Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 84




Cảnh đế híp mắt nhìn cô gái nhỏ đang dựa vào ngực hắn tác quái, nàng thế này là muốn bị phạt đây mà: “Xem biểu hiện của nàng."
 
Đêm nay đương nhiên là một đêm nhiệt tình như lửa, Thẩm Ngọc Quân  vì Tiểu Phì Trùng được thoải mái mà coi như dùng hết toàn lực, suýt chút nữa đã làm gãy cả eo.
 
Chờ đến khi chiến hỏa giữa hai người lắng xuống, thu dọn sạch sẽ nằm trên giường, Cảnh đế nói ra một câu: "Chuyện của Lệ Phi, nàng đừng xen vào nữa, Đức phi cũng sẽ không muốn nàng xen vào."

 
Thẩm Ngọc Quân vốn đang chợp mắt, mơ mơ màng màng, vừa nghe lời này lập tức tỉnh táo lại: "Hoàng thượng đang trách thần thiếp xen vào chuyện của người khác sao?"
 
Cảnh đế  vịn bả vai trơn bóng của Thẩm Ngọc Quân : "Không, trẫm chỉ nói nàng đã làm chuyện nên làm rồi. Được rồi, ngủ đi."
 
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy thì nhắm hai mắt lại, nhưng miệng nàng vẫn chưa ngừng nghỉ: "Hoàng thượng, nếu ngày nào đó ai dám làm gì Tiểu Phì Trùng, thần thiếp chắc chắn sẽ giết nàng ta."
 
"Ừ," Cảnh đế không có dị nghị.
 
Ngày hôm sau Cảnh đế  phải vào triều sớm, chờ Thẩm Ngọc Quân thức dậy đã là giữa giờ thìn. Sau khi rời giường, nàng đi tới chính điện, chỉ thấy nhi tử mập của nàng đang được Trúc Vân ôm trong ngực đi lòng vòng trong điện, mà Trúc Vũ thì đang cầm quyển sách đứng một bên lầm bầm: "Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương diễn. Cẩu bất giáo, tính nãi thiên..."
 
"Đang làm gì vậy?" Thẩm Ngọc Quân đi tới.
 
Tiểu Phì Trùng vừa nghe giọng nương nó, vội quay đầu: "Ngao... A... Phốc...," thân thể mũm mĩm nhoài về phía nàng, muốn nàng bế.
 

Thẩm Ngọc Quân vội đưa tay nhận lấy nó: "Đây là thế nào?" Nàng ôm Tiểu Phì Trùng vào ngực, còn đưa tay lên sờ sờ mặt tiểu mập mạp: "Sao nào?"
 
Trúc Vũ giống như được giải thoát: "Nương nương, trước khi Hoàng thượng đi đã ra lệnh cho nô tỳ, tối phải đọc sách cho Tam Hoàng tử nghe nửa canh giờ, còn chỉ định sách phải đọc." Nàng đắc tội với Hoàng thượng rồi, từ sau khi chủ tử nhà nàng mang thai tiểu chủ tử, nàng đã bắt đầu đọc. Vất vả lắm chủ tử nhà nàng sinh, nàng có thể coi như không cần đọc nữa. Nhưng bây giờ nàng nhìn tiểu chủ tử mới hơn sáu tháng đang dựa vào ngực chủ tử, nàng cảm thấy cuộc sống của nàng thật sự có thể dùng câu "xa xa không hẹn" để hình dung.
 
Sau khi nghe Trúc Vũ nói, Thẩm Ngọc Quân cảm thấy nàng bị Hoàng thượng lừa. Rõ ràng tối qua Hoàng thượng đã rất vừa lòng, sau hôm nay lại đổi ý? Nàng nhìn tiểu mập mạp đang ôm cổ dựa vào ngực nàng, vỗ vỗ lưng nó: "Nương của con đã tận lực, con cũng đừng nên trách nương," nói xong lại hôn lên gương mặt tiểu mập mạp mấy cái.
 
Cung Ngọc Phù, Thục phi mới dùng cơm trưa xong, Y Liên đã tiến vào bẩm báo: "Nương nương, Túc Chiêu viện tới."
 
Thục phi cười lạnh một tiếng: "Cho nàng ta vào đi." Nhiều ngày như thế, nếu nàng còn không biết vị Túc Chiêu viện trong cung đã bị đổi người, vậy vị trí Thục phi của nàng cũng không cần ngồi nữa. Nếu biết Túc Chiêu viện đã đổi người, vậy nàng còn khách sáo làm gì?
 
