Nhất Mộng Như Sơ FULL

Chương 4



7

Ngày này qua ngày khác, năm ta mười chín tuổi, trưởng công chúa trở về kinh thành, nghe nói phải tạm trú, có lẽ một thời gian nữa sẽ không trở về.

Công chúa cũng mang hắn đi cùng.

Thật ra hắn cũng không đến thường xuyên, một hoặc mấy tháng mới trở về một lần, đều đến lúc nửa đêm, chỉ ở lại bằng khoảng thời gian ăn một bát cơm, lời cũng không nói được mấy câu.

Nhưng ta vẫn luôn trông mong và nhớ hắn.

Người ta thường nói mỹ sắc hại quốc, mỹ sắc hại người, nhưng mỹ nhân lại không biết.

Vào tháng chạp, thánh nhân thề nguyện, mặc dù không biết lời thề nguyện đó là gì, nhưng thánh nhân tín đạo, hằng ngày luyện đan cầu trường sinh, người trong thiên hạ đều biết.

Nhưng thánh nhân thề nguyện lại là chuyện tốt, dù sao cũng phải đại xá thiên hạ, Ôn gia vừa hay cũng ở trong số đó, chỉ có di nương, năm nay bị một trận phong hàn, không vượt qua được, bà ấy liền như vậy mà không còn.

Ta thuê thêm một viện tử, tổng cộng có sáu gian phòng, đã sớm sắp xếp thỏa đáng.

Ngoại trừ việc hắn không có ở đây, năm nay thật sự sống rất tốt.

Bảo Châu đã là đại cô nương mười bốn tuổi, dáng dấp duyên dáng yêu kiều, thật sự là một đóa hoa xinh đẹp, chứng khờ khạo của nàng dường như đã khỏi, nói năng và làm việc đều có trật tự rõ ràng, chỉ là đôi khi có chút bướng bỉnh.

Chẳng hạn như ta bảo nàng dọn về nhà ở, nàng sống c.hết cũng không chịu, ai nói cũng không được, ta đã là một lão cô nương, còn nàng đã trưởng thành, không thể ngày ngày theo ta xuất đầu lộ diện trong cửa hàng, nàng lớn lên đẹp như vậy, nên ở nhà bồi dưỡng tính tình, theo cha nàng học chút cầm kỳ thư họa các loại, chờ mai sau trưởng huynh trở về, tất nhiên có thể sắp xếp cho nàng một mối hôn sự cực tốt.

Ta không cách nào, chỉ đành theo nàng về nhà ở, còn hậu viện dứt khoát cho cả nhà Hà nương tử, để họ ở miễn phí, vừa trông cửa hàng, vừa giúp họ tiết kiệm tiền, một công đôi việc.

Ta đã là thân tự do, nói trắng ra thì đã sớm không có liên quan gì tới Ôn gia, ở cùng với Bảo Châu còn được, nhưng về nhà, luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng mà cách lão gia phu nhân đối đãi ta, thật giống như với nữ nhi ruột thịt, không khác gì đối đãi với Bảo Châu, hai vị lang quân đối đãi với ta, lại càng thêm kính trọng, ta dần dần cũng thích ứng, gọi họ là a thúc a thẩm, gọi hai vị lang quân là nhị huynh tam huynh giống như Bảo Châu.

Hắn đi nửa năm, không có lấy một lời.

A thúc dường như tìm được sở thích mới, mỗi ngày đi học đường giảng nửa ngày, nửa ngày còn lại thì ở nhà dạy hai vị huynh trưởng, ông ấy xuất thân là cử nhân đoan chính.

Bảo Châu không cần tới học đường nữa, hằng ngày theo a nương nàng ở nhà đọc sách viết chữ, làm nữ công, còn phải dọn dẹp nhà cửa, mua thức ăn nấu cơm, nàng giờ đây đã có thể làm mọi thứ, nếu ta lại chuẩn bị cho nàng một phần của hồi môn dày đặc, nàng muốn cưới lang quân như thế nào đây?

Cao môn danh giá thì có chút khó khăn, nhưng nhà giàu bình thường tất nhiên là không khó.

