Người Yêu Số Hai, Anh Trai Số Một

Chương 1: Anh trai đến rồi



Một dòng nhật kí viết vội trong ngày gia đình tan nát...

"Tình yêu là một con dao nguy hiểm. Nó không giết người ngay lập tức mà sẽ từ từ làm cho cuộc sống của chủ thể bị hủy hoại. Không bị đâm trước mặt... thì sẽ là sau lưng. Không chết... thì cũng sẽ bị cơn đau dày vò ngày qua ngày..."

(Truyện chỉ được đăng tải chính thức trên MangaToon/NovelToon. Nếu xuất hiện trên bất kì web nào khác thì đều là reup không được tác giả cho phép).

Nắng chiều vàng óng, lăn tăn trên những tán lá ngả màu cam của mùa thu. Căn nhà hai tầng với lối kiến trúc hiện đại nằm giữa lòng thành phố, hứng trọn những hạt hoàng hôn đẹp đẽ.

Lâm Tuyết là một cô gái với thân hình mảnh khảnh, da trắng, tóc dài đen óng ngang lưng. Cô mặc quần đùi, áo phông trắng nằm vắt chân trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách. Tay cầm điện thoại nói chuyện:

- Bố! Bố nói anh hai đừng có qua đây! Một mình con vẫn sống được mà!

Đầu dây bên kia thở dài, giọng ồm ồm lớn tuổi:

"Haizz... Phó Thụy đã quyết rồi thì bố không cản được. Suy cho cùng cũng là nó lo nghĩ cho con thôi".

- Trời! Không cần đâu! Con học Đại học rồi chứ bộ!

"Con bé này... Ngày mai mới nhập học mà bây giờ đã nghĩ mình trưởng thành rồi sao?"

- Ây da! Con thật sự không còn nhỏ nữa! Bố kêu anh hai đừng có đến! Người hâm mộ của anh ấy mà biết chỗ này thì mệt lắm!

"Thôi, thời gian đầu sống xa nhà thì ở cùng Phó Thụy đi. Có nó quản con, bố cũng yên tâm."

Lâm Tuyết nhăn mặt:

- Bố à!

"Với lại... nó đi show kín lịch, chẳng ở nhà mấy đâu mà lo".

Bỗng có tiếng mở cửa chính. Lâm Tuyết ngồi bật dậy nhìn về hướng phát ra âm thanh. Anh trai đội mũi kín mít, đeo khẩu trang bước vào nhà, tay còn kéo theo chiếc va li lớn. Đôi mắt sắc nằm sau chiếc mắt kính đầy sắc sảo. Giọng trầm của anh cất lên thông qua lớp khẩu trang:

- Thấy anh mà không chào à?

Lâm Tuyết giật mình nói vào điện thoại:

- Á! Anh hai đến rồi bố! Con cúp máy nha!

Nói về Lâm Phó Thụy, anh là một ca sĩ, cũng có chút tiếng tăm ở độ tuổi 23 này. Nhưng lại nổi danh là khó tính vì quá cầu toàn trong công việc. Mọi dự án anh tham gia đều gần như là hoàn hảo. Nhưng cũng vì sự cầu toàn của mình mà rất nhiều người ngại hợp tác với anh. Họ sợ làm phật ý ca sĩ để rồi tạo ra những thị phi không đáng có. Dù sao giới giải trí này cũng rất khó sống, cẩn thận chút thì hơn.

Phó Thụy tháo mũ và khẩu trang, để lộ ra một khuôn mặt với ngũ quan hài hòa cùng bộ tóc mượt mà màu bạch kim pha chút trắng tuyết:

- Lại gọi điện lèo nhèo với bố nuôi à?

Lâm Tuyết ngồi trên sô pha tròn xoe mắt:

- Ủa? Mà sao anh hai về giờ này? Mới chiều thôi mà?

- Ừm, hôm nay đóng máy sớm.

Phó Thụy treo áo khoác lên móc rồi kéo va li vào trong nhà:

- Ăn gì chưa?

Lâm Tuyết lắc đầu, hô to một chữ "chưa". Bởi vì mỗi lần anh hai hỏi câu này đều là muốn đưa cô đi ăn. Hôm nay tạm gác lại công việc cũng chỉ vì con bé. Nhìn thấy gương mặt hớn hở của Lâm Tuyết, Phó Thụy cười mỉm. Vài giây sau, anh sực nhớ ra gì đó rồi hỏi thêm:

- À, sáng mai cần anh chở đi học không?

Lâm Tuyết thở mạnh, bĩu môi ra vẻ bất mãn:

- Thôi hai ơi! Em không muốn trở thành tâm điểm đâu. Với lại trường đâu có xa, đi bộ cũng được!

Vì không muốn đời tư bị soi mói nên gia đình Phó Thụy rất kín tiếng. Chỉ có một vài đồng nghiệp của anh biết đến Lâm Tuyết. Còn khán giả chỉ biết anh có một cô em gái, chứ tuyệt nhiên không rõ cô là ai, tên gì, bao nhiêu tuổi. Thậm chí chẳng ai mảy may hay biết chuyện hai anh em đã từng có 1 lần đổi họ. Bây giờ cả 2 đều mang họ Lâm theo tên của bố nuôi.

Phó Thụy lấy ra một chiếc móc khóa có in hình của mình rồi đưa ra trước mặt em gái:

- Cho em! Ngày mai đến trường nhìn mặt anh thì học hành đàng hoàng nghiêm túc vào!

Lâm Tuyết liền cười khúc khích rồi đưa tay nhận lấy:

- Cảm ơn anh hai!

Thế là chiếc móc khóa bản giới hạn được bao người săn đón cuối cùng cũng nằm trên tay Lâm Tuyết. Lần trước chỉ nói vu vơ là cũng muốn có một cái để đi học cho đỡ nhớ, không ngờ Phó Thụy lại mang về thật.

Anh hai tuy nghiêm khắc nhưng bản chất lại rất thương em. Lâm Tuyết nhiều khi phát bực với tính cầu toàn của anh, nhưng cũng nhờ thế, mọi chi tiết nhỏ của cô anh đều ghi nhớ. Từ khi bố mẹ ruột không còn, anh đã luôn chăm sóc cô. Đến khi công việc bận rộn quá, không thường xuyên ở nhà, anh mới phải nhờ bố nuôi trông coi Lâm Tuyết.

Lần này cô đòi dọn đến gần trường Đại học để sống tự lập, anh cũng không yên lòng mà dọn đến ở cùng.

Chỉ cần một cái móc khóa nhỏ in hình Phó Thụy, Lâm Tuyết đã bị mua chuộc. Cô nằm ật ra sô pha, vùa ngắm nghía móc khóa vừa lẩm bẩm:

- Thôi thì ở chung với ông già khó tính này cũng được...