Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài FULL

Chương 67



Nguyên Dịch quay đầu liếc mắt nhìn Nhan Khê một cái, không trả lời tin nhắn của Trương Vọng, thuận tay nhét điện thoại vào túi áo.

Nhận thấy Nguyên Dịch đang nhìn mình, Nhan Khê quay đầu nhếch miệng cười với anh.

Thấy cô cười ngây ngô, tay Nguyên Dịch có chút ngứa ngáy, đưa tay kéo mặt cô sang hai bên, "Sao cười lên lại ngốc như vậy?"

"Tôi là một cô gái thông minh, vậy mà anh nói tôi ngốc?" Nhan Khê đẩy tay Nguyên Dịch ra, nói nhỏ, "May mà mặt tôi đẹp tự nhiên, nếu không thì nắm kéo như anh, chắc chắn mặt sẽ bị hủy hết rồi."

"Người nào trang điểm cho em thành như vậy, cũng thật là nhìn không ra rồi." Nguyên Dịch thấy hai bên má cô hơi đỏ lên, bắt đầu hối hận vừa rồi lực tay của mình hơi lớn, rõ ràng không dùng nhiều lực, sao mặt lại đỏ thành như vậy?

Dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng xoa mặt cô, "Có đau không?"

"Anh thử xem." Nhan Khê trở tay kéo mặt Nguyên Dịch, sau đó thất vọng buông tay ra, "Da mặt anh quá dày, tôi kéo không được."

"Đó là em kéo không đúng chỗ." Nguyên Dịch cúi đầu, đưa mặt đến trước mặt Nhan Khê, đưa tay chỉ quai hàm, "Em có ngốc hay không, không biết kéo ở đây à?"

"Ai ngốc?" Nhan Khê không kéo mặt anh, ngược lại nắm tai anh, cười hì hì nói, "Anh nói ai ngốc?"

"Buông tay, buông tay." Nguyên Dịch bắt lấy tay Nhan Khê, ảo não nói, "Tai của đàn ông không thể nắm."

Tài xế ngồi phía trước cực kỳ thức thời nâng tấm chắn lên, không làm vây chẳng lẽ lại xem boss bị bạn gái nắm lỗ tai. Bình thường trong công việc boss rất nghiêm túc đứng đắn, nhưng nói đến chuyện tình cảm, cũng không khác gì một chàng trai mới lớn.

Đàn ông sao, tai bị phụ nữ nắm, tai sẽ mềm nhũn thôi.

Hai người cười đùa một trận, cuối cùng Nhan Khê lỡ cọ son môi lên áo khoác tây trang của Nguyên Dịch, cô chột dạ lấy khăn tay xoa xoa vết son môi, cười trừ nói: "Cái đó, gần đây anh bận rộn như vậy, anh không cần chạy tới đâu?"

"Có bận cũng cần phải đến đón em." Nguyên Dịch làm bộ như không nhìn thấy hành vi mờ ám của cô, "Ai kêu tôi còn đang theo đuổi em, chỉ lấy tiền đặt cọc, còn chưa thu được tiền lời."

"Tiền lời..." Nhan Khê nhíu mày, "Phải xem biểu hiện của anh."

Nguyên Dịch thấy tấm chắn đã nâng lên, kéo người vào trong ngực, hôn mạnh một cái: "Nhan Tiểu Khê, em rất may mắn mới gặp được người đàn ông như tôi."

Bị cô gái mình thích trêu chọc như vậy, đàn ông không đủ bình tĩnh, đã sớm biến thành cầm thú rồi.

"Nếu không phải là anh sao, tôi còn không hiếm lạ." Nhan Khê ngồi thẳng người, liếm liếm đôi môi đỏ au, "Anh nói, đúng không?"

Nguyên Dịch lần thứ hai kéo người vào trong lòng, ôm thật chặt: "Thật sự là trúng tà của em rồi."

Ngoan ngoãn tựa vào trong lòng Nguyên Dịch, Nhan Khê nghe được tiếng tim anh đập dồn dập, tốc độ này giống như là vượt qua mức bình thường rồi?

"Nguyên Tiểu Nhị, có một số việc anh không nói với tôi, tôi cũng không hỏi." Nhan Khê thay đổi tư thế dễ chịu tựa vào trong ngực Nguyên Dịch, "Quản lý công ty, tôi cũng nửa hiểu nửa không. Nhưng nếu anh gặp khó khăn, có thể tâm sự với tôi, cái khác thì tôi không thể làm, ít nhất có thể cho anh một vòng tay yêu thương."

"Vòng tay yêu thương?" Nguyên Dịch bật cười, nhìn cô gái trong lòng, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên đỉnh đầu cô, "Không bằng cho một cái hôn yêu thương."

