sợ, vội vàng đánh bay cái ý nghĩ không thực tế này, đi qua đó hỏi.

Đông Lộ vừa nghe có người tới thì nhanh chóng đóng sách lại, động tác nhanh đến mức có thể nhìn thấy tàn ảnh, Chu Tiêu Hàm há mồm trợn mắt.

"Không phải cậu đang xem sách cấm đó chứ?" Cô ấy phản ứng rất nhanh, xấu xa cười cười một tiếng.

"Còn lâu." Đông Lộ mặt không đỏ tim không đập, trấn định cất sách y về trong ngăn bàn của Thẩm Thần.

"Sách của Thẩm Thần à?" Chu Tiêu Hàm cất cao âm lượng, đôi mắt mở lớn, bát quái chi hồn hừng hực: "Cậu lại thật sự có thể gặp được hắn, các cậu đã tiến triển tới mức nào rồi? Tớ đang hỏi sao mấy ngày nay cậu lại kỳ quái như vậy, mất hồn mất vía, nguyên lai là do Thẩm Thần không còn ở đây nữa, lại còn đồng ý với thầy giáo là sẽ đi thăm hắn, một chút cũng chẳng giống phong cách của cậu."

Đông Lộ: "Tớ chỉ là xuất phát từ tấm lòng quan tâm tới bạn học."

Cô tìm được sách Mỹ Thuật của Thẩm Thần xong liền cất tất cả sách của hắn về chỗ cũ.

Chu Tiêu Hàm: "Hừ, còn chối nữa, trừ hắn ra, tớ chưa gặp bạn học nào khiến cậu để bụng như vậy đâu."

"Còn có cậu mà." Đông Lộ bình tĩnh sửa sang lại bài tập, "Nếu cậu bị thương hoặc sinh bệnh nghỉ ở nhà, tớ cũng sẽ đi thăm cậu."

Chu Tiêu Hàm: "..."

Nghe cũng không may mắn lắm.

Nữ nhân này vì để che giấu gian tình với Thẩm Thần mà không ngại phát rồ đi nguyền rủa bạn thân.

Bên cạnh có tiếng bước chân tới gần, Từ Nhu đi tới, ngại ngùng cười với Đông Lộ, "Đông Lộ, cậu có biết nhà Thẩm Thần ở đâu không?"

Đông Lộ hơi dừng lại, tay đang dọn đồ ngừng động tác, giương mắt nhìn cô ta, "Không biết."

Từ Nhu: "Sao có thể? Không phải cậu từng tới nhà cậu ấy rồi à?"

Thần sắc Đông Lộ nhàn nhạt: "Quên rồi."

Từ Nhu có ngu cũng biết là cô cố ý, mím môi, "Cậu có thành kiến với tớ thì có thể nói thẳng, tớ sẽ tận lực sửa, nhưng cậu có thể đừng dùng thái độ này đối với tớ được không, rốt cuộc tớ đã làm cái gì sai rồi?"

"Làm ơn đi, cậu cũng không phải là gì của Lộ Lộ, cậu ấy muốn có thái độ gì thì có thái độ ấy, cậu không thích thì cũng đừng nói chuyện nữa." Chu Tiêu Hàm xen mồm vào, cô ấy đã nhìn Từ Nhu không thuận mắt từ lâu, "Hơn nữa cậu hỏi nhà Thẩm Thần làm gì, không phải cũng tới thăm hắn đấy chứ?"

"Tớ chỉ tùy tiện hỏi mà thôi." Sắc mặt Từ Nhu hết xanh lại trắng, cắn môi nói: "Không nói thì thôi."

Nói xong liền xoay người rời đi.

"Cô ta tuyệt đối cũng có ý tứ với Thẩm Thần!" Chu Tiêu Hàm khẳng định nói.

Đông Lộ chú ý tới một điểm, "Cũng?"

"Đúng vậy, còn có cậu nữa đó." Chu Tiêu Hàm cười tủm tỉm nói.

Đông Lộ lạnh lùng liếc cô nàng, phun ra một chữ: "Cút."

