Ngược Dòng Vung Đao

Chương 76: Bãi Tắm Ven Biển





Nghiêm Tiểu Đao ngửa ghế trên máy bay, lộn xộn quấn chăn thành con nhộng, mệt mỏi rã rời nhưng vẫn không cách nào ngủ ngon.

Hắn nếm mùi ác mộng giữa từng nhịp thở phập phồng và hổn hển, vật lộn dưới tấm màn đen khiến người ta ngạt thở một lát rồi mở bừng mắt ra!
Vừa mở mắt đã suýt đụng phải mũi Lăng Hà, Lăng Hà dùng chóp mũi cọ cọ, đôi môi hé mở chăm chú nhìn hắn, “Tiểu Đao?”
Nghiêm Tiểu Đao vội vàng nhìn quanh, nhớ ra bọn họ bây giờ đang ngồi khoang hạng nhất về Loan thành.
Một bàn tay ân cần của ngài Lăng đè lên ngực hắn, chẳng trách hắn gặp ác mộng!
Nghiêm Tiểu Đao ho khan, “Ngại quá, vừa ngủ gật.”
Lăng Hà thoáng lộ nét sâu xa, “Anh không chỉ ngủ gật mà còn nói mơ nữa đấy.”
Nghiêm Tiểu Đao, “… Tôi nói gì?”
Lăng Hà gặm khóe miệng chính mình, không giấu giếm, “Anh gọi cha nuôi anh… Ôi, gọi thân thiết lắm.”
Sao lại không thân thiết cơ chứ? Nghiêm Tiểu Đao dùng ánh mắt tỏ ý đầu hàng trước sự sắc sảo của ngài Lăng, quả thật hắn mơ thấy cha nuôi Thích Bảo Sơn, ban ngày nghĩ đến, tất nhiên ban đêm mơ thấy, chẳng biết cha nuôi ra sao rồi, có giận hắn không.

Hắn luôn luôn trọng tình, những tình cảm khắc trong xương tủy hắn bao nhiêu năm qua, ví dụ như tình thân, hiếu thuận, nghĩa khí, không phải xuề xòa nói bỏ là bỏ được ngay.

Giả sử một ngày nào đó tất cả bị xóa sạch, thì xương tủy hắn coi như bị đập nát thành nhiều mảnh nhỏ, có miễn cưỡng chắp nối gắn kết lại thì cũng chỉ biến thành một người khác mà thôi.
Trận chiến này Lăng Hà toàn thắng, thật sự túc trí đa mưu.

Đội trưởng Tiết cũng rất phối hợp, để Lăng Hà không đánh mà thắng, đạt được mục đích.
Còn thứ mà Nghiêm Tiểu Đao bị chém đứt và đập nát, tất nhiên không phải chỉ có gân mắt cá chân…
Nghiêm Tiểu Đao cúi đầu, cảm giác thê lương tràn trề trong bụng lập tức tan thành mây khói, bật cười.

Vừa nãy hắn quấn chăn cơ mà?
Con nhộng chẳng còn, một tấm chăn chia đều bao trùm cả hai người họ, nhưng vì chỗ ngồi trên khoang hạng nhất rộng rãi, diện tích tấm chăn không đủ giật gấu vá vai, nhất định là bị hắn kéo tới kéo lui trong lúc ngủ.

Ngài Lăng mặt dày nói, “Tôi chẳng thấy chăn tôi đâu điều hòa lạnh quá”, vừa nói vừa dùng gót chân đá chăn của mình xuống gầm ghế.
Nghiêm Tiểu Đao cười cho qua, lười vạch trần vị thiếu gia này, cơn ác mộng vừa nãy e rằng không phải chỉ bởi vì Lăng Hà đè lên ngực hắn.
Tiếp viên đẹp trai bưng cơm trưa tới.
Tiếp viên khoang hạng nhất đẹp hơn khoang phổ thông một chút, là vì khẩu vị của các lãnh đạo có tiền cao hơn người thường.