Không lâu sau, Túc Chiêu viện đã tiến vào chính điện cung Ngọc Phù: "Thần thiếp thỉnh an Thục phi nương nương, Thục phi nương nương cát tường."
 
Thục phi ngồi trên tháp, liếc nàng ta, vô cùng châm chọc nói: "Thần thiếp, ngươi thì là thần thiếp cái gì?" Nàng cũng không cho Túc Chiêu viện đứng dậy, cứ như vậy nhìn nàng ta khuỵu gối ngồi xổm.
 
Túc Chiêu viện biết hôm nay Thục phi gọi mình qua đây, chắc chắn sẽ không để nàng ta sống yên. Nhưng dù Thục phi vô lễ ầm ĩ, lấy thế đè người, nàng ta vẫn phải chịu đựng: "Nương nương nói gì thần thiếp không hiểu lắm?"
 
Thục phi đứng lên, chậm rãi bước tới trước mặt Túc Chiêu viện, đưa tay bắt lấy cằm nàng ta, hơi nâng lên, lắc trái lắc phải, quan sát một lát: "Diệp Thượng Nguyệt, cuộc sống trong cung tốt chứ?"
 

Túc Chiêu viện nghe vậy, có hơi kinh ngạc, nhưng sau đó nàng ta mở miệng: "Nương nương, tỷ tỷ của thần thiếp đã chết ở núi Đông Minh."
 
"Xùy..., ngươi gạt được người khác, không gạt được bổn cung," Thục phi buông cằm nàng ta ra: "Nữ nhân Diệp gia các ngươi đúng là rất biết diễn, ngươi lấy thân phận của muội muội ngươi sống tự tại chứ? Nghe người khác gọi một tiếng Túc Chiêu viện cảm giác thế nào, có phải vô cùng sảng khoái hay không? Nhưng đáng thương cho muội muội chết oan kia của ngươi, cùng tỷ phu của mình hợp táng một chỗ."
 
Túc Chiêu viện không hé răng, nàng ta chỉ nhìn chằm chằm vào Thục phi, không lâu sau cũng chậm rãi đứng lên.
 
"Thế nào, không giả vờ tiếp à?" Thục phi thấy nàng ta đứng dây, trên mặt treo nụ cười nhạt, ánh mắt khinh miệt nhìn nữ nhân trước mắt.
 
"Thục phi nương nương, nếu biết thần thiếp..."
 
Chát!
 
Lời còn chưa nói hết, Diệp Thượng Nguyệt đã bị Thục phi tát một bạt tay. Sau khi tát xong, Thục phi nhìn tay mình: "Bổn cung nói, có một số danh xưng không phải ngươi có thể dùng. Sao, muốn làm nữ nhân của Hoàng thượng à? Đáng tiếc, ngươi không xứng." Nói đến đây nàng thổi thổi bàn tay rồi buông xuống, nhìn về phía Diệp Thượng Nguyệt.
 
Khóe miệng của Diệp Thượng Nguyệt vì cái tát kia của Thục phi mà chảy máu, trên gò má trái trắng nõn cũng có một dấu tay màu hồng. Nhưng nàng ta cũng không đưa tay sờ, chỉ có hơi ngây người.
 
Qua một hồi lâu nàng ta mới từ từ đưa tay lên ra sức lau khóe miệng, nhìn máu trên tay, nở nụ cười: "Không ngờ Thục phi nương nương luôn đoan trang hiền huệ, cũng có lúc ỷ thế hiếp người," nàng ta nghiêng đầu nhìn Thục phi, đưa vết máu trên tay về phía Thục phi: "Sao, muốn làm nhục ta?"
 
Thục phi không hề sợ Diệp Thượng Nguyệt, nhìn thẳng vào nàng ta: "Đúng, bổn cung muốn làm nhục ngươi từ lâu rồi. Vốn cho là ngươi đã chết, bổn cung còn rất tiếc nuối. Nhưng ngươi không chỉ không chết, còn cố ý lẫn vào cung. A..., đó là ngươi tự tìm đường chết, đừng trách bổn cung."
 
"Bộ dáng tiểu nhân đắc chí này của ngươi, Hoàng thượng đã thấy chưa?" Diệp Thượng Nguyệt biết hôm nay Thục phi sẽ không dễ dàng buông tha mình. Nhưng không hề gì, ân oán giữa nàng ta và Thục phi sớm muộn gì cũng phải có kết thúc.
 