***

Tiết tự học, La Nhạc Phúc tranh thủ lúc bọn họ làm bài tập thì tuyên bố một chuyện.

"Mọi người dừng lại nghe thầy nói một chút, bởi vì lần này chúng ta dành chiến thắng trong cuộc thi tính nhẩm cho nên cục giáo dục đã nhìn ra được tiềm lực vô hạn của Cửu Trung chúng ta, đặc biệt để cho trường chúng ta chọn ra hai người tới Nhất Trung trao đổi học tập trong một kỳ, trong số các em có ai muốn đăng kí không?"

Phía dưới ồ lên một mảnh.

"Tới Nhất Trung học? Học trong bao lâu ạ?"

"Người bên Nhất Trung đều không dễ sống chung, không đi không đi!"

"Đúng vậy, bọn họ có thể xem thường chúng ta không?"

...

Mọi người đang nghị luận sôi nổi.

La Nhạc Phúc ho một tiếng, "Thầy biết các em có rất nhiều thành kiến đối với người của Nhất Trung, nhưng cho dù thế nào thì chất lượng học tập của bọn họ cao cũng là sự thật, tuy rằng thầy cũng không muốn thừa nhận thế nhưng bầu không khí học tập ở bên đó xác thật tốt hơn chúng ta gấp mấy lần, các em qua đó học tập thì sẽ trợ giúp được rất lớn cho việc thi đại học của mình, đây là một cơ hội đó các em, đừng nên bỏ lỡ, có ai muốn đi thì cứ giơ tay!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai nhấc tay, đối với hoàn cảnh lạ lẫm bên Nhất Trung đều cảm thấy mê mang cùng bất an.

La Nhạc Phúc thấy thế thì cũng không có cưỡng cầu, "Vậy được rồi, vậy để thầy tự quyết định người được chọn, sau đó các em đưa ra ý kiến nhé."

Việc này xem như được cho qua.

Đông Lộ chống cằm, thất thần viết viết vẽ vẽ ở trên giấy nháp.

Nhất Trung...

Không biết Thẩm Thần có muốn quay về đó không.

Nhưng mà trước đó hắn nháo với Nhất Trung một trận không thoải mái như vậy, hẳn là tám chín mười phần là sẽ không đi.

Đông Lộ rất nhanh ném chuyện này ra sau đầu, sốc tinh thần lên để làm bài tập, đột nhiên điện thoại trong ngăn bàn rung lên.

Cô lấy ra nhìn, là số lạ.

Chắc là cuộc gọi rác đi.

Cô không nghĩ nhiều liền cúp máy.

Nhưng chưa được vài phút, điện thoại lại bắt đầu rung lên.

Chẳng lẽ là người quen gọi?

Đông Lộ tìm cớ đi WC, cầm theo điện thoại ra khỏi lớp.

Cô đi tới một nơi không người, ấn nghe.

"Alo, ai đấy ạ?"

"Tiểu Lộ, là bà, bà ngoại của Tiểu Thần!"

Một thanh âm già nua vội vàng truyền tới.

Đông Lộ ngẩn ra, phản ứng vài giây sau mới nói: "Là bà sao, có chuyện gì thế ạ?"

"Bà có chuyện muốn nói với cháu..."

Vì thế bà ngoại đem chuyện giao dịch giữa Thẩm Thần với Thẩm Tân nói qua một lần, bao gồm cả việc Thẩm Thần phải đi làm giám định gen.

"Tiểu Thần đã đồng ý đi làm rồi, nhưng lại tìm một cái bệnh viện khác, còn không cho bà đi theo, một hai cứ tự mình đi làm, thằng bé này, nó mới đi chưa lâu, nhưng nó vừa đi bà lại càng nghĩ càng hoảng, nhỡ đâu kiểm tra ra cái gì không tốt, nó lại đi làm việc gì đó ngu ngốc thì phải làm sao? Để lại một mình bà già này thì làm sao bà sống được!"

Bà ngoại nói xong lại bắt đầu khóc nấc lên.