Bây giờ Nghiêm Tiểu Đao đã có hứng thú với người đồng giới, không khỏi liếc thêm một cái, tức khắc lại thấy phí ánh mắt của mình.

Đàn ông trên đời đều thô kệch dung tục, chẳng ai bằng được Tiểu Hà.

Nôm na là tục vật thế gian so với thiên tiên tuyệt sắc, phẫu thuật thẩm mỹ cũng vô ích, đợi kiếp sau đầu thai lại vậy.
Cơm trên máy bay rất khó nuốt, Nghiêm Tiểu Đao vốn đã tuềnh toàng mà gắp miếng thịt bò dai ngoách lên còn thấy khó nuốt, bèn bật cười tự giễu, “Vị giác của tôi bị cậu chiều hư rồi!”

Lăng Hà ngầm hiểu, đôi môi mỏng cong lên thành nụ cười xinh đẹp, “Bữa tối nay anh cứ chọn món, tôi làm cho anh.”
Hai người ăn ý trao đổi thức ăn, dùng phương pháp bù trừ hỗ trợ dọn sạch đồ ăn cho nhau.

Lăng Hà phụ trách thịt bò dai ngoách, Nghiêm tổng phụ trách rau luộc giắt răng, cùng nhau ăn hết những gì người kia không thích.
Lăng Hà bất ngờ nhắc nhở, “Anh có nhớ nhà, nhớ đám huynh đệ không? Điện thoại nhà tôi anh cứ lấy mà gọi, tôi sẽ không cản trở các anh ôn lại tình xưa, nhưng anh không được bỏ đi.”
Tôi không cản trở anh ôn lại tình xưa lưu luyến gia đình, nhưng tôi cũng không có ý định thả anh đi, tuyệt đối không… Đây chính là phương pháp Lăng Hà dùng để đối phó với Nghiêm Tiểu Đao, ngoài mặt vừa đấm vừa xoa, thực chất là một yêu tinh phóng tơ nhện, quấn chặt không nhả.
Cuối cùng cũng có ngày Nghiêm Tiểu Đao nếm trải cảm giác bị kẹt ở giữa, đám huynh đệ khăng khít nhất của hắn chắc chắn sẽ hận Lăng Hà tới chết, lần tới chạm mặt nhất định phải chém giết, hiểu lầm này làm sao hóa giải đây?
Có vẻ Lăng Hà cũng đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, nở nụ cười, “Tôi gửi cho mẹ anh, cha nuôi anh, cả Hùng gia Tam nương và đám tiểu đệ của anh một ít đặc sản, cả cho người cả cho chó, hải sản khô đặc sản Loan thành và các sản phẩm đặc sắc của tam giang, tôi thay anh gửi hết rồi, tổng cộng gửi hai lần.”
Nghiêm Tiểu Đao kinh ngạc, “Cậu gửi ấy hả?”
Nụ cười của Lăng Hà thấp thoáng bất hảo, “Tất nhiên tôi gửi dưới tên anh rồi.

Nếu đề tên người gửi là tôi, họ lại tưởng tôi hạ độc thì sao?”
Nghiêm Tiểu Đao lắc đầu thở dài, kìm lòng không đặng giơ tay miết miết nơi mềm mại hơi hơi lõm xuống sau gáy Lăng Hà.
Ngài Lăng đã tính toán chu toàn mọi mặt, đi một bước nghĩ ba bước, mãi mãi đứng phía trước hắn.

Ở bên cạnh Lăng Hà, tức là bất cứ lúc nào cũng phải mài dao soàn soạt để chuẩn bị đối phó người nào đó, bằng không có ngày lưỡi đao sẽ dặt trên cổ mình, thật sự không dám thả lỏng dù chỉ một khắc!
Nếu người này cũng đơn thuần như Lương Hữu Huy thì cuộc đời hắn dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng nếu thật sự người này đơn giản tầm thường, ngờ nghệch thiện lương như Lương đại thiếu gia, hắn cũng sẽ không yêu hận đan xen, đắm đuối trầm mê tới vậy.
Đoàn người trở lại biệt thự Hãn Hải Lâu ở Loan thành.

