Lương Kiến đang học năm ba đại học nên anh ấy rất ít khi phải lên trường.
Gần đây anh ấy cũng hiếm khi đi ra ngoài chơi.
Thường xuyên cùng tôi đến lớp, cùng tôi đi ăn.
Ban đầu tôi nghĩ anh ấy là một tên học tra, nhưng tôi không ngờ rằng khi anh ấy nghiêm túc, anh ấy học hỏi nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Nhiều điều tôi không hiểu khi nghe giảng trên lớp, đều được anh ấy giảng giải cho tôi sau giờ học.
Trong thư viện, Lương Kiến vừa nói vừa cằn nhằn: "Sao em lại ngốc như vậy, không có anh thì không ai cứu được em đâu?"
Trùm trường đến thư viện đã khiến mọi người kinh ngạc đến ngây người, thậm chí còn hóa thân thành giáo viên giảng bài cho tôi.
Mọi người bắt đầu thì thầm.
"Thật ngọt ngào, trùm trường vì bạn gái của mình mà trở thành một người mẹ suốt ngày cằn nhằn."
"Đúng đấy, nhìn vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không trở thành thép của anh ấy đi, thực sự rất giống mẹ tôi."
“Xùy" Thấy anh ấy đỏ mặt vì tức giận, tôi không nhịn được cười thành tiếng.
“Nếu em còn cười nữa, anh sẽ hôn em đấy.” Anh ấy thì thầm vào tai tôi cảnh cáo.
Tôi vất vả kìm nén.
Tuy nhiên, vào giờ ăn tối, trong canteen.
Vừa nhặt xương cá cho tôi, anh ấy vừa lảm nhảm: “Anh chưa từng thấy ai không ăn cá vì lười nhặt xương cả”.
"Em là người đầu tiên đấy, lười ch.ế.t đi được."
Anh ấy lảm nhảm mãi.
Những người ăn dưa ở một bên không bình tĩnh trở lại.
"Má ơi, trùm trường cư nhiên lại là bạn trai hệ bố."
"Trời ạ, dáng vẻ lo lắng rất giống người bố già của tôi."
…
Tôi cười như điên.
Lương Kiến tức giận, mặt đen lại kéo tôi đi.
"Ch.ế.t t.iệ.t, yêu đã mệt giờ lại còn trở thành bố mẹ của em."
Tôi run rẩy, nhịn không được cười nói: "Cái này không phải đối với anh lại tiện nghi quá à, anh tức giận cái gì?"
"Chà, vậy thì anh nên chiếm một chút tiện nghi vậy."
Nói xong liền hôn xuống.
"Nếu như thật sự cảm thấy xấu hổ, anh không cần đi theo giúp em đâu, em không sao."
Tôi vốn tưởng rằng mình biết điều thông cảm cho anh ấy, nhưng người đàn ông này lại không biết tốt xấu.
“Anh không đi, để em tán tỉnh người khác đúng không?” Tràn đầy hờn giận.
“Em tán tỉnh người khác khi nào?” Tôi không nói nên lời.
"Là anh chàng ngồi cạnh em lần trước. Anh ta trông không giống một người tốt."
“Đó là em không hiểu bài cho nên mới hỏi người ta.”
"Anh ghen à?"
"Ha ha, anh ghen sao?"
Hóa ra là ghen, trùm trường biết ghen, quả thực trông giống như một tiểu oán phụ.
Tôi nhìn anh ấy và gần như không thể nhịn được cười thành tiếng.
Có vẻ như vỏ bọc bên ngoài hung dữ của trùm trường sắp biến mất.
Cứ như vậy, một bên anh ấy oán giận, một bên lại tích cực theo tôi đến lớp hơn phân nửa học kỳ.
[21]
Một ngày trước kỳ nghỉ đông, bạn thân của Lương Kiến trở lại Trung Quốc, vì vậy anh ấy cùng một số người bạn mở tiệc đón gió cho người bạn đó ở quán bar.
Vì là sinh nhật bạn cùng phòng nên tôi không đi cùng anh ấy.
Chơi đùa điên cuồng với nhóm bạn cùng phòng đến nửa đêm, vài người chúng tôi chỉ đơn giản là tìm một khách sạn để ở.
Không lâu sau khi tôi nằm xuống, một người được gọi là bạn gái cũ của Lương Kiến gửi yêu cầu kết bạn cho tôi.
Tôi không muốn để ý tới, nhưng cảm thấy chột dạ, vì vậy tôi nhấn chấp nhận.
Người phụ nữ gửi cho tôi một bức ảnh chụp Lương Kiến nửa thân trên lõa lồ nằm trên giường.
Liên tục gửi tin nhắn đến:
"Chia tay đi, nếu còn không tin thì đến phòng 608 của khách sạn XX."
"Có lẽ cô có thể thử gọi cho anh ấy, nhưng hình như vừa rồi tôi không cẩn thận lỡ tay tắt máy rồi."
"Nghe anh ấy chính miệng nói chia tay cũng không phải là không được. Bây giờ anh ấy mệt quá nên đang ngủ, nhưng tôi có thể đánh thức anh ấy dậy."
