Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài FULL

Chương 17: Theo đạo lý, sau này tại sao cô phải mời anh ăn cơm?



Editor: Hy

Sau khi chương trình về Tiểu Tùng Tùng được đưa vào viện cô nhi, kênh 8 đài Đế Đô thu được không ít điện thoại khen ngợi, còn có không ít người lớn tuổi viết thư khen ngợi cho bọn họ. Buổi sáng thường có thói quen xuống dưới lấy bưu kiện và nghe điện thoại, những lá thư khen ngợi này giống như là phượng hoàng rơi vào bầy gà, tổ chương trình rất chú ý những là thư này, giống như là đang ôm viên chân châu cực kì quý giá vậy.

"Mười năm trước, ở trong đài cũng thường xuyên được mọi người gửi thư khen ngợi," Kim đài trưởng hơi hoài niệm mà nhìn những lá thư này, "Mấy năm nay người viết thư đã không còn nhiều nữa rồi."

Nhan Khê mở một phong thư, giấy viết thư là giấy in ấn truyền thống, không có in hoa chìm lại càng không có mùi thơm, nhưng người viết thư lại rất chân thành, mặt giấy không có chút vết bẩn nào, càng không có chữ sai. Chữ viết bằng bút máy già dặn cứng cáp, cách hành văn lão luyện lại nghiêm túc, từ trong những hàng chữ là có thể thấy được, vị khán giả này đã xem bao nhiêu chương trình của bọn họ.

Bức thư cuối cùng, vị này đã hơn 70 tuổi thường viết cho họ những lời chúc phúc, Nhan Khê mặc dù không biết tướng mạo của ông, nhưng lại có thể cảm nhận được ông ấy rất kì vọng vào tiết mục của bọn họ.

Đọc xong thư gắp lại bỏ cẩn thận vào phong thư, lấy điện thoại ra chụp một tấm hình phong thư này, những lời chúc tốt đẹp của ông ấy, cô sẽ nhận lấy và nhớ kĩ.

Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, Nhan Khê lấy giấy bút trả lời cho ông lão một phong thư, có đồng nghiệp tới, cười nói: "Viết tay tốn nhiều sức, không bằng dùng máy tính mà đánh chữ."

"Không sao, dù sao tôi cũng đang nhàn rỗi nhàm chán." Nhan Khê cười với đồng nghiệp, tiếp tục vùi đầu vào viết.

Chữ của cô mặc dù không đẹp mắt bằng chữ của ông lão ấy, nhưng mà cô cảm thấy, có lẽ ông lão sẽ thích thư viết tay hơn.

"Ngày mai em nghỉ, có sắp xếp gì không?" Lúc Trần Bôị đi tới, Nhan Khê vừa vặn viết xong thư, cô ngẩng đầu lên nói, "Ngày mai có khả năng em sẽ mời một người đi ăn cơm."

"Vậy thì không còn cách nào rồi," Trần Bội xoay người nói nhỏ bên tai cô, "Có một nhà tại trợ làm hoạt động tại cửa hàng tổng hợp, muốn mời chúng ta tham gia, nhìn trúng đồ vật nào thì sẽ bán giá vốn cho chúng ta, nếu như em không đi, chị sẽ đem slot này cho người khác."

"Vậy thì thật là không khéo," Nhan Khê lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, "Mấy hôm trước không phải Tiểu Dương luôn nói muốn mua một ít đồ gia dụng sao, không bằng chị mang sang cho cô ấy đi."

"OK." Trần Bội cười một tiếng, không hỏi Nhan Khê ngày nghỉ mà hẹn ăn cơm với ai, quay đầu tìm Tiểu Dương nói chuyện này, còn đặc biệt nói là Nhan Khê mang slot này tặng cho cô nàng nữa, làm cho Tiểu Dương liên tục nói cảm ơn với cô.