Trong sân, tử vi và hải đường thi nhau khoe sắc, căn biệt thự giản dị nhạt nhòa được vẽ thêm sức sống mơn mởn xuân xanh.
Tô Triết một mình trông nhà thấy họ trở về, thiếu điều nhào ra ôm đùi ngài Nghiêm khóc lóc nũng nịu! Tô tiểu đệ đáng thương mấy hôm nay ban ngày ăn đồ rác rưởi buổi tối ngẩn ngơ hít áo ngủ của ngài Nghiêm.

Bây giờ đầu bếp nấu cơm và soái ca trong mộng đã trở về, khẩu vị và dục vọng đồng thời trỗi dậy, Tô tiểu đệ tươi cười rạng rỡ, khuôn mặt toe toét như hải đường nở bung, buổi tối vội vàng uốn tóc, tỉ mỉ rêu rao kiểu đầu mới trước mặt Nghiêm tổng.
Bữa tối hôm đó, đầu bếp Lăng làm một bữa tiệc năm món kiểu Âu cho ngài Nghiêm, hơn nữa chỉ làm cho một mình Nghiêm Tiểu Đao, tiện thể đưa cho Tô Triết bát cơm chiên trứng, thuận tay vất mấy con tôm nõn và nguyên liệu còn dư vào.
Tính cách Lăng Hà chính là như vậy, để biểu đạt tấm chân tình và sự thiên vị đối với một người nào đó thì chẳng thèm nể mặt những người còn lại, cứ làm theo ý mình, cao ngạo phóng khoáng thế thôi.
Tô tiểu đệ vùi mặt ăn cơm giữa tiếng cười nhạo của Mao tiên cô, cái trán dặm đầy phấn bất bình ngóc lên.

Cơm chiên thì cơm chiên, soái ca ở bên cạnh, phong cảnh dạt dào, cơm chiên trứng cũng tràn trề hương vị khêu gợi quyến rũ tim đập chân run.
Nghiêm Tiểu Đao cũng cười, khoe hàm răng đều tăm tắp rất ưa nhìn.
Hắn đón nhận ánh mắt giám thị hắn ăn cơm như hổ rình mồi của Lăng Hà, gắp một miếng sườn cừu nướng húng tây chín sáu phần đặt vào bát Tô Triết.

Hắn sẽ không khinh thường hay cười cợt niềm ái mộ Tô Triết dành cho hắn, nhưng cũng sẽ không thân thiết quá đà hoặc đùa giỡn mờ ám với cậu chàng, hành vi cử chỉ rất có chừng mực.
Tối hôm đó Nghiêm tổng gọi Tô tiểu đệ, nhắc đến sự việc bất ngờ điều tra được từ viện mồ côi “Từ Ân Đường” ở tam giang, lấy ra tập hồ sơ có tấm ảnh chụp Tô Triết đã ố vàng.
Tô Triết thoáng lộ vẻ lúng túng, trầm ngâm một lát, lại nhanh chóng khôi phục nét bình thản và thằng thắn, uốn éo bả vai làm nũng, “Ôi chao anh bóc hết gốc gác của em rồi, ghét quá đi hà!… Thật đó hả, em bị bán sang Mỹ, cha mẹ nuôi tốt với em lắm, trại trẻ mồ côi còn thảm hơn em nhiều, em không có gì phải oán giận cả.”
Nghiêm Tiểu Đao dùng tư thế đại ca vỗ về mái tóc xoăn của Tô tiểu đệ, thằng nhỏ này đeo một đôi khuyên tai kim loại màu đen nhìn rất mốt.