Một lát sau, cô ta gửi cho tôi ảnh sườn mặt Lương Kiến đang ngủ.
Tôi chưa từ bỏ ý định, cầm điện thoại lên gọi cho Lương Kiến.
Không ngoài ý muốn, anh ấy thực sự không nghe.
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Người mà mấy tiếng trước vẫn còn thủ thỉ bên tai tôi.
Không ngờ lúc này, anh ấy lại nằm trên giường của người phụ nữ khác.
Các bạn cùng phòng không ngừng an ủi tôi.
"Thanh Thanh đừng buồn, chuyện chia tay chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hơn nữa đấy còn lại là Lương Kiến, lẽ ra mày không nên mong đợi gì ở anh ta. Thanh xuân coi như tùy hứng một chút đi, anh ta vốn là người như vậy, cũng sẽ không vì mày mà từ bỏ cả bụi hoa.”
Mặc dù tôi biết rằng anh ấy rất đào hoa, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu, nhưng khi chia tay, lồng ngực vẫn như bị khoét mất một miếng th.ịt lớn.
Hóa ra chỉ trong vài tháng, tôi đã yêu anh ấy sâu đậm như vậy.
Tôi đã xóa thông tin liên lạc của anh ấy, uống vài chai rượu buộc mình đi ngủ.
Ba ngày sau, tôi thu dọn hành lý và mua vé tàu cao tốc để về nhà.
[22]
Nhìn thấy bộ dáng hồn bay phách lạc của tôi,Tiểu Phát hỏi đi hỏi lại mới biết tôi thất tình.
Rồi nói đưa tôi đi chơi để giải sầu.
Ánh đèn neon trong quán bar lập lòe, vừa hay có thể che đi khuôn mặt u buồn của tôi.
Hai chúng tôi vừa uống vừa mắng tra nam.
Đột nhiên, Lý Sa mang theo Lương Kiến tìm đến đây.
Lý Sa và tôi chơi thân với nhau từ cấp ba đến đại học, cho nên muốn biết tôi ở đâu cũng không cần tốn sức.
Lương Kiến sắc mặt tối sầm, hai mắt đỏ ngầu.
Anh ấy cướp ly rư.ợ.u trong tay tôi..
“Tra nam.” Sau khi mắng xong, tôi không kìm được nước mắt.
Tôi không thể thoát khỏi vòng tay anh ấy nên đành tùy ý để anh ấy ôm rồi khóc lóc một hồi.
Anh ấy lau nước mắt cho tôi: "Em có thể nghe anh nói không?"
"Em không muốn nghe."
Anh ấy trực tiếp lấy điện thoại ra, bấm vào một video.
Đó là video trích xuất từ ca.mera của khách sạn.
Lúc đó anh ấy đã rất say, hai người bạn của anh ấy đưa anh ấy về phòng, rồi cũng cùng nhau ở lại đấy luôn.
Bạn gái cũ của anh ấy ở phòng đối diện, lấy cớ sạc nhờ điện thoại để vào phòng họ và chỉ ở lại trong phòng vài phút.
Lương Kiến nói rằng anh ấy đã ngủ trong suốt thời gian đó và cũng không có tỉnh lại.
Về phần người phụ nữ lấy đi thứ gì, anh ấy cũng không biết.
Lý Sa cùng Tiểu Phát nhìn tôi không nói nên lời.
Lương Kiến lau nước mắt cho tôi, tức giận nói: "Đồ ngốc."
Tôi sụt sịt vài lần, lau mặt qua loa, trộm nhìn anh ấy.
Quả thật là đồ ngốc nên tôi không dám hé răng.
Dáng vẻ mệt mỏi của anh ấy làm cho người ta đau lòng.
“Anh không mệt sao?” Tôi chỉ có thể làm nũng, tự mình bước xuống bậc thang.
"Tối hôm qua uống nhiều, ngủ đến ba giờ chiều, tỉnh lại phát hiện bạn gái đã chạy mất, cơm cũng không ăn, liền đuổi tới, lái xe ba tiếng đồng hồ, em nghĩ có mệt không?” Oán hận có chút lớn, phải dỗ dành.
Tôi ôm lấy cổ và hôn nhẹ lên môi anh ấy: "Em sai rồi."
Anh ấy có vẻ rất thích điều này, hiếm khi mỉm cười dịu dàng.
“Đi thôi, em dẫn anh đi ăn đặc sản chỗ chúng em.” Tôi chủ động nắm tay anh ấy.
Lý Sa cùng Tiểu Phát vì không muốn ăn cơm chó nên từ chối đi cùng chúng tôi, vì vậy cả hai người họ ở lại uống r.ượ.u.
“Đợi lát nữa rồi đi ăn sau.” Anh ấy kéo tôi vào trong xe.
"Anh không đói sao?"
"Ừ, ăn em trước đã."
Nói xong, anh ấy hôn tôi, khác hẳn với sự dịu dàng trước đây, bá đạo dùng sức hôn xuống.
Kết thúc nụ hôn bèn cắn nhẹ môi tôi một cái.
Miệng: “Hai người hôn nhau mắc gì người chịu tổn thương lại là tôi”.