Nhan Khê biết Trần Bội cố ý lôi kéo cô, nên ngẩng đầu lên nói: "Toàn bộ là nhờ chị Trần có máu mặt, người ta mới mời chúng ta, bằng không thì thì ông chủ cửa hàng nào biết rõ em là ai đâu."

Mọi người giúp nhau thổi phồng một phen, chuyện này coi như xong, Nhan Khê mở Wechat ra, mở khung chat, gửi cho đối phương một tin nhắn.

Trong phòng họp, Nguyên Dịch mặt không cảm xúc mà nghe hai giám đốc chi nhánh tranh cãi nhau, giả bộ như không nhìn thấy hai người này có bộ dáng mâu thuẫn, "Chuyện này cho hai người tự thương lượng xử lĩ, tôi hi vọng tuần sau có thể có được kết luận."

Mọi người đều biết tính cách Nguyên Dịch, thấy anh đã mở miệng, hai bên đều đem lời đang định nói nuốt xuống.

Nguyên Dịch nâng mi nhìn mọi người: "Còn có chuyện gì không, nếu không thì tan họp."

Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, cuối cùng cũng có một người mở miệng nói: "Sếp, liên quan tới mở rộng hạng mục..."

"Cái hạng mục này tôi không coi trọng." Nguyên Dịch gõ gõ mặt bàn, thái độ có chút cương quyết bướng bỉnh, nhưng mọi người ngồi ở đây không ai dám nhiều lời, chỉ im lặng nghe. Sếp nhà họ thoạt nhìn không giống với người làm ăn đứng đắn, nhưng ánh mắt đầu tư vẫn rất chuẩn, những viên chức như bọn họ sớm đã thành thói quen.

Sau khi tan họp, Nguyên Dịch không đứng dậy, mà mở điện thoại ra. Trong lúc anh đang họp, đơn giản là không thích dùng điện thoại, cho nên dù nửa giờ trước có nghe thấy âm thanh nhắc nhở của Wechat, anh vẫn kiên nhẫn cho tới bây giờ.

Cô gái này rốt cuộc cũng đã định thời gian ăn cơm và địa điểm, anh còn tưởng đối phương đã quên rồi cơ.

Đối phương đã sớm đáp ứng, Nguyên Dịch sẽ không cự tuyệt, nhưng lại không muốn làm cho bản thân lộ ra quá nhiệt tình, anh xóa hết các chữ đã gõ, gửi một chữ "Được" đi.

Cái chữ này nhất định có thể thể hiện là anh đang cố gắng làm, chỉ là thái độ lễ phép đáp ứng?

Nhưng mà Nhan Khê lại là người tương đối dễ tính, thấy đối phương đã đồng ý với sắp xếp của cô, liền ném di động sang một bên, làm gì có suy nghĩ hàm nghĩa và cảm xúc phía sau chữ đó chứ, cũng không phải là học sinh đang làm bài thi đọc hiểu.

Thật vất vả nghỉ phép, Nhan Khê vừa về tới nhà, liền cởi bộ váy đoan trang trên người xuống, thay một cái váy ngủ thoải mái dễ chịu, đi đôi dép mềm rồi tiến vào trò chơi giết quái.

Chơi được một nửa, điện thoại vang lên, cô ấn loa ngoài, tiếp tục thao tác nhân vật đang đánh quái ở phó bản.

"Đại Hà," Thanh âm của Đào Như ở trong di động truyền tới, "AAAA, tao thấy mày ở trên TV!"

Nhan Khê nhìn giờ, bây giờ đúng là lúc chiếu "Những câu truyện bên người", "Thế nào, tao có phải rất ăn ảnh hay không?"

"Nhan Đại Hà, mày thế này là lừa người, đi làm ở đài truyền hình lúc nào, cũng không báo cho chúng tao một tiếng." Đào Như chậc chậc nói, "Nhưng cái mặt của mày đúng là rất được, bộ dạng của một tiểu bạch hoa, làm người khác sinh lòng muốn bảo vệ mày."