Tô Triết cúi đầu nghịch ngón tay, đột nhiên tựa vào vai Nghiêm Tiểu Đao, ánh mắt tràn ngập dịu dàng và khát vọng, “Anh ơi, em còn một người chị nữa.

Chị ruột, chị ấy cũng bị bán đi, em về đại lục là để tìm chị ấy.”
Nghiêm Tiểu Đao lắc lắc cái đầu cậu, “Bán đi đâu?”
Tô Triết lắc đầu, “Không biết.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Chị của cậu tên là gì? Có ảnh chụp không? Cũng họ Tô phải không?”
Tô Triết lại lắc đầu, “Em không có ảnh, chị ấy cũng không mang họ Tô.

Chúng em cùng mẹ khác cha, em họ Tô, chị ấy họ Hoàng, bán cho nhà khác chẳng biết đổi thành họ gì rồi.

Chị em đẹp lắm, chắc là sống tốt hơn em…”
Nghiêm tổng dịu dàng vỗ về Tô tiểu đệ, “Làm xong chuyện đang làm, tôi sẽ giúp cậu tìm chị, cứ yên tâm.”

Lại nói về Nghiêm Tiểu Đao, tính cách và cái duyên của hắn đều tốt, chỉ vỏn vẹn một tháng sống tại Lăng trạch đã thu phục hết từ trên xuống dưới, không chỉ một mình Tô tiểu đệ, mà cả căn biệt thự này, không ai không thích hắn.
Hắn vẫn giữ thói quen đón gió lạnh tắm nước lạnh vào sáng sớm, thói quen sinh hoạt đặc sắc này nhanh chóng kéo theo đám người hầu của Lăng tổng dậy sớm tắm nước lạnh cùng hắn, trở thành hoạt động thể dục buổi sáng rất mô đen!
Thế là khoảnh sân nhỏ tràn ngập tư tình của Hãn Hải Lâu hình thành phong cảnh kỳ dị như vậy, đám đàn ông tay xách chậu nhựa hoặc xô nhựa, tự tưới nước lạnh lên đầu lên vai, vừa tưới vừa run rẩy, còn sĩ diện kêu to “Sảng khoái”, “Phê”!
Mao Trí Tú bắt tréo chân ngồi cạnh Liễu Huệ Chân dịu dàng trên thềm đá trước cửa, chỉ vào đám đàn ông vô vị, cười to, “Lên cơn gì không biết!”
Nhưng rốt cuộc sau vài ngày quan sát, Mao Trí Tú hết nhịn nổi, cũng gia nhập đội ngũ tắm nước lạnh điên khùng.
Cái bất tiện duy nhất của con gái là không thể tùy tiện cởi áo khoe cơ bắp, đứng giữa đám đàn ông vẫn có chút ngại ngùng.

Dáng dấp Mao Trí Tú cũng rất đẹp, áo ba lỗ đen phác họa đường cong như người mẫu, bả vai và cánh tay bộc lộ cơ bắp duyên dáng nhờ luyện công thường xuyên, nước chảy qua hình xăm nơi bả vai, hình xăm đen sáng lóa dưới ánh mặt trời.
Có một người rõ ràng có thể khoe cơ bắp, nhưng cố tình không khoe gì hết, từ xưa tới nay không thoát y lộ da thịt trước mặt người khác, chẳng rõ là ngượng ngùng hay ngạo mạn.