Ta chỉ mong một điều, mong nàng có thể gả cho một người yêu nàng, bảo vệ nàng, cả đời vui vẻ không lo lắng.

Một hôm, ta về nhà muộn, khi về đến nhà thì thấy bầu không khí ảm đạm căng thẳng, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Người trong nhà cũng nói không nên lời, chỉ nói sáng sớm a thúc tới tư thục, lúc trở về liền nhốt mình ở trong phòng, không ra ngoài, cả ngày trời cũng không ăn gì.

Trong lòng ta có chút mơ hồ hiểu được, ông ấy biết chuyện của đại lang quân.

Đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ biết mà thôi.

Ta nấu vằn thắn từ cửa hàng mang về, đưa cho những người khác ăn trước rồi cầm theo một bát tới tìm ông ấy.

Gian phòng phía đông để lại làm thư phòng, ông ấy đang ở trong thư phòng, ta gọi vài tiếng ông ấy mới đáp, ta đẩy cửa đi vào, đèn trong thư phòng cũng không thắp, ánh trăng ngoài cửa sổ chỉ chiếu ra một đường thẳng.

Ta đặt đĩa trên bàn, tìm một ống lửa để thắp sáng lên.

Một ngày không gặp, a thúc tựa như thoáng cái già đi rất nhiều, tóc vốn đã hoa râm, dường như đã trắng hơn nhiều.

Ông ấy khom lưng xuống, không còn đứng thẳng lưng nữa.

“A thúc đã nghe về chuyện của đại lang quân rồi sao?”

Ta đặt bát ở trước mắt ông ấy, cầm đũa đưa qua, tay ông ấy run đến nỗi không nắm được.

“A thúc buồn vì hắn đ.ánh mất thanh danh hay là thương xót cho hắn?”

“Con của ta khổ quá, là ta hại nó.”

A thúc nước mắt đầm đìa, ông ấy thương hài nhi của mình hơn là thanh danh.

“A thúc, nếu người đã thương xót cho hắn, cũng không cần nói cái gì mà hại hay không hại hắn, trong lòng hắn đã đủ khổ rồi, hắn không nói cho mọi người biết, chính là sợ có một ngày mọi người biết sẽ trách hắn, oán hắn, hoặc là lại đau khổ tự trách mình. Hắn khổ nhường nào cũng cắn răng chịu đựng, chúng ta càng nên giống như trước đây, chính là sống cho thật tốt. Đã là người một nhà, cần gì phải tính toán đến những thứ kia? Càng nên đối xử với hắn không khác gì ngày thường, hắn mới không cảm thấy khó chịu.”

Ta cầm khăn tay lau nước mắt cho ông ấy.

“Nhưng nó mang theo thanh danh như vậy, sau này làm sao cưới thê sinh con?”

“A thúc, hắn là lang quân cực kỳ tốt, tự khắc có nương tử tốt hơn chờ hắn, người không cần lo lắng, chỉ cần ăn no bụng, dưỡng tốt tinh thần, chờ ôm tôn tử mập mạp.”

Hắn tốt như vậy, tựa như trăng sáng trên bầu trời, thậm chí trong mắt cũng lóe lên những ánh sao lấp lánh, nương tử tốt trên đời này ai mà không khuất phục. Hắn đã chịu quá nhiều khổ sở, nếu ông trời còn thương tiếc hắn, sẽ cho hắn một nương tử yêu hắn, bảo vệ hắn, toàn tâm toàn ý đối đãi với hắn.

Tháng bảy, ta giao cửa hàng cho Hà nương tử và a thẩm, đi cùng xe ngựa đưa đồ của Hương Tú về quê một chuyến.

Ta rời khỏi nhà khi ta mười hai tuổi, bây giờ đã trôi qua bảy năm, không biết là ta đã thay đổi, hay là gia đình đã thay đổi?

Hằng năm ta đưa ngân lượng về, trong nhà mua bốn mươi mẫu ruộng nước, xây nhà ngói lớn, muội muội gả cho người khác, đệ đệ cưới thê.