"Cho nên Tiểu Lộ, con có thể giúp bà đi xem hắn có được không, chú ý tới hắn một chút, đừng để hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

"Bà, bà đừng khóc, hắn đi bệnh viện nào ạ? Bây giờ cháu sẽ tới ngay."

Đông Lộ trầm tĩnh nói đâu vào đấy, nhưng bàn tay cầm điện thoại lại hơi đổ mồ hôi.

Sau khi biết tên bệnh viện, cô quyết đoán cúp máy, trở lại lớp, tùy tiện tìm một cái cớ xin nghỉ với La Nhạc Phúc.

"Thầy, nhà em có chút việc, em xin phép về trước."

La Nhạc Phúc nào có dễ dàng cho cô đi như vậy, "Chuyện gì?"

Đông Lộ không chớp mắt nói, "Cha em uống rượu ngã ở ven đường."

"..."

La Nhạc Phúc cho đi.

Dọc theo đường đi, Đông Lộ bắt một cái xe đi tới bệnh viện.

Cô ở đại sảnh hỏi được số phòng xong liền chạy lên tầng tìm Thẩm Thần, nhưng đi một vòng cũng chẳng thấy người đâu, trong lòng hiếm khi có chút hoảng, bắt đầu chạy lên trên.

Đông Lộ không ngừng gọi điện thoại cho hắn, nhưng chỉ có thanh âm của cô gái lạnh như băng vang lên, "Chào quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."

Hắn sẽ không thật sự đi tự sát đấy chứ?

Đông Lộ nhịn không được nghĩ tới trường hợp xấu nhất, mồ hôi lạnh trong nháy mắt ướt đẫm cả áo, tay chân lạnh lẽo.

"Vị tiểu thư này, bệnh viện cấm chạy loạn."

Lúc cô đi một vòng hết ba lần thì đằng sau mới chậm rãi truyền tới một tiếng nhắc nhở, âm điệu lười nhác, không nhanh không chậm, âm sắc trẻ trung, không biết là của bác sĩ hay là y tá.

"Xin lỗi ạ..."

Đông Lộ phản xạ có điều kiện mà xin lỗi, thở hồng hộc, phản ứng lại liền cảm thấy không đúng, âm thành này nghe quen quen.

Cô lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh, Thẩm Thần lười biếng ngồi ở trên hàng ghế xanh ngoài hành lang, mặc một cái áo gió màu đen, chân dài gác lên nhau, hai tay khoanh trước ngực, hắn nghiêng đầu như cười như không nhìn cô, ánh mắt đào hoa xinh đẹp vừa ôn nhu vừa bỡn cợt.

"Bạn học nhỏ, cậu tìm tôi?"

Âm cuối hắn cố ý kéo dài ra, mang theo ý cười lưu luyến.

Đông Lộ vẫn không nhúc nhích, con ngươi trong vắt phẳng lặng nhìn hắn một lúc, sau đó đi tới, ngay lúc Thẩm Thần còn nghi hoặc nhìn cô chăm chú thì ngón tay mảnh dài của cô hung hăng bóp mặt hắn một cái.

Thẩm Thần sửng sốt.

"Có đau không?" Đông Lộ nghiêm túc hỏi.

"Cậu nói xem?" Hắn hỏi lại.

"Vậy là tốt rồi." Đông Lộ yên tâm thu tay lại, "Tôi còn tưởng là mình gặp ảo giác."

Ý cười bên môi Thẩm Thần không hề giảm, "Vậy sao cậu không tự bóp mình ấy."

Đông Lộ: "Sợ đau."

Thẩm Thần bật cười thành tiếng, đứng dậy kéo cô tới bên cạnh mình, "Mau ngồi đi, chạy lâu như vậy rồi, cậu không mệt sao?"

Đông Lộ hơi mở to mắt, "Cậu đã sớm nhìn thấy tôi?"

"Ừ." Thẩm Thần thản nhiên gật đầu.

"Vậy sao cậu không gọi tôi?" Đông Lộ nghĩ tới cô chạy vội như thế mà hắn lại ở bên cạnh nhàn nhã nhìn, tức đến sôi máu.