Lăng Hà thò nửa khuôn mặt từ sau cửa chính, ánh mắt đảo qua những tấm lưng và bộ ngực trần của đám đàn ông, chỉ để một mình bóng dáng Nghiêm Tiểu Đao nổi bật giữa nhóm người lộn xộn mờ nhạt.
Tô Triết cũng cởi, rất tự hào về dáng dấp mảnh khảnh như con gà ốm của mình, mặc quần cộc lúc ẩn lúc hiện bên cạnh ngài Nghiêm, biết rõ là không ăn được, không phải của mình, nhưng chẳng liên quan đến việc ngày ngày thằng nhỏ vẫn có thể đắm đuối tự trầm mê, chỉ cần Nghiêm Tiểu Đao liếc mắt nhìn cơ thể trần trụi của cậu, cậu đã thấy bõ công diện đỏm lắm rồi, đằng nào Lăng tổng có ghen thì cũng không chặt chân hoặc băm nhỏ cậu đâu mà!
Tiếng cười của Nghiêm Tiểu Đao quanh quẩn trong sân, làn nước mỏng bao trùm thân thể hắn, khuôn mặt khôi ngô mà khoán đạt.

Thỉnh thoảng hắn đưa tay chỉ, quát lên với đám đông, “Đản trung nội quan, thần quyết hợp cốc”, “Tắm nửa tiếng rồi thả lỏng gân cốt, kéo dài tuổi thọ!”
Nghiêm Tiểu Đao chỉ đùa thôi, nhưng Tô Triết mặt dày không bỏ lỡ thời cơ bám dính, “Anh ơi, có phải khung xương thanh thoát như em luyện công phu là hợp lắm không? Em cũng muốn khơi thông hai mạch Nhâm Đốc, luyện vượt nóc băng tường, Cửu Dương Thần Công! Anh dạy em với, chỉ cho em hai mạch Nhâm Đốc ở chỗ nào đi, làm sao khơi thông…”
Cái gọi là hai mạch Nhâm Đốc, đều lấy xuất phát điểm từ huyệt đáy chậu giữa hai chân người, đằng trước gióng xuống gọi là nhâm mạch, đằng sau gióng lên từ xương sống tới đỉnh đầu gọi là đốc mạch, cái này ai chẳng biết?
Mao Trí Tú quát, “Tiểu tặc, cấm giở trò đê tiện!”
Tô tiểu đệ bị Mao tiên cô lật tẩy ý dâm, thè lưỡi không cam tâm bịt quần lót chạy mất.
Lăng tổng trốn trong góc rình coi, thật sự ngứa hết cả hàm răng, rất muốn kiếm cây roi quật nát mông Tô Triết… Lòng ganh tỵ thì ai cũng có, huống chi đối diện với một nhân vật như Nghiêm Tiểu Đao, bất kể người nọ đi đến đâu, rơi vào hoàn cảnh nào, cũng đều có thể thản nhiên thích ứng, dùng sức hấp dẫn từ nhân cách áp đảo ánh mắt xung quanh, thản nhiên gạt ngài Lăng chủ nhà sang bên cạnh.
Mao tiên cô tắm nước lạnh xong, người vẫn còn ướt, thi triển tuyệt kỹ phi thân hảo hạng cho mọi người xem.


Cô nương nhẹ nhàng lấy đà leo lên bờ tường, đi trên bờ tường như dạo trên sân vắng, rồi nhảy lên nóc biệt thự, thoải mái tạo dáng Kim Kê Độc Lập, rồi tạo dáng Bạch Hạc Lưỡng Sí.
Mọi người hoan hô, đám đàn ông nhìn lên nóc nhà ca ngợi, “Anh Tú đẹp trai quá!”
Nghiêm Tiểu Đao nhìn mái hiên lát ngói đỏ dưới nắng sớm, khuôn mặt chợt rơi vào trầm lặng, ánh mắt thoáng dời đi, để chút tiêu điều nhàn nhạt tự hòa tan trong hai con ngươi đen láy sâu thẳm, không ủ rũ, không oán giận, lặng lẽ đi về phía cửa chính.
Hắn không leo lên tường được.
Khi hắn đi lại, có thể thấy rõ sự lắc lư, tuy vẫn có thể gọi là ngọc thụ lâm phong, phong thần tuấn lãng, rất đẹp mắt, nhưng thực sự hắn đã què.
Nghiêm Tiểu Đao bước lên thềm, người nấp sau cửa nhanh nhẹn kéo lấy cổ tay hắn, loạng choạng vào phòng.
Lồng ngực hắn và Lăng Hà gần như áp sát vào nhau.