"Hoàng thượng có biết hay không, có liên quan tới ngươi sao?" Thục phi nếu gọi Diệp Thượng Nguyệt tới, là đã đoán rằng hôm nay dù nàng có cào Diệp Thượng Nguyệt, nàng ta cũng không dám đi tìm Hoàng thượng nói lý: "Ngươi đúng là không biết xấu hổ, cũng không biết nào đó ngươi làm thế nào nổi tiếng khắp kinh thành? Hoài Nam vương chính là đường huynh của Hoàng thượng, Hoài Nam vương phi ngươi lại trà trộn vào hậu cung của Hoàng thượng."
 
Diệp Thượng Nguyệt cưởi cười, tự giễu nói: "Xem ra ngươi sớm có dự định muốn mời ta tới, ngươi đoán ta không dám đi tìm Hoàng thượng nói lý," nàng ta liếc Thục phi, châm chọc nói: "Ngươi vẫn không phóng khoáng như vậy, không lên được mặt bàn, tính tình này của ngươi đã định trước là không thành châu báu được. Chả trách Hi Hiền phi vừa mới tiến cung hai năm đã có thể đè ngươi xuống, càng không cần nói đến Đức phi."
 
"Ngươi không cần châm ngòi ly gián, bổn cung ở trong cung nhiều năm cũng không phải sống uổng phí, ngươi có tâm tư gì? Ngươi biết, bổn cung cũng biết," Thục phi đi tới ngồi lên tháp: "Xem ra vừa rồi giáo huấn ngươi không đủ."
 
Diệp Thượng Nguyệt tiến lên vài bước, cách Thục phi hai bước chân thì dừng lại: "Ân oán giữa ta và ngươi, chúng ta cũng đã đến lúc kết thúc."
 
Thục phi khẩy móng tay: "Ân oán, ân oán gì?"
 
Diệp Thượng Nguyệt khẽ cười một tiếng, mang theo chút bi ai: "Ta gả cho Hoài Nam vương mười năm, tám năm độc sủng, thế nhưng chưa một lần mang thai, ngươi không nên cho ta một lời nói rõ sao?" Đây là chuyện nàng ta hận nhất, không chỉ nàng ta, những nữ nhi xuất giá khác của Diệp gia cũng không có con. Một nữ nhân, nhan sắc cuối cùng cũng sẽ già đi, nếu không có con, vậy cũng không cần sống nữa, nào còn có hy vọng gì chứ?
 
Thục phi nhìn nàng ta, nét cười trên mặt ngày càng tươi: "Là bổn cung làm, thế nào, có gì không đúng sao?" Nói xong nàng dừng lại một chút, sau lại nói tiếp: "Ồ, còn phải cảm ơn thuốc của Thái hậu, nếu không phải Thái hậu mang thuốc vào, bổn cung còn không tìm ra thuốc tuyệt tử đâu."
 
Tất cả mọi nhân quả đều có căn nguyên, nếu Thái hậu không đem thuốc kia vào cung, sao nàng lại tuyệt dục, sau đó sao lại dùng một số tiền lớn để người ta trộm thuốc? Mọi mầm tai họa đều do Thái hậu kia, nếu Thái hậu lão nhân gia thích hạ thuốc người ta như thế, vậy nàng còn khách khi với bà ta làm gì, dứt khoát để cho nữ nhân nhà mẹ đẻ của bà ta cũng nếm thử.
 
Diệp Thượng Nguyệt luôn thông suốt lanh lợi: "Ngươi tiến cung lâu như vậy mà không có con, là vì cô mẫu của ta?"
 

"Ngươi nói xem?" Trên mặt Thục phi lộ chút đau thương, nếu không phải vì không thể sinh, nàng sẽ thích đi đoạt con của người khác, bản thân nàng sẽ không sinh sao: "Bổn cung hận nhất chính là Thái hậu."
 
Diệp Thượng Nguyệt gật đầu, nhắm mắt lại, sau đó lập tức mở ra: "Nhân quả luân hồi, phải."
 
"Bây giờ bên ngoài mặt trời vừa khéo," Thục phi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ngươi cả người đen đủi, đi ra ngoài phơi một lát rất thích hợp."
 
Diệp Thượng Nguyệt bất lực nở nụ cười: "Ngươi muốn cho ta quỳ bao lâu?"
 
