Trình Hoan nhìn bộ dạng này của cậu hơi lo lắng, chuẩn bị dỗ dành, cô đi qua, mới vừa lật cái mặt con trai, cổ đã bị người tại vòng lấy.
Tinh Tinh sống lại tại chỗ, cười hì hì treo mình trên người mẹ, còn không quên tiếp tục hỏi: "Mẹ có phải con không mập hay không?"
"Không, con vô cùng mập." Trình Hoan cắn răng nói: "Mau xuống dưới!"
Bạn nhỏ Giang Tinh Thần, thân cao 1 mét, nặng 32 cân, treo ở trên người trọng lượng không nhẹ, huống chi Trình Hoan đang cong eo, bị cậu treo như vậy, cảm giác cái eo già muốn chặt đứt.
Thời khắc mấu chốt vẫn là cha đứa nhỏ đáng tin cậy, đúng lúc Trình Hoan kiên trì không được, anh như anh hùng từ trên trời giáng xuống, kéo tay nhỏ của Tinh Tinh đang vòng sau gáy cô, rốt cuộc giúp cô thoát khỏi nguy hiểm. Trọng lượng trên người va chạm, Trình Hoan thở hổn hển mồm to hít khí, cô che n.g.ự.c thẳng eo, cả người còn mang theo ửng hồng vì vừa mới dùng sức, một đôi mắt đầy sương mù nhìn về phía Giang Minh Viễn, ôn thanh nói lời cảm ơn.
"Không có việc gì." Giang Minh Viễn dời mắt, nhìn về phía quỷ gây sự vẫn như cũ không cảm thấy mình có vấn đề gì: "Cô đừng quá chiều nó."
Nói xong bàn tay to duỗi ra, xách con trai trên sô pha lên, đi đến một bên, xụ mặt giáo dục.
Tinh Tinh bị ba dạy dỗ nửa giờ, sau một đoạn thời gian đều vô cùng ngoan, đi đường không nhanh không chậm, nói chuyện nhỏ giọng, cũng không quấn lấy mẹ chơi với cậu, một mình nằm sấp xuống đất chơi vui vẻ, còn dùng chín mô hình làm thành đội hình.
Bọn họ tới nơi này du lịch, đương nhiên không có khả năng luôn ngốc trong phòng. Đảo san hô đỏ khí hậu nhiệt đới, hôm nay nhiệt độ là 33°, mặt trời trên đảo gay gắt, tia tử ngoại cũng mạnh mẽ, Trình Hoan tới phòng mình thu thập xong hành lý, bôi kem chống nắng toàn thân, đội mũ che nắng cùng đôi mắt, lại chuẩn bị thay đồ cho con trai.
Hai mẹ con đều thu thập xong, Trình Hoan mang Tinh Tinh mở cửa phòng, vừa lúc đụng phải Giang Minh Viễn cũng vừa ra tới.
Đây là lần đầu tiên Trình Hoan nhìn thấy Giang Minh Viễn mặc quần áo ngoài tây trang, anh thay đổi một thân trang phục bình thường, quần áo dài như cũ, quần vẫn là màu đen, phía dưới là một đôi giày thể thao, keo xịt tóc trên đầu được gội sạch, sợi tóc thoải mái dừng ở trán, thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều so với ngày thường.
Nhưng mà cho dù như vậy, anh với gia đình này, cũng có vẻ hơi không hợp nhau.
Trình Hoan nắm tay con trai đã thay áo ngắn tay cùng quần đùi hoa lớn, đội mũ rơm, đeo kính râm giống mình, đứng ở cửa, nhìn Giang Minh Viễn rất lâu.
"Làm sao vậy?" Người đàn ông đối diện bị cô nhìn có chút kỳ quái, cúi đầu nhìn trang phục trên người mình, nhịn không được hỏi.
"Sao anh còn mặc áo dài tay?" Trình Hoan nghi hoặc: "Không nóng sao?"
Người đàn ông nhấp khóe miệng, nghiêng mặt đi: "Thói quen của tôi."