Phủ Thành Quân thậm chí còn không đến tông học nữa.
Hắn làm loạn trong phủ, tuyệt thực, rồi lại bị Hầu gia đánh một trận.
Không thể phủ nhận, Lan Duệ thật sự đã nắm bắt được sở thích của Phủ Thành Quân.
Hai kiếp đều khiến hắn mê mẩn không thôi.
Hắn tuyệt thực ba ngày, nhưng không thể chịu nổi nên cuối cùng cũng cho người dọn thức ăn lên.
Mỗi ngày đối diện với ta, hắn chỉ biết thở dài.
Còn đọc những bài thơ tình sướt mướt đầy mùi mẫn.
Nghe đến mức khiến ta phát bực.
Hắn còn thích hỏi ý kiến của ta, mỗi lần như thế, ta lại giả vờ ngây ngô, không hiểu gì.
Phủ Thành Quân lại thở dài, nói rằng tri âm quả thật khó tìm.
May thay, sau vụ việc đó, Phủ Thành Quân hoàn toàn không còn ý định đụng chạm đến ta nữa.
Hắn nói ta là muội muội ruột của người hắn yêu thương, hắn là một quân tử, sẽ không làm những chuyện cầm thú.
Đại phu nhân nhìn thấy hắn ngày càng suy sụp, cuối cùng cũng không đành lòng.
Bà sợ rằng vì chuyện của Lan Duệ mà mẫu tử lại sinh hiềm khích, nên không lâu sau, bà đã chỉ định Hồng Nhạn vào Mặc Hồi viện.
Bây giờ, Lưu ma ma đã lấy lòng được đại phu nhân, Hồng Nhạn lại khéo léo chiều lòng Phủ Thành Quân theo ý thích của hắn.
Chẳng mấy chốc, chuyện đã thành.
Phủ Thành Quân lần đầu nếm trải mùi vị ái tình, tràn đầy sức sống.
Lưu ma ma rất hiểu chuyện, không cần đại phu nhân phải dặn dò, ngày nào bà cũng tự tay giám sát Hồng Nhạn uống thuốc tránh thai.
Trong cảnh mật ngọt như vậy, cái tên Lan Duệ dường như đã bị Phủ Thành Quân dần dần quên lãng.
12
Hồng Nhạn được sủng ái, trong Mặc Hồi viện càng trở nên kiêu ngạo.
Ta và nàng đều là đại nha hoàn, nhưng ta đến viện này trước.
Nàng ganh ghét và khó chịu, lại biết ta là muội muội của Lan Duệ, nên thường ngày tìm những chuyện nhỏ để hành hạ ta.
Nhân cơ hội, ta bèn lan truyền tin về tính cách ngông cuồng của nàng, cùng việc nàng khiến Phủ Thành Quân ngày đêm không tiết chế, đến tai đại phu nhân.
Tối đó, đại phu nhân đã bảo Từ ma ma đến cho nàng vài cái tát.
Hồng Nhạn không hiểu chuyện, nhưng Lưu ma ma thì biết ngay đó là thủ đoạn của ta.
Trước đây ta đã cùng bà liên thủ đuổi Lan Duệ ra khỏi hầu phủ, nên trong mắt bà, ta là kẻ nhỏ nhen, độc ác, và tàn nhẫn.
Hồng Nhạn bị bà gọi về mắng một trận tơi bời.
Từ đó, ta sống những ngày bình yên hơn nhiều.
Đến cuối hạ, tin tức từ bên ngoài về Lan Duệ đã được đưa về.
Nàng đã hồi phục sức khỏe và một lần nữa bắt đầu qua lại với Phủ Thành Quân.
13
Ta biết nàng sẽ không chịu từ bỏ.
Lan Duệ xưa nay luôn kiêu ngạo.
Bị đại phu nhân sỉ nhục như thế, nàng chắc chắn không nuốt trôi cơn giận này.
Hồng Nhạn lại tiếp tục lớn tiếng mắng mỏ đám nha hoàn trong viện, lời lẽ không ngừng bóng gió, chỉ trích ngầm.