Thục phi thấy nàng ta còn cười được, cũng cười theo: "Không nhiều lắm, một canh giờ là được rồi, chúng ta còn nhiều thời gian."
 
Diệp Thượng Nguyệt xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi nàng ta dừng lại một lát: "Ngươi nghĩ tới Hoàng hậu chưa?" Nói xong nàng ta ra ngoài.
 
Thục phi thấy Diệp Thượng Nguyệt dù đã đến hoàn cảnh như vậy nhưng vẫn tính kế người khác, không nhịn được mà trợn mắt với bóng lưng của Diệp Thượng Nguyệt: "Thật sự là nghĩ khắp thiên hạ chỉ có một mình nàng ta là thông minh không ai bằng đấy à."
 
Trưa hôm nay, Diệp Thượng Nguyệt thất sự ở trước cửa chính điện cung Ngọc Phù quỳ một canh giờ. Lúc nàng ta rời khỏi cung Ngọc Phù, sắc mặt tái nhợt, bước đi khập khiễng.
 
Diệp Thượng Nguyệt được Mạn Vân đỡ, đi trên con đường thật dài, nàng ta ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh xanh, mây trắng như tuyết, nhìn xa hơn, từng bức tường cung cao vợi chặn tầm mắt của nàng ta. Sau cùng nàng ta dừng tầm mắt ở tòa lầu các cao nhất: "Mạn Vân, ngươi biết không?" Vừa nói vừa giơ tay chỉ về hướng toàn lầu các đó: "Đó chính là Càn Nguyên điện," cũng là nơi nàng ta từng muốn hướng tới nhất: "Chúng ta đi qua nhìn thử đi."
 
"Nương nương, người có nên về nghỉ một lát?" Mạn Vân thấy chủ tử nhà nàng chật vật như vậy, trong lòng hụt hẫng, Thục phi thật quá đáng.
 
"Không, sau này đừng gọi ta là nương nương nữa," Diệp Thượng Nguyệt vẫn luôn nhìn vào tòa lầu các kia: "Chúng ta đến Càn Nguyên điện nhìn thử đi."
 
Mạn Vân không còn cách nào chỉ có thể theo lời chủ tử, đỡ chủ tử đi theo hướng điện Càn Nguyên.
 
Trong điện Càn Nguyên, lúc này Cảnh đế vừa nghỉ trưa xong, ngồi vào ghế rồng, chuẩn bị phê duyệt tấu chương. Lộ công công tay chân nhẹ nhàng đi vào: "Hoàng thượng, Đức phi tặng thọ lễ trước cho Lệ Phi, nàng còn đưa tin tức ra ngoài cung."
 
"Trẫm biết rồi, Cảnh đế lật tấu chương xem: "Nhà mẹ đẻ của Lệ Phi cũng không sạch sẽ, Đức phi cho người điều tra càng tốt, trẫm đỡ phải cho người đi tra xét."
 
Lộ công công tiếp tục bẩm báo: "Thục phi vừa phạt Túc Chiêu viện."
 
"Hai người họ đối đầu là chuyện sớm muộn thôi," Cảnh đế không hề cảm thấy ngạc nhiên với việc này, dù sao Thục phi là hận Thái hậu, cơ hồ là hận đến tận xương, dù vị trong cung không phải Diệp Thượng Nguyệt, là Diệp Thường Mân, nàng cũng sẽ không bỏ qua.
 
"Túc Chiêu viện chắc là khoảng một chung trà nữa sẽ đến Càn Nguyên điện," thật ra Lộ công công chỉ muốn nói với Hoàng thượng chuyện này, Túc Chiêu viện đây là định tới điện Càn Nguyên tìm chết có phải không?
 
Cảnh đế nghe xong lời này mới ngẩng đầu lên, cong miệng cười: "Xem ra nàng ta không định chơi tiếp nữa, lát nữa để nàng ta trực tiếp vào, vừa hay trẫm cũng muốn nghe xem nàng ta nói thế nào."
 
"Vâng."
 

Đợi lúc Diệp Thượng Nguyệt đến điện Càn Nguyên đã sắp tới giờ thân: "Lộ công công, Hoàng thượng có ở bên trong không?"
 
Mạn Vân tưởng rằng chủ tử nhà nàng chỉ đến nhìn thử, không ngờ chủ tử nhà nàng lại muốn vào gặp Hoàng thượng.
 
