Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 143: Chương 143



Mặt trời trên đảo san hô đỏ mọc lúc năm giờ bốn mươi, Trình Hoan đặt báo thức lúc bốn rưỡi, lúc chuông báo thức kêu cô vẫn đang nằm mơ, căn bản không có chút gì giống như bị đánh thức.

Không chỉ mỗi cô, cả bạn nhỏ thề thốt là sẽ gọi cô dậy cũng đang ngủ khò khò, một nhà ba người, chỉ có một người tỉnh dậy trước khi trời sáng.

Giang Minh Viễn có thói quen tập luyện sáng sớm, kể cả khi đi du lịch cũng vậy, anh mặc bộ đồ thể thao nhẹ nhàng thoải mái, dậy đánh răng rửa mặt, thay giầy ra ngoài.

Trong biệt thự rất yên tĩnh, không có chút tiếng động nào, Giang Minh Viễn xuống lầu xem, quả nhiên không thấy bóng dáng hai mẹ con họ, anh mím môi lại, nhịn để không cười thành tiếng, sau đó nhẹ nhàng bước trở lại tầng hai, gõ cửa.

Trình Hoan lúc này vẫn đang trong giấc mộng, khi có tiếng gõ cửa cô đang mơ bị thây ma đuổi theo, cô trốn vào trong một căn phòng, bên ngoài bọn thây ma vẫn không ngừng đuổi theo còn đang đập cửa, nhưng kỳ lạ làm âm thanh vang đến lại không lớn.

Trình Hoan đang chìm trong giấc mộng lại không nhận ra điều khác thường này, cô cứng đơ cả người, căng thẳng đến không thở nổi. Cô hô hấp khó khăn, đau đầu hoa mắt, trong khoảnh khắc sắp không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng đấu tranh thoát ra khỏi đó.

Lúc ấy, trong mơ lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

Hóa ra thật sự có người đang gõ cửa, dọa c.h.ế.t cô rồi!

Trình Hoan thở ra một hơi, chân tay đều mệt rã rời, cô cầm điện thoại lên xem giờ, đi dép vào ra khỏi giường, vừa đáp lời vừa lấy tay chỉnh lại tóc tại quần áo.

Giang Minh Viễn đã gõ cửa rất lâu, cuối cùng bên trong cũng có tiếng đáp lại, anh hạ tay xuống, thở phào nhẹ nhõm, đang nghĩ xem bản thân nên nói gì, thì thấy cánh cửa trước mặt mình mở ra.

Người trong phòng đứng trước cửa thò đầu ra, rõ ràng cô vừa mới tỉnh dậy, tóc tai vẫn còn rối xù, trên mặt còn lưu lại chút ngái ngủ, giọng nói nhẹ nhàng: "Thật ngại quá, tôi dậy muộn, tôi chuẩn bị xuống ngay đây."

"Không cần vội, thời gian vẫn còn sớm" Giang Minh Viễn lùi một bước, ánh mắt có chút không tự nhiên rời đi: "Tôi đi tập thể dục một lúc"

"Anh đi đi." Trình Hoan xua xua tay, nhớ lại thân hình tuyệt đẹp mà cô đã nhìn thoáng qua vài lần, không thể không cảm thán một câu không dễ dàng.

Đóng cửa lại, Trình Hoan cầm quần áo vào phòng tắm thay ra, đánh răng rửa mặt xong bắt đầu trang điểm, chuẩn bị cho mình xong mới gọi Tinh Tinh dậy.

Cậu nhóc hiển nhiên vẫn chưa tỉnh dậy, ngồi trên giường không ngừng lấy tay dụi mắt, lúc mặc quần áo suýt chút nữa thì đưa cả hai chân vào một ống quần.