Đường cong trước ngực hai người ăn ý hòa hợp, kín kẽ khiến người ta mơ màng, chiều cao xấp xỉ giúp họ luôn có thể đối diện để nhìn thẳng vào từng thay đổi nhỏ nhất dưới đáy mắt nhau, chút thất lạc tiêu điều nhỏ nhoi không có nơi ẩn trốn.
Ánh mắt Lăng Hà ẩn hiện đôi phần áy náy và nồng nàn rất kín đáo, khẽ nói, “Anh muốn ra bờ biển đi dạo chút không… Tôi, tôi đưa anh ra bãi tắm ven biển nhé?”
Lăng Hà nói những lời này, giọng điệu nhìn chung vẫn hơi gượng gạo, không hùng hồn trôi chảy như lúc người này há miệng phun nọc độc, dường như tính tình lập dị trời sinh đã quen lấy cứng chọi cứng, bây giờ không biết ve vãn người ta thế nào, hoặc nói vài câu nồng nàn lịch lãm với người ta ra sao.
Dịu dàng thùy mị thật sự không phải sở trường của y, hơn nữa y cũng đã rủ rê ai bao giờ đâu, càng không có kinh nghiệm hẹn hò ai đó, hai mươi ba tuổi rồi, y nào đã ước hẹn với ai?
“Ừ, đi thôi.” Nghiêm Tiểu Đao không cần nghĩ ngợi.
Lăng Hà đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận lời từ chối đầy chán ghét, thậm chí còn vô thức tập trung hỏa lực chuẩn bị trở mặt cáu kỉnh với Nghiêm Tiểu Đao, không ngờ Tiểu Đao nhận lời một cách rộng lượng sảng khoái như vậy, nọc độc không có đất dụng võ rồi.

Y nhoẻn cười, hiếm khi nụ cười thuần túy không đề phòng như vậy, nắm chặt cổ tay Tiểu Đao chẳng muốn buông.
Rất nhiều mâu thuẫn đã tan thành mây khói, chẳng có ai thay họ chính thức gạt chốt mở khóa, nhưng cuộc chiến tranh lạnh đã lặng lẽ chấm dứt.

Bây giờ còn chiến gì nữa?
Dọc đoạn đường ra bờ biển, dù lái xe nhưng Lăng Hà vẫn buông một tay nắm tay Tiểu Đao, giống như sợ Nghiêm tổng đổi ý thình lình bỏ chạy.
Loan thành quanh năm là mùa nghỉ mát, tháng này ven biển vẫn hơi lạnh, nhưng bờ cát đã chật kín người, du khách và hải âu giành nhau chỗ đặt chân trên cát trắng.

Dấu chân tạo thành vũng nước, thủy triều lên xuống buổi sớm mai để lại các sinh vật giáp xác thân mềm lấp ló.
Có cặp tân hôn ra bãi cát chụp ảnh cưới, vừa ôm vừa hôn, vừa nhấc vừa cưỡi, bày ra đủ loại tư thế có độ khó cao.

Tà váy cưới đặc biệt rộng của cô dâu bị gió biển thổi bay phấp phới, phập phà phập phồng, tình cờ tạt vào mặt ngài Lăng đi ngang qua.