"Túc Chiêu viện, Hoàng thượng ở bên trong chờ ngài, ngài vào đi," Lộ công công quan sát ánh mắt của Diệp Thượng Nguyệt, Diệp Thượng Nguyệt suýt chút nữa đã vào hậu cung, nhưng nữ nhân như vậy, dù là vào hậu cung cũng sẽ không an phận.
 
Diệp Thượng Nguyệt đẩy tay Mạn Vân đang đỡ mình ra, sửa lại tóc, y phục, sau đó một mình vào điện Càn Nguyên. Say khi nàng ta vững vàng tiến vào điện Càn Nguyên thì nhanh chân đi đến giữa điện, quỳ hai gối xuống: "Tội phụ Diệp Thượng Nguyệt khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
 
"Đứng lên đi," Cảnh đế buông tấu chương xuống, ngẩng đầu lên: "Không giả vờ tiếp nữa à?"
 
Diệp Thượng Nguyệt đứng lên, bắt đầu quan sát điện Càn Nguyên, nàng ta cũng không trả lời Cảnh đế. Một lát sau, cuối cũng Diệp Thượng Nguyệt cũng đã quan sát xong điện Càn Nguyên, bèn nhìn về phía Cảnh đế đang ngồi trên ghế rồng: "Chuyện này còn phải đa tạ Thục phi nương nương của Hoàng thượng, nếu không phải hôm nay nàng ta nhắc nhở ta, ta còn không biết bản thân sẽ ngu ngốc đến khi nào."
 
Cảnh đế đặt hai tay lên ngự án: "Gan ngươi cũng không nhỏ, dám trà trộn vào cung. Thế nào, sống trong cung đã quen chưa?"
 
Diệp Thượng Nguyệt rũ hai mắt, cười lạnh một tiếng, còn chứa chút tự giễu: "Nếu không phải Hoàng thượng ngài nhắm một con mắt mở một con mắt, sao ta có thể trà trộn vào cung chứ? Ta chỉ nghĩ chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, lại quên người sống ở nơi đây."
 
"Ngươi tiến cung chỉ sợ không đơn giản là trốn thôi," Cảnh đế nhìn lướt qua Diệp Thượng Nguyệt, cầm bút son, chuẩn bị tiếp tục xem tấu chương: "Tìm được đồ chưa?"
 
Diệp Thượng Nguyệt nghe vậy hơi sửng sốt, sau hiểu rõ mà cười: "Hoàng thượng vẫn cơ trí như vậy, chuyện gì cũng không thể qua được mắt ngài. Danh sách Dung ma ma đã đưa vào tay ngài, ta còn có thể tìm ra gì?" Diệp Thượng Nguyệt ngẫm lại đời này của mình, trong miệng không khỏi cảm thấy đắng: "Đời này của ta, quay đầu nhìn lại, đều là bỏ lỡ."
 
Cảnh đế không ngẩng đầu lên, nhưng lại cười: "Bỏ lỡ, bỏ lỡ cái gì?"
 
Diệp Thượng Nguyệt đi về phía trước vài bước, còn chưa tới bậc thang đã bị thị vệ bên cạnh cản lại. Nàng ta nhìn hai thị vệ trước mặt, bất đắc dĩ nở một nụ cười, lui về phía sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế đang ngồi trên ghế rồng phê tấu chương: "Ta bỏ lỡ rất nhiều, tự ta cũng không nói rõ được."
 
"Hoàng thượng, ta có thể hỏi ngài một vấn đề không?"
 
Hôm nay Cảnh đế cũng hào phóng: "Ngươi nói?"
 
"Năm đó tại sao ngài không chọn ta làm Hoàng hậu?" Đây là chuyện nàng ta vẫn luôn khúc mắc, nàng ta và Hoàng thượng xem như là thanh mai trúc mã, tùy rằng Hoàng thượng vẫn luôn không nhìn nàng ta, nhưng trong mắt nàng ta có hắn.
 
Cảnh đế bật cười, không nhìn nàng ta: "Trẫm chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cưới nữ tử nhà mẹ đẻ của Thái hậu làm thê tử."
 
"Vậy Chu gia thì sao?" Diệp Thượng Nguyệt hỏi: "Chu gia của Chu Quý phi thì có thể sao?"
 
Lúc này Cảnh đế ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Thượng Nguyệt, sau lại cúi đầu xem tấu chương: "Hoàng hậu không thông minh như ngươi, không có dã tâm lớn như ngươi, nàng có thể."
 