Tuyết Tước thì rình xem thái độ của ta.
"Lan Diệp tỷ tỷ, nàng ta thật quá ngạo mạn.
Theo lý mà nói, tỷ đến đây trước, lại còn đẹp hơn nàng ta vài phần, sao lại phải nhẫn nhịn nhìn sắc mặt nàng ta chứ?"
Ta đưa tay với lấy chiếc bình hoa trên bàn, Tuyết Tước tưởng ta định kéo tay nàng, nên co rúm lại một chút.
Tay ta khựng lại một chút, giả vờ như không để ý.
Lần trước Hồng Nhạn bị đại phu nhân tát, chỉ vì một mưu mẹo nhỏ của ta, nàng ta đã tưởng Tuyết Tước giúp ta báo tin.
Nàng ta vốn đã ghét Tuyết Tước vì tên của hai người giống nhau.
Lần này càng lấy cớ mình là đại nha hoàn mà chèn ép, bắt nạt Tuyết Tước khắp nơi.
Tuyết Tước khổ sở không chịu nổi, đành phải bám vào ta.
Ta cầm kéo trên bàn lên, nhanh chóng cắt tỉa những cành thừa ra khỏi bình hoa.
Rồi ta cười khẽ.
"Yên tâm, nàng ta sẽ không kiêu ngạo được lâu đâu."
Ta bình thường không tranh giành với Hồng Nhạn, cũng hiếm khi để lộ cảm xúc rõ ràng như vậy.
Tuyết Tước đương nhiên hiếu kỳ.
"Lan Diệp tỷ tỷ, tỷ có chuyện gì sao?"
Ta nhìn nàng với ánh mắt đầy thỏa mãn.
"Ngốc quá, ngươi quên rồi sao?
Thế tử gia ngày xưa vì ai mà ăn không ngon ngủ không yên chứ?
Ta nói cho ngươi biết, có người chỉ là món đồ giải khuây mà thôi, lại tưởng mình có số làm chủ tử."
Tay ta lia kéo, cắt gọn những cành hoa trong bình thành đống tơi tả.
"Đợi tỷ tỷ của ta trở lại, ta muốn xem con tiện nhân đó còn kiêu ngạo được đến đâu."
14
Đêm ấy, Tuyết Tước quả nhiên cầm một chiếc đèn nhỏ đi đến phòng của Hồng Nhạn.
"Đồ tiện nhân, suốt ngày theo sau con hồ ly tinh kia không biết đã chửi thầm sau lưng ta bao nhiêu câu, để xem hôm nay ta có đánh chết ngươi không!"
Trong phòng vọng ra tiếng cầu xin và tiếng nức nở nhỏ của Tuyết Tước.
Chẳng bao lâu sau, Hồng Nhạn lại hừ lạnh một tiếng.
"Nói đi, tìm ta có việc gì?"
Phòng lại chìm vào im lặng.
Một lúc sau, giọng Hồng Nhạn bỗng cao lên.
"Nàng ta thật sự nói thế sao?"
Giọng Tuyết Tước vẫn còn nghẹn ngào.
"Chuyện này muội sao dám lừa dối tỷ tỷ."
Hồng Nhạn nghiến răng.
"Thế à, chẳng trách dạo này thế tử gia không quay lại, chắc là ở ngoài nuôi tiểu thiếp rồi!"
Từ góc tường, ta âm thầm mỉm cười.
Tuyết Tước vốn là kẻ hay nịnh nọt kẻ quyền thế.
Kiếp trước nàng ta từng bịa đặt bao nhiêu chuyện để lấy lòng Lan Duệ, đời này cũng không hề thay đổi.
Hồng Nhạn là nhi nữ ruột của Lưu ma ma.
Từ sau sự việc của Lan Duệ, Từ ma ma đã mất đi quyền lực, địa vị trong phủ không còn như trước.
Lưu ma ma giờ đây một tay che trời, đương nhiên không thiếu kẻ đến giúp bà làm việc.
Rất nhanh sau đó, chỗ mà Phủ Thành Quân nuôi dưỡng người bên ngoài cũng bị điều tra rõ ràng.