Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 25



Nói xong, anh lại áp vào môi cô, mang theo hương rượu quần quýt giữa môi răng cô, không khí trong phòng dần dần nóng lên.

Hai mắt Ôn Ngôn mơ màng, cô bỗng nghĩ đến cô gái ở sân bay ôm tay anh, vô thức vội đây tay anh ra: “Anh tỉnh lại đi rồi lại nói!”

Ở sân bay cô chính mắt nhìn thấy anh rất dịu dàng, cưng chiều cô gái kia.

Nếu giờ phút này anh tỉnh táo chắc chắn anh sẽ không muốn chạm vào cô nhỉ…? Cô… Không muốn để anh càng thêm hận bản thân mình…

Chuyển chăn mêm từ phòng cũ, đến cả giường cũng bảo người dời đi. Ôn Ngôn sững người một lúc rồi cô nhanh chóng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lệnh của Mục Đình Sâm.

Nhớ đến cảnh tối qua người cô không tự giác được nóng lên, bỗng thấy Mục Đình Sâm từ trên lầu đi xuống, anh chẳng thèm nhìn cô lấy một cái đã lên xe rời khỏi.

Tâm trạng căng thẳng phức tạp của Ôn Ngôn sau khi anh rời đi dần dần bình phục, ăn xong bữa sáng cô xách túi ra ngoài. Chỉ có khi đang làm việc cô mới không cần lo lắng nên ở chung với anh như thế nào.

Đến công ty vừa ngồi xuống, quản lý trưởng Trần Hâm đặt một phần văn kiện trên bàn làm việc cô: “Cô đưa văn kiện này đến công ty Khải Duyệt, nhớ rõ, phải tự tay giao cho thư ký của Mục tổng, nếu có bản lĩnh cô có thể giao cho chính Mục tổng, nói chung không được giao cho những người khác.”

Ôn Ngôn giật mình, nếu cô nhớ không lầm thì Khải Duyệt là chỉ nhánh dưới trướng tổng công ty của Mục thị, người gọi là Mục tổng đó đương nhiên là Mục Đình Sâm.

“Quản lý Trần, có thể để người khác đi được không?” Cô không muốn đi, hay nói đúng hơn thì cô không thể hòa thuận với Mục Đình Sâm thế nào. Dù không chắc chắn cô sẽ gặp anh nhưng cô cũng không muốn có tỉ lệ phần trăm xác suất chạm phải anh.

Trần Hâm ngồi trên bàn làm việc cô, tay đút vào túi quần tay: “Tôi không nghe lầm chứ? Đây là công việc béo bở, để cô đi trải nghiệm thế giới, tiếp xúc với tất cả tinh anh bên Khải Duyệt kia, còn có khả năng gặp được Mục tổng, vậy mà cô lại không đi? Tôi chiếu cố cô như vậy, cô nỡ lòng nào xem tấm lòng tốt của tôi thành lòng lang dạ thú thế! Đi đi đi, đi mau, mới qua khỏi kỳ thực tập đã bắt đầu “phản nghịch” rồi?”

Từ trước đến nay cô một thân một mình đến công ty này, đã quen ngậm bồ hòn làm ngọt, không ít người sai bảo cô nhưng Trần Hâm lại chiếu cố cô nhất. Cô cũng không muốn phụ lòng anh ta như vậy, xoắn xuýt hồi lâu cuối cùng cô vẫn đứng dậy cầm văn kiện lên.

Trần Hâm vỗ võ vai cô: “Phải thế chứ, tôi rất xem trọng cô đó, đừng làm tôi thất vọng đấy. Đúng rồi… tối nay tan làm cùng đi ăn bữa cơm không?”

Cô không kịp suy nghĩ đã trả lời: “Không được rồi, tôi phải về nhà, cảm ơn anh.”

Ôn Ngôn vừa đi khỏi, nhân viên đứng cạnh trêu chọc Trần Hâm: “Người ta từ lúc thực tập đến nay đã mấy tháng rồi, anh cũng đã theo đuổi máy tháng trời vậy mà còn chưa cùng ăn bữa cơm nào, chậc chậc, quản lý Trần à, anh chỉ có cái danh bên ngoài thôi nhỉ, tôi bắt đầu nghi ngờ về bản lĩnh của anh rồi đấy.”

Trần Hâm trừng người nọ: “Cô ấy chỉ xấu hỗ mà thôi, tính cách hướng nội, cứ từ từ nôn làm gì. Tôi không tin bản thân không theo đuổi được cô ấy! Tối nay tôi nhất định sẽ đưa cô ấy đi ăn, không tin thì anh cứ chờ xeml”

Tại cao ốc của tập đoàn Mục Thị, Ôn Ngôn ngắng đầu nhìn tòa nhà cao chót vót như thể trông thầy một Mục Đình Sâm cao cao tại thượng Đến khu tiếp tân phía trước nói rõ mục đích đến, cô đi thang máy lên tầng 46 cũng là tầng cao nhất. Tầng này rất yên tĩnh, ngay cả động tác của dì dọn vệ sinh cũng rất nhẹ nhàng cứ như sợ quấy rầy đến ai đó.

Đột ngột vang lên tiếng đôi giày đế cứng nện xuống sàn, dì vệ sinh cau mày: “Cô ơi, trên tầng này cô không thể đi giày có tiếng động lớn như vậy.” Ôn Ngôn thấp giọng nói câu xin lỗi, lập tức cởi giày ra cầm trên tay, mặc dù cách một lớp tất chân nhưng nhiệt độ lạnh lẽo của sàn nhà truyền đến lòng bàn chân vẫn khiến cô lạnh đến rùng mình.