"Cho dù nàng ta không quản được hậu cung, vẫn luôn kéo chân sau của ngài cũng có thể sao?" Diệp Thượng Nguyệt chướng mắt Hoàng hậu, rõ ràng xuất thân từ Trung Dũng Hầu phủ, lại cả người quê mùa, không có chút dáng vẻ của quốc mẫu.
 
"Có thể," Cảnh đế không chần chừ, cho nàng ta một đáp án khẳng định.
 
"Ta thì sao," trong mắt Diệp Thượng Nguyệt mang chút chờ đợi: "Nếu năm đó cô mẫu của ta khiến ngài cưới ta, ngài... Ngài...," nói đến đây nàng ta lại hơi chần chờ, không dám hỏi tiếp.
 
Nhưng Cảnh đế biết nàng ta muốn hỏi gì: "Trẫm sẽ làm cho ngươi chết bệnh."
 
Trong phút chốc nước mắt lấp đầy vành mắt Diệp Thượng Nguyệt, nàng ta không tin: "Tại sao? Cũng vì ta ở trước mặt cô mẫu nói ra câu "Tò mò không biết Lưu Nhân chết như thế nào" sao?"
 

Không nhắc đến chuyện này thì thôi, nhắc đến chuyện này, chân mày Cảnh đế liền nhíu lại: "Ngươi có biết, trẫm ghét nhất là loại người nào không?" Hắn giương mắt nhìn về phía Diệp Thượng Nguyệt, không hề bị nước mắt của Diệp Thượng Nguyệt đả động: "Trẫm ghét nhất chính là nữ nhân tự cho mình thông minh lại tàn nhẫn độc ác."
 
"Ha ha ha...," Diệp Thượng Nguyệt cười, cười đến càn rỡ, cười rất lớn, nước mắt cũng chảy xuống: "Hoàng thượng, ngài biết cả đời này của ta sai nhất chính là gì không? Sai lầm nhất đời này của ta chính là mang thân nữ tử, ha ha..."
 
Cảnh đế nhìn Diệp Thượng Nguyệt, thật sự cảm thấy nàng ta chính là một câu chuyện cười.
 
"Ba tuổi ta bắt đầu nhận chữ, đến mười lăm tuổi, Tứ thư Ngũ kinh đọc làu làu. Thế nhưng," trên mặt Diệp Thượng Nguyệt mang theo phẫn nộ, nàng ta rống to: "Thế nhưng có ích lợi gì, ta cũng không thể như một nam tử thi cử nhập sĩ, lại không thể vi phạm thế tục tự tiến cử làm thần tử. Ta đọc những sách đó có lợi ích gì? Lúc đại tẩu ta sinh chất tử của ta, chuyện đầu tiên chính là tặng ta bộ "Nữ giới", "Nữ tắc". Nàng ta ám chỉ ta, nàng ta khinh thường ta. Nhưng khi Diệp gia gặp nạn, nàng ta không phải ngàn dặm xa xôi cho người đưa tin cho ta, bảo ta nhanh cứu Diệp gia sao."
 
"Sai lầm lớn nhất của ngươi, không phải là thân nữ nhân, mà là tự cho mình quá cao," Cảnh đế cảm thấy Diệp Thượng Nguyệt thật sự đánh giá bản thân quá cao: "Ngươi tự nhận bản thân ngươi đọc đủ thứ thi thư, nên cao hơn người một bậc. Nói trắng ra, thẳng ra, trong hậu cung của trẫm tùy tiện lấy ra một nữ nhân, đều thông minh hơn ngươi, chỉ là do các nàng thích thờ ơ lạnh nhạt mà thôi."
 
Diệp Thượng Nguyệt muốn cười một tiếng, nhưng lại không cười được: "Có lẽ Hoàng thượng nói đúng. Bây giờ ta hối hận lúc trước giết chết Mân nhi để thay muội ấy, ta hẳn là nên giấu thông minh giả hồ đồ, để muội ấy giết chết ta, có lẽ sẽ không có những phiền não sau này rồi," nói đến đây nàng ta nắm chặt song quyền, sau lại buông ra: "Nhưng khi đó ta sợ chết, ta còn muốn sống. Ngày đó ta thật sự không hề do dự lừa muội ấy vào hậu viện, dí chết trong bồn tắm."
 