Thẩm Thần vô tội: "Sao tôi biết được là cậu đang tìm tôi?"

Kỳ thật là hắn muốn xem bộ dáng hoảng loạn nôn nóng vì hắn của cô nhiều hơn một chút mà thôi.

Đông Lộ trừng mắt nhìn hắn, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi.

Thẩm Thần tự nhiên lấy giấy qua giúp cô lau, "Không phải cậu đang đi học à?"

"Bà gọi điện cho tôi, sợ cậu xảy ra chuyện." Đông Lộ cũng tự nhiên hưởng thụ sự phục vụ của hắn.

"Tôi biết ngay là bà mà." Thẩm Thần thở dài, cẩn thận lau khô mồ hôi trên trán cô, "Bà bảo cậu tới thì cậu tới sao, ngốc như vậy."

Đông Lộ ngoảnh mặt làm ngơ, "Kiểm tra thế nào rồi?"

"Không biết, mới vừa lấy máu xong, đang đợi kết quả." Thẩm Thần nói.

Đông Lộ do dự một lát, hỏi: "Cậu thật sự nguyện ý làm cái này? Có phải do cha cậu ép không?"

Làm giám định có tốt có xấu, nếu không có vấn đề gì thì đương nhiên là nhất lao vĩnh dật*, nhưng nếu có vấn đề thì chẳng khác nào là phán tử hình sớm, ngày đêm sống trong sự sợ hãi bệnh sẽ bộc phát bất cứ lúc nào.

*Nhất lao vĩnh dật: Lao khổ một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa.

Thẩm Thần đem khăn giấy ném vào thùng rác, "Cho dù không có ông ta thì tôi cũng muốn làm."

"Tại sao?"

Thẩm Thần rũ mắt nhìn cô, cười, "Vẫn phải có trách nhiệm với cậu chứ."

"..."

Biết ngay là không phải lời nói đứng đắn gì mà.

Mặt Đông Lộ có chút nóng, che giấu rời mắt đi: "Cậu thật sự đáp ứng điều kiện của cha mình?"

Thẩm Thần nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Đông Lộ: "Tôi cứ nghĩ là cậu sẽ không thỏa hiệp."

Thanh âm Thẩm Thần vừa lạnh vừa đạm, "Nếu có thể cho mẹ tôi một sinh mệnh nữa thì sao lại không làm, dù sao cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ cần dựa theo lời ông ta nói, học chuyên ngành quản lý doanh nghiệp, sau khi tốt nghiệp thì giúp ông ta quản lý công ty."

Hắn dừng một chút, "Tôi đã hỏi qua rồi, hôn nhân của tôi thì tôi vẫn có thể làm chủ, ông ta sẽ không can thiệp quá nhiều, cậu cứ yên tâm."

"Tôi không quan tâm cái này." Đông Lộ tức giận, "So với kinh doanh, cậu chẳng phải là muốn học y hơn sao?"

Thẩm Thần hơi ngẩn ra.

Thanh âm Đông Lộ như nước chảy, "Tôi thấy được trong ngăn bàn cậu có rất nhiều sách y học, không chỉ có sách về ALS mà còn có những sách nói về các loại bệnh khác, cho nên tôi đoán là cậu thích cái này."

Ghi chú nhiều như vậy, không thể nào không thích được.

Thẩm Thần không lên tiếng, bình tĩnh nhìn gương mặt của cô gái, tâm tình có chút rung động, sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người để ý hắn thích cái gì mà không phải trực tiếp muốn hắn làm cái gì.

Lần đầu tiên, có người hỏi đến cảm thụ của hắn.

Đúng lúc này, bác sĩ đi từ trong phòng ra, "Số 20 Thẩm Thần, kết quả kiểm tra của cậu đã có."

Thẩm Thần phục hồi tinh thần, đứng lên nói với Đông Lộ: "Cậu ngồi đây chờ một chút, tôi đi một lát sẽ về."

"Tôi đi với cậu." Đông Lộ cũng đứng lên.

"Cậu ở lại đây."

"Không muốn."

"Nghe lời."

"Không muốn."

"..."