Sau khi tìm xung quanh, cô nhìn thấy một văn phòng ở cuối hành lang, đối diện với văn phòng kia là văn phòng của giám đốc.

Cô đến gần, văn phòng kia là của thư ký Mục Đình Sâm, xung quanh đó ngoài văn phòng kia thì không có cái nào khác, lúc này thư ký không có ở đây, cô quyết định ở tại chỗ đợi, so ra còn tốt hơn là gõ cửa văn phòng của Mục Đình Sâm.

Đột nhiên từ trong văn phòng Mục Đình Sâm loáng thoáng truyền đến giọng một cô gái: “Đáng ghét, còn lừa người ta nói anh không rảnh, chẳng phải anh không bận chút nào sao? Em nhìn trúng một cái túi này, em thích nó lắm, anh Đình Sâm mua cho em nha, được không?”

Hơi thở Ôn Ngôn ngưng trệ, tựa như có một đôi tay siết lầy cỗ họng cô.

Cô không nghe được Mục Đình Sâm nói gì, nhưng rất nhanh người con gái đó đã đi ra, hai người bốn mắt chạm nhau, cô hơi ngắn ra, là cô gái ở sân bay lần trước.

Tầm mắt cô không nán lại trên vẻ mặt đang dương dương tự dắc của người phụ nữa kia mà như dừng lại trên đôi giày cao gót của cô ta. Mục Đình Sâm không cho phép mọi người quấy nhiễu sự yên tĩnh của tầng lầu này vậy mà anh lại cho phép cô gái này mang giày cao gót đến.

“Lại là cô à, cô và anh Đình Sâm có quan hệ gì thế? Tuy trước đây tôi không quen cô, nhưng từ giờ trở đi tôi ghét cô rồi đấy. Lúc về nước mỗi lần tôi tìm anh Sâm đều chạm mặt cô, đáng ghét chết đi được.” Cô gái lúc nói chuyện giọng hệt như đang làm nũng, cho dù nói chưa đến vài phút mà giọng điệu đã tăng dần lên khiến cho người khác khó chịu, như thể như cô ta đang nói giốn vậy.

“Tôi đến để đưa văn kiện.” Ôn Ngôn bình tĩnh đáp.

“Tôi mặc kệ mấy thứ này, anh Đình Sâm là của tôi, người phụ nữ khác… đừng hòng tranh với tôi.” Cô gái cầm tắm thẻ màu vàng đặt trong chiếc túi xách phiên bản giới hạn, trước khi đi còn khẽ hừ một tiếng.

Ôn Ngôn đợi ngoài phòng làm việc hơn nửa tiếng nhưng thư ký vẫn chưa trở về, cô đang định đặt văn kiện xuống rồi rời đi, nhưng khi thấy mã hóa in trên văn kiện cô lại do dự, lỡ gì có chuyện xảy ra thì cô không thể kham nỗi.

Bên trong phòng làm việc, Mục Đình Sâm nhìn chằm chằm video giám sát trên màn hình máy tính, vẻ mặt lạnh lùng anh ngược lại muốn nhìn xem cô có thể đứng ngoài kia bao lâu.

Hai giờ trôi qua, anh bực bội đóng laptop lại, mặt sa sầm gọi một cuộc điện thoại: “Bảo cô ta, hôm nay cô xin nghỉ để cô ta đưa văn kiện đến văn phòng tôi.”

Vài phút sau, Ôn Ngôn nhận được một cuộc gọi lạ, cô thấp giọng nhắn nút trả lời: “Alo?”

“Chào cô, cô là người của tập đoàn Khải Duyệt đúng không? Tôi là thư ký của Mục tổng, hôm nay tôi xin nghỉ, nếu có văn kiện quan trọng mời cô giao đến văn phòng của Mục tổng.”

Không đợi Ôn Ngôn đáp, đối phương đã trực tiếp cúp máy.

Cô hít sâu một hơi rồi vô cùng bất lực gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng nói từ tính lạnh lùng của Mục Đình Sâm: “Vào đi.”

Ôn Ngôn đầy cửa đi vào, đặt văn kiện trên bàn làm việc, máy móc nói: “Mục tổng, đây là văn kiện công ty chúng tôi đưa đến, mời ngài xem qua.”

Một lớp sương mù phủ lên đôi mắt Mục Đình Sâm, anh tiện tay vứt văn kiện sang một bên: “Lát tôi xem”

Cô làm sao có thể không hiểu anh chứ? Hiện tại tâm trạng anh khẳng định không tốt, thế thì cô càng muốn anh đích thânh xem qua văn kiện rồi mới rời đi, nếu như sau đó có bắt trắc gì cô cũng đừng mong ở trong công ty nữa: “Mục tổng… Ngài thử xem qua văn kiện một chút trước đi.”

Mục Đình Sâm thoáng ngã người ra sau, tựa lưng vào ghé, hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng nhìn cô: “Nếu tôi không xem thì sao?”

Ôn Ngôn nghi ngờ anh đang có ý gây khó dễ cô: “… Khi nào ngài muốn xem rồi xem cũng được, có vấn đề gì có thể nói với tôi.”

“Cút!” Anh nhắm mắt lại, ngón tay vì dùng lực quá mạnh trở nên trắng bệch.

Thế như lần này Ôn Ngôn không xoay người rời đi giống như trước, cô đứng thẳng người: “Mục tổng, xin ngài không nên đưa vẫn đề riêng vào công việc, nếu như trong công việc tôi có chỗ khiến ngài không hài lòng, ngài cứ nói.”

Anh bỗng mở mắt ra nhìn cô, khóe môi cong lên thành nụ cười giễu: “Cô là đang dạy tôi làm người thế nào sao?”