Trong đầu Diệp Thượng Nguyệt nhớ tới cảnh tượng ngày đó, nghĩ tới nụ cười nhạt nơi khóe miệng của muội muội trước khi chết: "Lúc đó ta nghĩ dựa vào đâu muội ấy sinh ra đã hưởng thụ mọi thứ, tới tuổi còn vào cung? Tại sao cái gì ta cũng không thể, tại sao lưng của ta phải mang nhiều như vậy? Sau khi ta thay Mân nhi vào cung, ta cho rằng ta có thể sống rất tốt, nhưng khi ta ở bên ngoài Trường An cung nhìn thấy Hi Hiền phi, ánh mắt nàng ta nhìn ta, ta biết mình bị lộ. Tiếp theo là Đức phi, hôm nay còn có Thục phi, thì ra các nàng đều biết ta là ai, chỉ là các nàng không muốn để ý tới ta mà thôi."
 
"Ngươi ở đây trong mắt các nàng căn bản không thành uy hiếp, giống như Thục phi hôm nay, thân phận bày ở đó, nàng bảo ngươi quỳ, vậy ngươi nhất định phải quỳ," Cảnh đế chưa từng xem thường nữ nhân trong hậu cũng của hắn. Nhiều năm như vậy nếu như không phải hắn thường xuyên ra tay, cũng không biết hậu cung có bao nhiêu oan hồn.
 
"Đúng vậy, từ trước đến nay các nàng đều không để ta vào mắt," đây là chuyện Diệp Thượng Nguyệt không thể chịu đựng được, từ nhỏ đến lớn nàng ta đã nghe quá nhiều lời ca ngợi, nàng ta đã từng nổi danh khắp kinh thành. Đáng tiện hiện tại Diệp Thượng Nguyệt là một người chết, nàng ta chỉ có thể mang tên tuổi của muội muội mà sống, nàng ta tính là cái gì, rốt cuộc tính là cái gì, nàng ta vẫn là Diệp Thượng Nguyệt sao?
 
Diệp Thượng Nguyệt ngã quỵ trên đất: "Hoàng thượng, ta có thể xin ngài một việc không?"
 
"Nói," Cảnh đế thấy trong mắt Diệp Thượng Nguyệt không còn tia sáng, một người có ý muốn chết, hắn có thể khoan dung một chút.
 
Diệp Thượng Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn nam nhân nàng đã từng ái mộ ảo tưởng trước mặt: "Ta có thể tự mình chọn cái chết không? Ta không muốn chết yểu điệu, đời này ta đã là thân nữ tử, ta không cách nào thay đổi, ta chỉ muốn cuối cùng, chết khí thế một chút."
 
Cảnh đế cũng không là khó nàng ta, trực tiếp đồng ý: "Được."
 
"Tạ ơn Hoàng thượng," Diệp Thượng Nguyệt dập đầu với Cảnh đế, sau nàng ta đứng dậy đi tới, lần này nàng ta vẫn bị thị vệ cản lại.
 
Diệp Thượng Nguyệt nhìn thị vệ cười cười: "Hoàng thượng, tội phụ có thể mượn đao của thị vệ không?"
 
"Có thể."
 
"Tạ ơn Hoàng thượng," lần này Diệp Thượng Nguyệt cũng không hành lễ với Hoàng thượng, trực tiếp lấy thanh đao thị vệ dâng lên, đi về hướng của điện Càn Nguyên: "Hoàng thượng, tội phụ không ở đây làm bẩn mắt ngài, lần này tội phụ thật sự có thể giải thoát."
 
Không lâu sau, Lộ công công tiến vào bẩm báo: "Hoàng thượng, Diệp thị tự vẫn ở cửa đại điện."
 
Cảnh đế không hề ngẩng đầu lên: "Cũng không tệ lắm, đến lúc sắp chết cuối cùng cũng tỉnh ngộ, kéo ra ngoài thành chôn đi."
 
"Vâng," Lộ công công thở dài trong lòng, hắn cảm thấy lúc trước Diệp Thượng Nguyệt chết ở núi Từ Vân còn tốt một chút, cứ nhất định phải vào cung lăn lộn một hồi, còn chẳng mò mẫm được gì.
 
Một người áo đen xuất hiện giữa điện.
 
"Ngươi tự mình lục soát Càn Nguyên điện từ trên xuống dưới một lần," Cảnh đế phân phó: "Không được bỏ sót bất cứ chỗ nào."
 
"Vâng."