Ông bà qua đời từ lâu, ba thúc thúc vô công rồi nghề của ta đều đã cưới thê, cũng đủ sống qua ngày.

Gia đình đối với ta đã quá xa lạ, mà ta đối với gia đình, cũng đã xa lạ.

Tức phụ mà đệ đệ cưới về là một người lanh lợi, nhưng lanh lợi quá mức, lúc nào cũng hỏi ta một tháng kiếm được bao nhiêu tiền, váy trên người ta may bao nhiêu tiền.

Ta không kiên nhẫn nhiều lời với nàng, chỉ cắn răng nhịn, ta lại là một di nương trong miệng của nàng.

Cha ta làm lão thái gia hai năm, chưa từng hỏi qua một tiếng nữ nhi sống có tốt hay không, chỉ nói một câu, dỗ dành chủ mẫu, hầu hạ lão gia cho tốt, nếu kiếm thêm được bạc, nhớ mang về nhà nhiều hơn chút, ông ấy còn phải tích góp tiền cưới thê cho tiểu tôn tôn!

Muội muội thấy ta chính là khóc một trận nghèo, cha ta lấy tiền cho ba thúc thúc cưới thê, ngay cả mười lượng bạc cũng luyến tiếc cho nàng.

Dường như mười lượng bạc kia chỉ là tảng đá ven đường, tùy tiện liền có thể nhặt được.

Bạc là một thứ tốt, nhưng lại không tốt như vậy, nó quá sáng bóng, trong lúc vô tình sẽ soi ra được những khúc mắc trong lòng người.

A nương ta mấy năm trước đã không còn, nhưng không có ai nói với ta, bà ấy làm cho ta hai đôi giày cất ở trong tủ, có một đôi là màu đỏ, để giục ta gả đi, bà ấy còn muốn làm cho ta một bộ y phục màu đỏ.

Người yêu thương ta lại đi sớm như vậy, ai cũng không nói rõ bà ấy ra đi như thế nào, là không muốn hay không dám nói đều không quan trọng, người đã không còn, nói rõ ràng còn có ích lợi gì?

Ta chỉ ở lại ba ngày, để lại mười lượng bạc, nhìn bọn họ tràn đầy thất vọng, cũng không quay đầu lại mà đi.

Ta đã không có nhà, ta không còn gì lưu luyến.

Chỉ khi quỳ gối trước ngôi mộ của a nương, ta mới dám khóc, ta biết chỉ có a nương mới có thể thương xót cho cả chặng đường không dễ dàng gì của ta.

8

Đầu tháng tám, ta trở về Biện Kinh, hoa cúc ở Biện Kinh nở rộ, rực rỡ huy hoàng, vừa mở cửa liền có thức ăn nóng hổi, có người chờ ta về nhà, ngay cả chăn cũng là mùi nắng, nhìn xem, ta sinh ra trên đời này, cũng không phải là uổng phí một lần.

Nương, người xem, có người thương con, con sống rất tốt, nếu người thật sự có thể biết được, vậy thì an tâm đi! Kiếp sau hãy làm một con chim hoặc một con cá! Chỉ cần người muốn, muốn bay bao xa thì bay, muốn bơi tới những nơi nào liền bơi tới nơi đó, nếu muốn làm con người, nếu con có thể gả cho một người tốt, vậy thì người hãy tới làm hài nhi của con đi! Con tất nhiên đem tất cả những gì người muốn dâng đến trước mắt của người. Thương người, yêu người, để cho người làm hài tử hạnh phúc nhất trên đời này.

Thu đi đông đến, có một trận tuyết rơi dày đặc ở Hà Nam, nghe nói lạnh cóng c.hết vô số gia súc và con người.

Thánh nhân không nghĩ biện pháp cứu trợ thiên tai, lại lập ra đạo trường.

*Đạo trường: Nơi làm phép thuật của thầy tu hay đạo sĩ.

Bất luận sự kiện nào cũng có bước ngoặc chuyển tiếp.

Đêm giao thừa, trưởng công chúa tạo phản, lấy lý do thánh nhân là hôn quân, không xứng làm hoàng đế, nàng muốn noi theo Võ hậu, làm một đời nữ hoàng. Nàng c.hém đầu đệ đệ ruột, ngày hôm sau liền c.hết ở tẩm điện của chính mình.