Lăng Hà thoáng bực bội gạt tà váy ra khỏi mặt…
Lăng Hà ăn mặc thật sự quá tầm thường, nhiếp ảnh gia chưa nhìn kỹ mặt, hàm hồ như sai phái người hầu, “Này? Cậu kia ra nhấc váy hộ cái!”
Nghiêm Tiểu Đao cười xem Lăng Hà khom lưng giúp người ta nhấc váy.
Hôm nay tâm trạng Lăng Hà cũng đang vui vẻ vì được hẹn hò với Tiểu Đao, nếu là ngày thường, với tính tình hắc ám cáu kỉnh của y, có lẽ sẽ đợi cô dâu đi qua rồi đạp lên váy, chém không tha đôi cẩu nam nữ thích show ân ái này!
Chú rể chợt ngoái lại, liếc thấy mặt Lăng Hà, lập tức sinh lòng xấu hổ và cảnh giác đề phòng, “Đừng bảo cậu ta nhấc váy, đừng…”
Nghiêm Tiểu Đao cười kéo Lăng Hà đi, để lại bóng dáng đầy khoáng đạt cho vị nhiếp ảnh gia vừa bừng tỉnh đại ngộ.

Nhiếp ảnh gia gọi với theo họ, “Cậu ơi có muốn làm đại sứ thương hiệu không? Thù lao thỏa thuận, có muốn chụp hình quảng cáo không?”
Rất nhiều người thổi phao và thuyền phao trên bờ rồi xuống biển tắm, Nghiêm Tiểu Đao vươn tay giãn gân cốt, “Được đấy, anh cũng thuê cái thuyền phao, cậu đi không?”
Nghiêm Tiểu Đao chỉ định trêu chọc cái người vừa bủn xỉn vừa thẹn thùng, chắc chắn sẽ không cởi quần áo xuống biển bơi lội nào đó mà thôi, làm vậy thì đã chẳng phải Lăng Hà.
Gió biển thổi qua sống lưng thẳng tắp của ngài Lăng, y khẽ lườm hắn một cái, thích thú đề nghị, “Tôi đưa anh đi ca nô.”
Chủ bãi tắm có cho thuê ca nô hai người.

Nghiêm Tiểu Đao nhướn mày hỏi, “Cậu thích trò đó hả? Đã chơi bao giờ chưa?”

Lăng Hà lắc đầu, “Chưa chơi bao giờ.”
Nghiêm Tiểu Đao nhếch miệng, “Thế có lái được không? Để tôi lái cho!”
Lăng Hà ra lệnh, việc đáng làm thì phải làm, “Anh ngồi đằng sau, để đó tôi lái!”
Ca nô nhảy tót lên dưới mông Nghiêm Tiểu Đao, phóng vèo vèo trong tiếng động cơ ầm ầm, khiến hắn bất ngờ ngửa về phía sau, suýt thì rớt xuống nước.

Hắn bật trở lại nhờ lực eo dẻo dai, lúc này đã có kinh nghiệm, siết chặt eo Lăng Hà trong tư thế sẵn sàng nghênh địch, ôm Lăng Hà theo gió vượt sóng từ vùng nước cạn hướng ra mặt biển sâu…
Lăng Hà tuyệt đối chưa từng lái thứ đồ chơi chạy điện cực kỳ ngây thơ này, y chưa bao giờ chơi bất kỳ trò nào cần hai người áp sát, da kề da thịt kề thịt với bất kỳ ai, trước kia còn chưa bao giờ nghĩ đến.

Cho đến tận hôm nay, tất cả bản lĩnh tài nghệ mà y khổ công tôi luyện đều chỉ vì trù tính và mưu kế, đều có mục đích mà lâm vào, chưa bao giờ là để phục vụ thú vui thú cho mình hay cho người khác.

Thứ tiêu dao sảng khoái này chẳng có chút quan hệ gì với cuộc đời y, cái thứ hưởng thụ cuộc sống thiên đường này…
Tất cả lần đầu tiên của y, đều dành cho Nghiêm Tiểu Đao.
Quần áo của hai người chẳng mấy chốc ướt sũng, bọt nước cuộn trào bủa vây bọn họ, sóng sau cao hơn sóng trước, nước biển tanh mặn và mùi hương ấm áp từ thân thể quẩn quanh trong hơi thở, khiến người ta như muốn chết ngạt giữa phấn khích và hân hoan…
Lọn tóc ướt của Lăng Hà lướt qua mặt Nghiêm Tiểu Đao, áo quần ướt sũng mô phỏng hình dạng lồng ngực và bắp đùi hai người.
Thỉnh thoảng, bờ mông Lăng Hà cọ vào trước háng khiến Nghiêm Tiểu Đao hơi khó kiềm chế.

