Người Mang Hy Vọng Sống

Chương 2: Hồn Phi Phách Tán - Chia li



Nàng và Bác Minh Vương đã phạm sai lầm lớn như vậy tiên đế đồng ý tha mạng cho một người đã là điều vô cùng tốt rồi.

"Tiên đế cảm ơn ngài đã hiểu"

Bùi Doãn Hy nhìn người mình yêu trước mặt mà trái tim đau đến tột cùng, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng nàng được nhìn thấy hắn.

Thật đáng tiếc!

Nàng không hối hận, Không hối hận vì những điều mình đã làm ngày hôm nay.

"Minh Vương mong chàng sống thật tốt, sống cho cả phần ta"

"Vĩnh Biệt!..."

"Ta không hối hận khi yêu chàng"

Nước mắt trực trào rơi xuống nàng nở nụ cười thật tươi thay cho lời từ biệt.

Thân thể nàng dần tan biến thành từng mảnh nhỏ rồi biến mất hoàn toàn - Hồn Phi Phách Tán -

"Doãn Hy..... Không"

Bác Minh Vương gào thét trong tuyệt vọng, nhìn người mình yêu cứ thế mà hồn phi phách tán Hắn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.

Rõ ràng là người đang ở ngay trước mắt nhưng bản thân hắn lại lực bất tòng tâm.

Thật vô dụng! Hắn đúng là một kẻ thất bại?

Mất đi nàng hắn như sụp đổ hoàn toàn.

Đối với hắn nàng là tất cả, nàng đi rồi hắn cũng chẳng thiết tha cái gì nữa..

"Tiên đế tại sao?..... Tại sao ông lại đối xử với bọn ta như vậy? "

"Tại sao chứ?..."

"Ta với nàng ấy vì cái tiên giới này đã hy sinh, cống hiến hết mình"

"Ha!."

"Cuối cùng đổi lại được gì? "

"Ta và nàng ấy chỉ đem lòng cảm mến yêu nhau thôi mà "

"Có gì là sai sao? Bọn ta cũng chẳng làm gì ảnh hưởng đến các người cả"

"Nhưng tại sao các người cứ phải ép bọn ta đến bước đường cùng ngày hôm nay chứ"

"Nàng ấy đi rồi các người vừa lòng chưa?"

"Các người quả thực là những kẻ máu lạnh vô tình"

Giọng nói hắn mang theo nỗi phẫn uất đầy oán trách.

"Hết rồi! Tất cả đã hết rồi"

Một sinh thần luôn mang trên khuôn mặt một nụ cười đơn thuần đối đáp lại thật lòng với mọi người bằng tất cả những gì mình có, nay hắn đã hiểu thế nào là lòng người, thì ra tất cả những gì hắn nhìn nhận trước kia đều là sai? Lòng dạ con người quả thực là máu lạnh.

Hối hận thật! Hối hận vì lòng tốt của hắn đã cho đi sai chỗ.

Tiên đế nghe Bác Minh Vương gào thét lòng cũng trực trào một cảm giác khó tả. Cảm giác này khiến cho ông cảm thấy thật cắn dứt lương tâm.

Tiên đế tự hỏi bản thân rằng "Ta làm vậy liệu thực sự là sai sao?"

Nhưng rồi suy nghĩ đó cũng nhanh chóng biến mất, sự cắn dứt của ông chỉ hiện lên trong một chốc lát "Không! Ta không làm sai! Tất cả là tại bọn họ! Đúng, là tại bọn họ tự thân chuốc lấy"

Quả nhiên một khi tiên đế đã nói thì sẽ không bao giờ sai, mà cho dù có sai đi nữa nó bắt buộc cũng phải trở thành đúng

Ở đây tiên đế là lớn nhất sau Thiên Đạo ông nói thì không ai được kháng lệnh.

"Người đâu xóa toàn bộ trí nhớ của hắn"

Nghe đến tiên đế muốn xóa kí ức của mình Bác Minh Vương cố vùng vẫy để thoát, Hắn không thể để những kỷ niệm giữa hắn và cô. cứ như thế mà biến mất được.

Không! Hắn không muốn!

Nhưng hắn càng cố vùng vẫy muốn thoát sợi xích lại càng thắt chặt hơn, thắt chặt đến nỗi xiết chặt vào da thịt hắn.

Một thân y phục trắng thanh lịch giờ đây đã nhuộm thấm đỏ màu máu nhìn khung cảnh này thật khiến cho con người ta cảm thấy bi thương.

Một lúc sau.

Hắn không vùng vẫy nữa mà chấp nhận số phận, hắn biết cho dù hắn có làm cách nào đi nữa thì vẫn không thể thay đổi được.

Nước mắt hắn rơi xuống lã trã, Sự bất lực này ai hiểu cho hắn chứ?

Người đời nói nam nhân rất hiếm khi rơi lệ nhưng một khi thấy họ rơi lệ tức là người đó đã đau khổ bất lực đến tột cùng

"Doãn Hy xin lỗi nàng, ta thật là một kẻ vô dụng"

"Hết rồi! Tất cả đều hết! Tiên đế ta hận các người"

Một luồng sáng dọi thẳng trực tiếp vào thân thể khiến cho hắn kiệt sức mà ngất lịm đi.