Nhất Kiểm Khanh Tâm FULL

Chương 9



Vừa ăn tối cùng Lương Kiến xong thì đám bạn anh ấy gọi điện tới.

Ở quán bar mà Lương Kiến mới quản lý xảy ra chút chuyện nhỏ và anh ấy phải quay lại để xử lý.

Tôi lo lắng anh ấy lái xe một mình trong tình trạng mệt mỏi như vậy, nên lập tức về nhà thu dọn chiếc vali chưa kịp mở ra, cùng anh ấy trở về thành phố A.

Khi tôi đến quán bar, tôi đã nhận ra người lần trước qu.ấy r.ối tôi lúc đi cùng với Lý Sa.

Không kịp hỏi nhiều, anh ấy đã đưa tôi vào phòng nghỉ riêng rồi ra ngoài giải quyết mọi việc.

Khoảng thời gian chờ đợi nhàm chán quá nên tôi ra cửa hóng gió.

Cánh cửa phòng vệ sinh bên cạnh khép hờ.

Bên trong truyền ra cuộc đối thoại.

"Anh Kiến lần này nghiêm túc đấy."

“Hừ, thật ra cậu ấy lần trước mua quán bar này là muốn dạy cho tên tóc vàng kia một bài học. Tên tóc vàng đó không tự ý thức được, hôm nay còn dám tới đây làm loạn.”

Tôi nghe ra đại khái.

Trái tim tôi phút chốc mềm nhũn, không thể không cảm động.

"Sao em lại đi ra rồi?"

Lướng Kiến từ dưới lầu đi lên, vòng tay ôm lấy tôi đi vào phòng.

Hãy nhìn anh ấy đi, đã đẹp trai lại còn ga lăng này.

Miệng thì nói ghét bỏ, nhưng lại lặng lẽ làm những điều khiến người khác cảm động.

Trái lòng như vừa bị lấp đầy, vô cùng kiên định, mặc kệ tương lai như thế nào, giờ khắc này là mãi mãi.

"Chờ anh."

"Ồ ~ em đã nghĩ như vậy chỉ trong mười phút?" Anh ấy cười xấu xa.

Tôi mổ môi anh: “Vâng, đã nghĩ xong."

"Đúng là biết cách dỗ dành người khác đấy."

Anh ấy đưa tôi trở lại căn hộ gần trường của anh ấy.

Anh ấy lấy ra một bộ chăn ga sạch sẽ: "Anh không biết về mấy thứ này, em tự cân nhắc đi."

Tôi liếc nhìn chiếc giường được kê ngay ngắn ở phòng bên cạnh, nhìn anh ấy không nói lời nào.

"Thời gian làm việc của anh không cố định, hơn nữa không phải là không muốn em ngủ ở đây. Nếu em không ngại, chúng ta có thể ngủ cùng nhau. Dù sao anh cũng không có cần đắp chăn.”

“Em muốn ngủ ở đó.” Tôi chỉ vào giường anh.

“Được.” Anh ấy đứng ở cửa nghiêng người, nhường chỗ cho tôi đi vào.

Tôi đi qua thuận tiện nắm tay kéo anh ấy vào cùng.

"Làm gì?" Anh ấy làm ra vẻ khó hiểu hỏi.

"Ngủ cùng anh trai." Tôi ngoắc ngoắc tay nhìn anh ấy cười nham hiểm.

“Em chắc chứ?” Anh ấy khàn giọng, yết hầu trượt lên trượt xuống.

“Anh không phải thánh nhân, em chỉ có một cơ hội để đổi ý.” Anh ấy kiềm chế nói.

Dài dòng thật.

Tôi trực tiếp hôn anh ấy, không thành thật bắt đầu xoa tới xoa lui cơ bụng của anh ấy.

Anh ấy dùng một tay che sau đầu tôi, tay kia cởi quần áo của tôi.

Hai ngọn lửa rực cháy nhấn chìm màn đêm.
....
[24]

Ngày hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh đã sớm không thấy Lương Kiến đâu.

Tra nam.

Không phải trong tiểu thuyết các nữ chính sẽ thức dậy trong vòng tay của nam chính sao? Vậy Lương Kiến đâu rồi? Tôi qua loa lấy áo sơ mi của anh ấy mặc vào và ra phòng khách tìm người.

Vừa mở cửa phòng, hai ánh mắt nhìn chằm chằm tôi.

Ngoài Lương Kiến ra, còn có một người dì rất xinh đẹp, bọn họ trông rất giống nhau, hẳn là mẹ của anh ấy.

Dì ấy vẻ mặt tò mò.

Tôi vô cùng xấu hổ không biết làm sao.

Lương Kiến đứng dậy đi về phía tôi, không quên hét lên với dì: "Mẹ đừng nhìn nữa."

Anh ấy đẩy tôi đi vào phòng thay quần áo.

“Mẹ anh chỉ là đi ngang qua thôi, em đừng căng thẳng.” Anh ấy hôn lên trán tôi.

Sau khi thay quần áo xong, Lương Kiến giới thiệu tôi với mẹ anh ấy.

Chúng tôi trò chuyện đơn giản với nhau vài câu. Sau đó, mẹ anh ấy liền đuổi anh ấy đi ra ngoài.

Trong căn phòng rộng rãi chỉ còn duy nhất tôi với dì ấy và tôi cảm thấy lo lắng.

Trong lòng không ngừng tự hỏi và tưởng tượng ra vô số kịch bản cũ về giới nhà giàu. Điều duy nhất tôi không ngờ tới là dì ấy đã kể chi tiết tật xấu của Lương Kiến và nói rằng anh ấy không xứng với tôi.