Đại thần trong triều do Tống các lão cầm đầu, nhao nhao ủng hộ thái tử kế vị, chỉ trong vài ngày, hoàng đế Đại Khánh đã đổi người.

Dân chúng không quan tâm ai làm hoàng đế, chỉ cần có thể để họ sống tốt, cho dù là bù nhìn ba tuổi ngồi trên ngôi vị hoàng đế họ cũng công nhận.

Thái tử và người cha c.hết oan uổng của hắn quả thật không giống nhau, không tới mấy ngày đã an bài thỏa đáng chuyện cứu trợ thiên tai, trong triều trên dưới không ai không nói bệ hạ anh minh.

Lưu dân bên ngoài kinh thành chỉ trong một ngày liền không thấy tung tích, nghe nói ai muốn về nhà liền được an bài đưa về nhà, không muốn trở về thì an bài tại chỗ, chia ruộng đất, còn giúp xây nhà, những thứ khác ta không hiểu, nhưng nhìn sức mạnh hành động này, tân hoàng tất nhiên không phải là người đơn giản.

Gió xuân tháng tư ôn hoà, thổi không lạnh cũng không nóng, lúc ta thu cá tôm đưa tới ở cửa sau thì Bảo Châu hùng hùng hổ hổ chạy tới.

Khi hỏi nàng có chuyện gì, nàng chỉ rơi nước mắt, lắp bắp nói không rõ ràng, ta tưởng trong nhà xảy ra chuyện gì liền kéo nàng chạy về.

Nhưng khi đến cửa nhà, chỉ có một đám người vây quanh cửa xem náo nhiệt, một cỗ xe ngựa dừng trước cửa, mấy con ngựa cao lớn bị buộc vào gốc cây lê già.

Thật vất vả mới chen vào được, vừa vào trong, thấy người trong nhà đều ở ngoài sân, nhà cửa nhỏ hẹp, quả thật phòng nào cũng không chứa nổi mười mấy người này.

Chỉ có thể mang ghế dựa ra ngồi nói chuyện trong sân, người ngồi chính giữa mặt trắng không râu, đầu tóc hoa râm, mặc một thân áo vải màu xám, có lẽ lớn tuổi hơn a thúc ta rất nhiều.

Ta biết ông ấy nhất định là nội thị trong cung, đã mặc trang phục bình thường, đương nhiên là không muốn lên tiếng.

Ta kéo Bảo Châu đi tới hành lễ.

“A công an hảo, trong nhà nhỏ hẹp, để a công thiệt thòi rồi.”

Nét mặt ông ấy vô cùng hiền hoà, không phải là khắc nghiệt và sắc bén như được vẽ trong sách.

Ông ấy đích thân đỡ ta đứng lên, trong lòng ta nghi hoặc, rồi lại xoay người đỡ ông ấy ngồi xuống.

“Ngươi chính là nha đầu Bảo Ngân?” Ông ấy vậy mà lại biết tên của ta, nhưng với tuổi của ta, gọi một tiếng nha đầu dĩ nhiên không thích hợp.

“Vâng, ta là Trần Bảo Ngân.”

“Nghe nói ngươi làm vằn thắn hải sản rất ngon, không biết hôm nay lão phu có thể nếm thử không?”

Ngay cả vằn hắn hải sản mà cũng biết? Ta đoán ông ấy nhất định là quen biết đại lang quân.

“Hải sản sáng nay vừa thu còn ở trong cửa hàng. Nhị huynh, huynh đi lấy đi, nhân tiện bảo Hà nương tử cắt ba cân thịt sườn, tam huynh và muội sẽ dọn dẹp phòng trên, để khách nhân ngồi trong sân cũng không phải chuyện hay.”

Dù sao họ cũng là người có thân phận, để người ta ăn cơm ngoài sân cũng không tiện, đúng chứ?

