Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 12: Chính Tay Ném



Cảnh tượng thế này lúc còn nhỏ hay xảy ra, không biết bắt đầu từ khi nào khiến cho cô khó chịu.

Khoảng cách gần như vậy, cô ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, còn có… mùi vị giống như rượu, anh lại uống rượu.

“Giải quyết được Thẩm Giới, lại tiếp tới ai nữa? Nắm tay tới bạc đầu… Nói cho tôi biết… Là ai?” Giọng nói của anh mang theo sự mê hoặc lạnh lẽo.

Ôn Ngôn không dám nói, Thẩm Giới đã bị anh đưa tới nước ngoài, nếu như lại nhận món quà đó là anh ta đưa, vậy cuộc sống của anh ta sẽ thế nào? Cô thật sự không dám nghĩ: “Không… không biết…”

“Không biết? Không biết mà cô còn cất giấu cần thận như vậy? Ngôn Ngôn… Cô không nghe lời…” Tay anh đặt hờ ở trên eo cô, lúc đang nói chuyện, hơi dùng sức. Thần kinh Ôn Ngôn căng thẳng, không biết lúc nào thì đứt luôn: “Tôi thật sự không biết…”

Mục Đình Sâm không truy hỏi nữa, vùi đầu ở cần cổ của cô, ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô: “Nếu như còn có lần sau, cô biết hậu quả.”

Cô cứng đờ cả người, giống như rơi xuống khoảng băng tan vậy: “Biết rồi, sẽ không… có lần sau nữa.”

Được lời hứa của cô, khí thế ác liệt trên người anh lúc này mới hơi thu lại. Chỉ là anh không thả cô đi, môi mỏng mêm mại hơi hơi ma sát trên cân cô cô.

Trong đầu Ôn Ngôn có ngàn suy nghĩ, trong quan niệm của cô, chuyện thân mật thế này chỉ là người thích mình mới có thể làm, anh rõ ràng hận cô, tại sao… Còn muốn làm như vậy?

Nhưng cô vốn dĩ không dám đầy anh ra, không hề động đậy mà cứ đứng đực đó đón nhận tất cả, ngay lúc cô nghĩ Mục Đình Sâm sẽ làm cái gì đó, anh đột nhiên đưa tay đây cô ra, mang theo hơi thở gấp gáp ồm ồm.

Ôn Ngôn không hiểu chuyện gì nhìn anh, nói một cách chính xác, là cần thận từng tí chờ động tác sau đó của anh.

Nhưng mà Mục Đình Sân chỉ cầm hộp quà đưa cho cô, ngữ khí lạnh nhạt: “Vứt đi Cô cau mày, ý là muốn cô tự tay vứt đi ấy hả?

“Muốn tôi nói lần thứ hai?” Mục Đình Sâm cau mày, sự không vui trong mắt dường như sắp lan ra.

Ôn Ngôn không dám do dự nữa, vội vã nhận hộp quà ném vào thùng rác. Lúc ngoài đầu nhìn lại, cô kinh ngạc nhìn ý cười chợt lóe lên bên khóe môi Mục Đình Sâm, đột nhiên sửng sốt…

Ngày hôm sau cô dậy muộn, đương nhiên là Mục Đình Sâm ban cho, có điều cũng may lần này ngoại trừ việc làm cử chỉ thân mật kì quái với cô, anh cũng không thật sự làm gì cô cả.

Đồng thời trong lòng Ôn Ngôn cũng khá là vui mừng, may là chỉ bảo cô vứt quà đi, không có tạo thành tổn thương thực tế nào với Thâm Giới…

Lâm quản gia đứng ở cửa chờ cô: “Tiểu thư, tôi đưa cô tới trường học, xe đạp của cô, thiếu gia… ném đi rồi.”

Ôn Ngôn không nói gì, tuổi thọ của chiếc xe đạp đó cũng kha khá rồi nên về chầu ông bà rồi.

Đến đoạn đường gần trường học, cô bảo Lâm quản gia dừng xe lại: “Chú Lâm, tới đây thôi ạ, còn vài trăm mét nữa, cháu tự đỊ.-

Lâm quản gia dừng xe lại ở bên đường: “Vậy cô tự đi cần thận, tan học gọi điện thoại, tôi tới đón cô.”

Cô nghĩ một lát rồi nói: “Vậy tan học cứ đứng ở đây chờ cháu, đừng đỗ ở cửa trường học.”

Cô không muốn bắt kì một ai biết quan hệ của cô và Mục Đình Sâm, sẽ khiến cho anh mất mặt.

Lâm quản gia hiểu rõ suy nghĩ của cô, mặc dù có hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn nghe theo cô.

Ôn Ngôn nói tạm biệt quản gia Lâm, lúc đi tới cửa trường học, Trần Mộng Dao cũng chờ cô như mọi ngày: “Sao hôm nay cậu muộn vậy?”

Ôn Ngôn thuận miệng đáp: “Dậy trễ.” Trần Mộng Dao theo thói quen kéo cánh tay cô đi về trước: “Thật sự hiếm khi thấy cậu đi muộn, hại mình ở chỗ này chờ cậu cũng bị muộn.”

Ôn Ngôn vừa định nói chuyện, dạ dày bỗng nhiên đau một hồi. Nhìn sắc mặt cô không ổn lắm, Trần Mộng Dao sát lại hỏi: “Cậu sao vậy?”

Ôn Ngôn lắc đầu một cái: “Không sao đâu.

“Chắc chứ? Có cần tới phòng y tế xem thử không?”

“Không cần, cũng trễ rồi chúng ta đi nhanh lên.” Ôn Ngôn vung vung tay, kéo theo Trần Mộng Dao bước nhanh về phía phòng vẽ tranh.

Chờ lúc tới ngoài cửa phòng vẽ, cô đã đau tới mức toát ra một lớp mồ hôi lắm tấm, giáo viên phụ đạo liếc nhìn cô một cái: “Biết có tiết còn đi trễ, đứng đó trước gi