"Hiện tại tiểu bạch hoa cũng bị bôi đen thành cái dạng gì rồi, đây là mày khen tao là đang mắng tao," Nhan Khê nở nụ cười, "Lần trước không phải tao nói với mày rồi à, tao đang đi làm ở đài truyền hình, thấy tao ở trên TV thì có gì kì quái."

Hai người bôi đen nhau một hồi, bỗng nhiên Đào Như nói: "Nói chuyện phiếm cùng mày luôn nói không biết trời đâu, tao là muốn nói với mày một chuyện."

"Cái gì?" Nhan Khê rời phó bản, bưng cốc nước trái cây trên bàn uống một ngụm.

"Ngụy Hiểu Mạn và Trần Minh Động chia tay rồi," Đào Như nói giọng có chút khinh thường, "Tao biết ngay mà, hai tiểu tiện nhân đó sẽ không có kết cục tốt đẹp gì."

Năm đó bốn người họ ở chung một phòng, tình cảm rất tốt, ai cũng không nghĩ tới Ngụy Hiểu Mạn sẽ lợi dụng thời gian mẹ của Nhan Khê bị bệnh, cùng Trần Minh Động có gì đó.

"Một bàn tay thì vỗ sẽ không kêu, Trần Minh Động mà không có tâm tư kia,  Ngụy Hiểu Mạn cũng sẽ không đào được bức tường này," Hai ba năm trước, Nhan Khê đã sớm quyên hai người này, "Hôm nay mày gọi điện cho tao là vì muốn nói cái này?"

"Tao là từ chỗ bạn học trước kia thăm dò được, Ngụy Hiểu Mạn đến Đế Đô rồi." Đào Như vội ho một tiếng, giọng dần dần nhỏ đi. Năm đó mẹ Nhan mất, Đại Hà thương tâm mà gầy đi một vòng, sau khi xử lí xong hậu sự của mẹ Nhan, hồi trở lại trường học lại phát sinh truyện này, lúc đó Đại Hà có bao nhiêu khổ sở?

"Cô ta đến thì đến, có liên quan gì tới tao," Ngữ khí Nhan Khê hơi nhàn nhạt, "Mày yên tâm đi, cho dù vận khí của tao không tốt mà gặp cô ta, tối đa cũng chỉ trợn mắt với cô ta một cái, không đánh nhau đâu."

"Ai muốn mày đánh nhau với nó?" Đào Như im lặng, làm sao mà nhấc lên quan hệ đánh nhau rồi.

Sau khi nói chuyện xong với Đào Như, Nhan Khê nằm chết dí trên giường, mở Weibo ra lướt.

Về phần những chuyện nhỏ nhặt trước kia, cô đã sớm quên rồi. Đời người, chuyện vận khí không tốt, sẽ khó tránh khỏi gặp những kẻ cặn bã, hết vận xui, thì vận may sẽ tới.

Cũng không biết bạn trai tương lai của cô đang ngồi xổm ở cái xó xỉnh nào, lúc này rồi mà còn chưa tới tìm cô.

Cùng một cô gái gặp mặt, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen có phải quá nghiêm túc không?

Nguyên Dịch đứng trước tủ quần áo, ánh mắt đảo qua từng dãy trang phục, giống như đang dò xét lãnh đại thuộc quốc gia của mình.

"Em trai," Nguyên Bác gõ cửa đi vào, "Hôm nay theo anh một chuyến, một ông chú mời chúng ta làm khách."

"Không đi," Nguyên Dịch gỡ áo sơ mi trắng xuống, "Em có hẹn rồi."

Cô gái kia cũng không phải là gì của mình, mình mặc cái gì thì cần cân nhắc tâm tình của cô ta sao? Áo sơ mi trắng đồ tây rất được, vạn năng phối hợp không sai gì cả.

"Hẹn với ai?" Nguyên Bác ngồi xuống ghế sô pha, "Ông chú này muốn dẫn theo một cô gái cho cậu làm quen, nghe nói cô ấy là bạn cấp 3 của cậu đấy."