Phòng trên còn rộng rãi một chút, ngày thường a thúc và a thẩm ở, bên ngoài là phòng khách, cách nhau một tấm bình phong, bên trong chính là giường, đem bình phong của phòng ta và Bảo Châu chuyển qua, thu dọn lại một chút, ngồi ăn một bữa cơm cũng không tính là mất mặt.

Hơn mười hộ vệ còn lại, liền an bài ở trong phòng nhị huynh và đại huynh.

Bảo Châu đi theo phía sau ta lau nước mắt, cho đến khi nàng khóc chán chê, ta mới hỏi nàng làm sao vậy?

Nàng nói, “Vừa rồi a công nói, muốn chúng ta mấy ngày nữa chuyển đến kinh thành ở, trưởng huynh đang sai người sắp xếp phòng! A tỷ có đi không?”

Ta biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, liền xoa xoa mái tóc mềm mại của nàng.

“A tỷ đã bao nhiêu tuổi rồi? Mấy năm nay không gả đi là vì trông chừng muội, hiện giờ trưởng huynh muội muốn đón mọi người tới ở chung, muội vui vẻ mà đi là được rồi. A tỷ phải gả cho Cẩu Đản ở cửa thôn, chờ a tỷ gả cho người ta xong, muội muốn trở về ở cùng a tỷ ở thì cứ về, kinh thành cách Biện Kinh bao xa chứ? Chỉ có chuyện này cũng đáng để muội khóc?”

Ta dỗ dành nàng, nếu thật sự có một Cẩu Đản ở cửa thôn cũng rất tốt, ít nhất ta còn có thể gả cho hắn, trong lòng liền không có vọng niệm, đã là vọng niệm, tự nhiên là si tâm vọng tưởng.

“A tỷ lừa người, Cẩu Đản ở đâu ra? A nương muội rõ ràng đã nói với tỷ, muốn trưởng huynh của muội cưới tỷ làm thê tử, nếu trưởng huynh cưới tỷ, tỷ chính là trưởng tẩu của muội, vậy thì phải cùng chúng ta trở về kinh thành.”

Giờ ta mới biết thì ra hắn tên là Ôn Túc, tự là Như Sơ.

Nếu như năm đó ta đáp ứng...

Ta lắc đầu cười khổ, đáp ứng thì thế nào? Con đường làm quan vốn đã gian nan, hắn đã có một hồi trải nghiệm như vậy, tất nhiên là càng gian nan hơn người khác, đương nhiên nên cưới một nương tử có thể trợ lực cho hắn, còn ta có thể cho hắn cái gì? Huống hồ, hắn đối xử với ta cũng không mấy khác biệt.

“Ai nói muội ngốc chứ? Xem những gì muội nói kìa, đúng là có lý, có căn cứ. Tỷ và Cẩu Đản kia định oa oa thân, năm ngoái tỷ về nhà, mới biết được hắn đến bây giờ cũng chưa cưới thê, còn đang chờ tỷ! Làm sao tỷ có thể để hắn thất vọng? Tuyệt đối không thể nhắc lại lời a nương muội từng nói ở trước mặt người khác, sẽ làm hỏng thanh danh của trưởng huynh muội, có biết không?”

Nàng cười hì hì hồi lâu.

“Muội có thể theo a tỷ cùng gả đến nhà Cẩu Đản kia hay không?”

“Muội nói sao? Có nhà ai cưới thê tử còn tiện thể nuôi thêm tiểu di? Chờ a tỷ về quê thành thân rồi, đương nhiên là vẫn phải trở về Biện Kinh, việc trong cửa hàng đều là a tỷ định đoạt, muội muốn ở bao lâu thì ở, a tỷ nuôi muội!”

*Tiểu di: Cô em vợ.

Bảo Châu giống như hài tử ta nuôi lớn, mấy năm nay chúng ta nương tựa lẫn nhau, nàng đối với ta một mực chân thành, luyến tiếc là đương nhiên, chỉ là người truyền lời đều là nội thị trong cung, hơn nữa trông đãi ngộ của nội thị kia, tất nhiên không phải là người bình thường. Bảo Châu theo Ôn gia đến kinh thành, đối với nàng mà nói, như vậy mới là tốt nhất.