Mỗi lần ca nô nhảy lên phía trước, hắn cũng buộc phải thuận theo quán tính, đập mạnh vào lưng Lăng Hà.
Thực ra chỗ ngồi trên ca nô đủ rộng cho hai người, về sau Nghiêm Tiểu Đao mới ngờ ngợ nhận ra, không phải chỗ ngồi chật, mà là chính hắn có vấn đề… Yêu hận đan xen, cuối cùng vẫn không thể dứt bỏ xúc cảm và sự chung tình.
Lăng Hà mặc chiếc T-shirt có cổ, ba cúc áo để mở, lồng ngực bị nước biển thấm vào, làn da màu mật ong loang loáng chẳng hề che đậy.
Hai người rời khỏi vùng nước cạn, tiến vào xa khơi, giống như ngọn sóng cuộn trên mặt nước, đằng sau là trời biển mênh mông và sóng cả vô bờ.

Nghiêm Tiểu Đao nghiêng đầu nhìn Lăng Hà ướt sũng cả trước cả sau.

Chiếc quần dài màu sợi đay của người này cũng ướt, ống quần dính bùn cát, nơi tế nhị thấp thoáng hiện hình.
Nghiêm Tiểu Đao ngắm một cái, vội vàng chuyển mắt sang nhìn hải âu, dù sao cũng đang thanh thiên bạch nhật.

Ngài Lăng không ăn lương khô miễn phí mà lớn, không thể phủ nhận việc uống sữa tươi, ăn thịt bò phết bơ từ nhỏ giúp cho thẳng nhỏ này trổ mã rất tuyệt.

Cái đêm tuốt súng cho y trong khách sạn, hắn đã nhận ra rồi…
Tối hôm đó Lăng Hà nói với Tiểu Đao, y có việc phải đi xa, đã đặt chuyến bay đêm rồi, đi sớm về sớm, một ngày một đêm sẽ về luôn.
“Đi đâu?” Nghiêm Tiểu Đao khó hiểu, “Tôi đi cùng không?”
Lăng Hà lưỡng lự, cuối cùng từ chối, “Không cần, tôi tự đi được.

Anh ở nhà chờ, không được lén bỏ chạy lúc không có mặt tôi!”
Nghiêm Tiểu Đao cũng không định lén lút bỏ đi, đáp lễ, “Nếu tôi muốn đi thì chắc chắn sẽ đường hoàng ra đi từ cổng chính và trước mặt cậu, tôi không làm trò lén lút bỏ đi đâu.”
Lăng Hà bị chọc đúng tim đen, hơi mất mặt, oán giận xỉa ngón tay vào Nghiêm Tiểu Đao, “Tôi không ở nhà, chẳng còn ai biết nấu cơm, ngài Nghiêm cứ thỏa thích hưởng thụ đồ ăn nhanh bán bên ngoài đi!”
Nghiêm Tiểu Đao vội vàng tập trung diễn đạt vẻ hối tiếc tràn trề, khoa trương ôm dạ dày ngã ngửa xuống sô pha.

Khẩu vị của hắn thật sự đã bị Lăng Hà chiều hư rồi, bây giờ ăn cơm bán bên ngoài không nổi nữa, sướng quen rồi, khổ không chịu được.
Hắn nhìn Lăng Hà vểnh đuôi đắc chí bỏ đi như chú gà trống, lúc ấy hắn không đoán được Lăng Hà đi đâu, thật sự không thể lường được.