Dì ấy tỏ vẻ nghiêm túc: “Con ơi, con đừng bị vẻ bề ngoài của nó dụ…”

“Mẹ, mẹ không muốn bế cháu trai nữa phải không?” Lương Kiến không biết vì sao đột ngột quay trở lại, cắt ngang lời mẹ anh ấy, kèm theo vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn.

Bế cháu á, anh ấy đang nói vớ vẩn gì thế.

Tôi lườm anh ấy.

Anh ấy nháy mắt tán tỉnh tôi.

Thật không nói nên lời.

"Mẹ nói sai cái gì, nếu con nghe lời mẹ, làm một đứa con ngoan, mẹ sẽ không cảm thấy con không xứng với con gái nhà người ta... Cái gì? Bế cháu trai, này, bế chứ, sao mẹ không muốn bế cho được."

Cảm xúc lúc vui lúc giận của dì ấy thay đổi vô cùng tự nhiên.

“Con gái, vừa nãy dì dặn con, con hiểu chưa?” Dì ấy nắm tay tôi, vội vàng đeo chiếc vòng ngọc vào tay tôi. Như sợ rằng nếu chậm một giây tôi sẽ liền hối hận.

Tôi bị hành động của dì ấy làm cho tức cười.

"Dì, con không thể nhận cái này được."

“Không sao đâu, con cầm đi, thằng nhóc này cuối cùng cũng cho dì chút hy vọng, dì nhất định phải đem con bắt lại.” Dì ấy gắt gao nắm lấy tay tôi.

Tôi bất đắc dĩ cười cười: "Dì, cháu không có thai."

"Không cần gấp, nó đã hứa với dì chuyện gì, nó nhất định sẽ làm."

Tôi: ....

Lương Kiến rút tay dì ấy ra: "Vậy sao mẹ còn chưa về?"

Dì ấy dừng lại một chút, một lúc sau mới kịp phản ứng.

"Mẹ muốn cùng con dâu ăn cơm, nhưng xem ra không phải lúc, mẹ đi trước, các con bận gì thì cứ làm đi." Nói xong dì ấy chạy nhanh như một cơn gió.

Tôi không nhịn được cười: "Dì ấy dễ thương quá."

"Em đừng để ý đến bà ấy, bà ấy vui đến đ.iê.n rồi." Lương Kiến tức giận nói.

[25]

Tôi thực sự không thể hiểu tại sao tính cách của hai mẹ con lại khác nhau như vậy, cho đến khi tôi gặp bố của Lương Kiến.

Vào ngày sinh nhật bà nội Lương Kiến, anh ấy đưa tôi về nhà.

Gia đình anh thuộc hàng có máu mặt ở thành phố A, ở đây có không ít người tai to mặt lớn.

Anh ấy hào phóng giới thiệu tôi là bạn gái anh ấy với mọi người.

Có người nhịn không được trêu chọc: "Lương công tử ở biển mệt mỏi quá, liền bơi vào bờ à."

Anh ấy tức giận đá đối phương một cái.

“M.ẹ k.iế.p, cô bạn hồi tiểu học mày nhờ tao viết thư tình hộ, mày quên rồi sao Lương Kiến?"

"Chị dâu, anh ấy chỉ nói mồm thôi, một cái ba ngày, một cái nửa tháng, phần lớn anh ấy đều lấy nó làm động lực." Người bạn khác của anh ấy nói.

Tôi nhìn Lương Kiến, mặt anh ấy đỏ bừng. Tôi không nhịn được cười.

……………

Bố của Lương Kiến rất giống anh ấy về tính cách, đều ít nói và lạnh lùng.

Mẹ anh ấy hỏi vài câu, thỉnh thoảng chú ấy mới trả lời và phần lớn thời gian là dì ấy tự lẩm bẩm một mình.

Khi nhìn thấy tôi, chú ấy gượng cười, chắc là do bình thường chú ấy không hay cười nên không quen.

Còn đưa cho tôi một bao lì xì màu đỏ.

Bà của anh ấy cũng rất thích tôi và đưa cho tôi một bao lì xì lớn màu đỏ.

Mẹ Lương Kiến thì thầm vào tai tôi: "Con gái, con có biết tại sao dì nói rằng Lương Kiến không xứng với con không? Con có thể thấy cuộc sống của dì nhàm chán như thế nào khi nhìn thấy bố của nó, ông ấy không nói chuyện với dì, dì không thể lẩm bẩm một mình sao? Dì nói nhiều như vậy không phải vì bị ép như thế sao?”

Nói xong cả hai chúng tôi đều cười.

Ở phía bên kia, Lương Kiến thấy tôi cười, cũng ngây ngô cười theo.

Hẳn là anh ấy cùng với bố anh ấy không giống nhau, dù sao gần đây anh ấy rất thích cười.

………..

Bố mẹ tôi biết tôi có bạn trai, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học, họ sẽ không can thiệp quá nhiều.

Lương Kiến đã đến công ty của gia đình mình làm việc sau khi tốt nghiệp.

Nhìn chàng thiếu niên ngổ ngược bất kham, trưởng thành trong bộ âu phục giày da. Mặc bộ âu phục lên người, anh ấy toát ra dáng vẻ trầm ổn, tôi giống như thích điều đó hơn và tôi đã vụng về học thắt cà vạt cho anh ấy.

Khi tôi tốt nghiệp, anh ấy cầu hôn tôi: “Trần Thanh Thanh, em có đồng ý lấy Lương Kiến làm chồng không?”

Yêu em từ cái nhìn đầu tiên, muốn cùng em đi hết cuộc đời*.
(* Nhất kiểm khanh tâm, hứa làm bạn một đời.)