Nguyên Dịch cúi đầu thay quần áo không nói gì cả.

"Nếu như cuộc hẹn hôm nay không quá quan trọng, thì hủy đi." Ngữ khí Nguyên Bác bình thản, "Tuổi của cậu cũng không còn nhỏ nữa."

"Đàn ông lập nghiệp trước rồi mới lập gia đình, em không gấp." Nguyên Dịch cúi đầu thắt cà vạt, "Dù sao anh cũng không gấp, em cái gì chứ?"

"Anh có bạn gái, cậu không có," Nguyên Bác không thích phép khích tướng này, "Cậu nếu không muốn gặp, thì quên đi. Nhưng đợi bố mẹ trở về, mẹ sẽ lại thúc giục cậu."

"Bọn họ vợ chồng ân ái, làm gì còn thời gian quản em?" Đem cà vạt thắt xong, bẻ cổ áo, giọng Nguyên Dịch bình thản lại có chút lạnh nhạt, "Em đã qua tuổi để họ quan tâm rồi."

Nguyên Bác thấy em trai như vậy, im lặng.

11h40 phút, Nhan Khê tới điểm hẹn, phát hiện Nguyên Dịch đã tới.

"Xin lỗi, để anh đợi lâu." Không ngờ Nguyên Dịch tới sớm vậy, Nhan Khê ngồi đối diện anh, đem menu đưa cho Nguyên Dịch. Nguyên Dịch nhìn menu mà không nhận, "Nhường phụ nữ trước."

Nhan Khê lại sững sờ lần nữa, cười cười thu menu lại, sau đó chọn hai món.

Sau khi gọi đồ ăn, hai người ngồi đối diện, không nói chuyện. Nhan Khê thấy Nguyên Dịch không có bộ dạng chủ động nói chuyện, cảm thấy nến cứ im lặng như vậy, bữa cơm này cô sẽ đau dạ dày, "Nguyên tiên sinh, viện cô nhi mấy ngày trước có đưa một tờ chi tiêu cho tôi, còn muốn tôi thay mặt tất cả trẻ em ở đó nói lời cảm ơn. Tờ chi tiêu này anh muốn xem không?"

"Không cần," Nguyên Dịch lắc đầu, "Hôm nay cô đến là để nói những cái này?"

Hóa ra đúng là vì chuyện của viện cô nhi mới mời anh ăn cơm, xem ra người phụ nữ này đã quên chuyện hôm trao đổi Wechat rồi.

"Hả?" Nhan Khê không hiểu nhìn trên mặt Nguyên Dịch viết bốn chữ "Tôi mất hứng rồi", rõ ràng khuôn mặt này từ đầu tới cuối khong có nhiều biến hóa, vậy loại ảo giác này từ đâu mà tới?

Cô liếc mắt, "Lần trước anh cố ý tiễn tôi về nhà, tôi còn chưa nói lời cảm ơn với anh. Cố tình muốn mời anh ăn cơm, lại sợ anh bận việc, không tiện làm phiền..."

Trên thực tế cô chỉ là không muốn đối phương cho rằng, cô mặt dầy ôm bắp đùi, dù sao... cô là một đóa tiểu bạch hoa độc lập.

"Ồ," Nguyên Dịch rủ mí mắt, "Ngày nghỉ lễ của tôi không vội."

"Ha ha, vậy sao, vậy thì thật không tệ, "Nhan Khê lễ phép cười.

Nguyên Dịch ngẩng đầu nhìn cô: "Về sau cô mời tôi ăn cơm, ngày nghỉ lễ đều được cả."

Nhan Khê cười gật đầu, sau đó mới ý thức được không đúng.

Theo đạo lý, sau này tại sao cô lại muốn mời anh ăn cơm?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nguyên tiểu nhị: Tôi trầm mặc ít nói, là cao lãnh như vậy đấy.