Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 184: Chương 184



Tinh Tinh ăn cơm sáng xong liền đi chơi đồ chơi của cậu, Trình Hoan dẫn theo cậu lên lầu, hai mẹ con một người chơi đồ chơi một người chơi game, ở chung thập phần hòa hợp.

Trình Hoan đánh game nửa ngày, tới lúc buông di động cảm thấy một trận hư không, cô đi xuống làm cơm trưa, cơm nước xong Tinh Tinh tiếp tục chơi đồ chơi, cô cầm di động do dự, cuối cùng nhét điện thoại vào trong túi, lên tầng cao nhất, ở trong thư phòng cầm sách quản lý xuống dưới xem.

Từ ngày hôm qua Giang Minh Viễn đưa ra ý tưởng muốn mở một chuỗi nhà hàng, Trình Hoan vẫn luôn nhớ chuyện này. Hiện tại cô không đủ tài chính mở chi nhánh, nhưng có thể tìm hiểu kiến thức liên quan trước, chờ đến ngày có tiền, không phải có thể dùng tới rồi sao?

Ôm cái kỳ vọng tốt đẹp này, Trình Hoan mở quyển sách kia ra. Sách là doanh nhân rất nổi tiếng nào đó viết, rất nhiều các loại danh hiệu cao lớn, Trình Hoan vừa thấy đã bị kinh hãi, cảm thấy nhất định có thể học được rất nhiều kiến thức từ đó.

Sau đó cô lật tới trang thứ nhất...

Năm phút sau, số trang còn dừng lại ở chỗ này. Trình Hoan lật đến mặt sau, lại lật lại lần nữa, trên mặt một mảnh mờ mịt, cô ngốc lăng một hồi, cầm lấy di động một lần nữa, mở trình duyệt, tìm tòi ý nghĩ của danh từ nào đó mà cô không biết.

Liền như vậy một bên tra "từ điển" một bên đọc, một buổi chiều ngược lại cũng đọc được không ít. Bên ngoài sắc trời bắt đầu tối, Trình Hoan buông sách, đi xuống chuẩn bị bữa tối.

Thời điểm bữa tối làm được một nửa Giang Minh Viễn liền trở lại, cởi âu phục xắn tay áo tới hỗ trợ, Trình Hoan vừa xắt rau, vừa nói với anh mình đến thư phòng: "Tôi cầm một quyển sách từ nơi đó của anh."

 "Sách bên trong em có thể tùy tiện xem" Đối với hành vi cô đi vào lãnh địa của mình, Giang Minh Viễn là cao hứng, anh bóc vỏ con tôm cuối cùng trên tay, hỏi cô đọc sách gì.

Trình Hoan nói tên quyển sách kia.

Nghe nói cô đang đọc sách quản lý, Giang Minh Viễn càng vui vẻ, anh quay đầu lại nói thật nhiều tên sách, nói rằng đọc cùng quyển sách kia hiệu quả tương đối tốt.

"Đương nhiên những thứ trên cây chỉ có thể để tham khảo, không thể tin hoàn toàn." Cuối cùng, anh lại thêm một câu này.

Trình Hoan gật đầu: "Tôi biết rồi."

Thời gian chuẩn bị bữa tối liền trôi qua bằng việc hai người một hỏi một đáp, cơm nước xong hai người còn nói chuyện này, đại khái bởi vì đề cập tới lĩnh vực mình am hiểu, Giang Minh Viễn nói có vẻ hơi nhiều, không chỉ tinh tế giải thích ưu khuyết điểm mỗi quyển sách, còn kết hợp tình huống thực tế, nói không ít ví dụ mình gặp được.

Tại thời điểm cần thiết, kỳ thật Giang Minh Viễn là một người có tài ăn nói rất tốt, kể chuyện xưa lên xuống phập phồng, hoàn toàn hù dọa hai người nghe.

Nhưng mà hai người nghe này cảm giác hoàn toàn bất đồng, Trình Hoan lấy kinh nghiệm của anh làm vết xe đổ, nghĩ nếu mình gặp được phải làm sao bây giờ; mà Tinh Tinh, đứa nhỏ này hoàn toàn nghe kể chuyện, nghe xong còn cảm thấy ba đi làm rất thú vị, liền muốn đi xem.