Thẩm Thần nhìn cô gái nhỏ trước mắt dầu muối đều không ăn, đôi mắt sáng ngời không né không tránh, không hề thoái nhượng, lần đầu tiên hắn sinh ra cảm giác không thể nề hà.

Bác sĩ đi tới: "Sao các cậu còn chưa vào?"

Đông Lộ nhân cơ hội hỏi: "Bác sĩ, thân thể hắn không có việc gì chứ?"

Thẩm Thần còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

Bác sĩ kỳ quái hỏi: "Không có việc gì, giống như người bình thường thôi, có thể có chuyện gì, nói chứ cậu tới để kiểm tra cái gì thế?"

Hai người đều sửng sốt.

Đông Lộ chậm rãi nhẹ thở ra một hơi, "Không có việc gì thì..." tốt.

Cô còn chưa dứt lời, Thẩm Thần bỗng nhiên không rên một tiếng ôm lấy cô, đem đầu chôn vào cần cổ cô, giọng nói khàn khàn: "Xin lỗi, tôi dựa nhờ một chút."

Hai tay của hắn gắt gao ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, đốt ngón tay thon đầy thái nhợt siết chặt lại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Đông Lộ đột nhiên không kịp phòng bị, mặt dán ở trong vòm ngực ấm áp của hắn, rõ ràng có thể cảm giác được thân thể hắn đang run nhè nhẹ.

Cô im lặng chớp mắt một cái, cũng không đẩy hắn ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, thanh âm chậm lại, ngữ khí hiếm khi có chút ôn nhu, "Đừng sợ, đã không có việc gì rồi."

Cậu sẽ không mắc loại bệnh này.

Vĩnh viễn sẽ không.

***

Thẩm Tân vừa mới nhận được tin thân thể Thẩm Thần không có việc gì liền thực hiện hứa hẹn, chu cấp tiền chuyển mẹ Thẩm tới một bệnh viện lớn hơn, còn mời cả chuyên gia y học nổi tiếng về chuyên môn này chẩn trị cho bà, có vẻ như không lâu nữa sẽ đưa bà ra nước ngoài tiếp thu trị liệu tốt nhất.

Trải qua không ngừng nỗ lực, bệnh tình của mẹ Thẩm thật sự có chuyển biến tốt đẹp, ngón tay cũng có thể động động được rồi.

Mọi chuyện cơ hồ là đều phát triển theo một hướng tốt đẹp, gần đây tâm tình Thẩm Thần không tệ lắm, thế mà còn nói với Đông Lộ là mình sẽ về trường đi học.

Nhìn tin nhắn WeChat hắn gửi tới.

Khóe môi Đông Lộ cong lên một đường không dễ phát hiện.

La Nhạc Phúc phỏng chừng cũng nhận được tin tức, tươi cười đầy mặt, vừa đi học liền gấp không chờ nổi mà tuyên bố với cả lớp rằng ngày mai Thẩm Thần sẽ đi học!

Mọi người đều rất kích động, hoan hô một trận.

Trong lòng Đông Lộ cũng ẩn ẩn có chút chờ mong, nhưng tới ngày hôm sau, lúc cô vào lớp rồi, đợi hết tiết một rồi mà Thẩm Thần cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Tâm cô hơi trầm xuống, chuông học vang lên, nhìn thấy La Nhạc Phúc ôm giáo án đi vào.

"Thầy ơi, sao hôm nay Thẩm Thần vẫn chưa tới?" Có người lập tức hỏi,

Sắc mặt La Nhạc Phúc trầm xuống, hướng về phía cả lớp nói: "Có lẽ Thẩm Thần sẽ không thể quay lại trong chốc lát đâu, thầy vừa mới nhận được tin, tối hôm qua mẹ hắn đã qua đời."

------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau có khả năng sẽ hôn hôn, nếu ta viết nhanh [Che mặt khóc]+

Shmily: Đọc tới đây buồn muốn chết, đột nhiên có một tia hy vọng chiếu ngang qua, chưa kịp hưởng thụ thì nó đã vụt tắt rồi. Thương Thẩm Thần quá TT