"Nguyên Tiểu Nhị, anh theo Trương Vọng học xấu." Nhan Khê từ trong lòng Nguyên Dịch ngẩng đầu lên, đưa tay vòng lên cổ chạm vào môi anh, "Rồi, bây giờ nói tôi nghe chút, rốt cuộc anh và người nhà anh nháo đến đâu rồi?"

Mấy tin đồn trên mạng này, tuy rất nhanh đã bị đè xuống, nhưng hai ngày gần đây người trong đài ở sau lưng xem cô như truyện cười không ít, có thể thấy tin tức này vẫn còn lan truyền.

"Lần trước không phải anh nói, không có chuyện lớn gì sao." Nguyên Dịch cúi đầu nhìn vào hai mắt Nhan Khê, "Đừng xem thường người đàn ông của em, ông ấy không cho tôi cổ phần của công ty Nguyên gia, thì cũng chỉ có thể cho anh của tôi, mặc kệ ông ấy."

Anh em nhà giàu của người ta, vì gia sản chỉ sợ sớm đã tranh đến đầu rơi máu chảy, tình cảm của Nguyên Dịch và anh của anh giống như là rất tốt, nghe giọng điệu này của anh, thật đúng là không thèm để ý gia sản của Nguyên gia. Nhan Khê cảm thấy anh thật không để ý, nhất thời cảm giác lo lắng trong lòng toàn bộ tiêu tán, "Anh có thể nghĩ như vậy thì tốt."

"Gần đây chắc chắn có người ở sau lưng nói xấu em." Nguyên Dịch không phải người không ăn khói lửa, mấy chuyện phát sinh gần đây, nếu không có ai nhân cơ hội này gây chút chuyện cho Nhan Khê, đó mới đúng là chuyện lạ, "Em không thích nghe người khác nói hưu nói vượn, tôi không thiếu tiền, chỉ thiếu phụ nữ. Nếu ai nói chuyện không xuôi tai, em cũng không cần nhịn, nên xử thì xử, cần mắng cứ mắng."

"Thiếu phụ nữ?" Nhan Khê khẩy khẩy nút áo sơ mi của anh, "Bởi vì thiếu phụ nữ, anh mới theo đuổi tôi??"

"Không không không." Nguyên Dịch lập tức sửa lại, "Ngũ hành của anh thiếu em, có em thân thể mới khỏe mạnh, tài vận hưng thịnh, mọi chuyện thuận lợi."

"Ngoan." Nhan Khê buông tay nắm khủy áo của anh ra, cười tít mắt nói, "Tôi cũng cho là như vậy."

Nguyên Dịch:... Dieenddanleequuyddon.

Thật sự là càng ngày càng không biết xấu hổ, cũng không biết là thói quen của ai.

"Đúng rồi, có chuyện đã quên nói cho anh, vừa rồi ở cửa hàng đá quý gặp phải mẹ anh." Nhan Khê nói, "Bởi vì chưa chính thức ra mắt bà ấy, cho nên tôi không chủ động tới chào hỏi bà."

"Không chào hỏi là đúng." Biểu tình của Nguyên Dịch một lời khó nói hết, "Người mẹ này của tôi, tuy không có tư tưởng gì xấu, nhưng là hơi có bệnh công chúa, người bình thường chịu không nổi bà."

"Nói hưu nói vượn." Nhan Khê bật cười, "Đừng để người khác nghe thấy anh nói như vậy."

"Cho nên tôi không nói với người khác." Nguyên Dịch xoa xoa đầu cô, "Việc này em không cần quan tâm, xử lý tốt chuyện gia đình, là việc mà người đàn ông phải làm. Em là vợ tương lai của tôi, sao tôi có thể để em chịu uất ức."

"Hiện tại đã nghĩ để tôi làm cô dâu của anh rồi hả?" Nhan Khê cười tít mắt chọc chọc bụng anh, "Nghĩ đến tốt vậy."

"Không nghĩ mới có vấn đề." Nguyên Dịch nâng nâng cằm, "Tôi cũng không phải người lấy chuyện tình cảm ra đùa giỡn."

"Điểm này anh so với Trương Vọng thì tốt hơn rất nhiều." Nhan Khê nói, "Anh ta cái gì cũng tốt, chỉ là ở phương diện tình cảm thì quá tùy tiện rồi."

"Ừm, tôi không học theo cậu ta." Nguyên Dịch gật đầu, "Tôi không phải người tùy tiện."

"Tùy tiện thì không phải người?"

"Nhan Tiểu Khê, lúc đang nói mấy lời biện hộ, em có thể nghiêm túc một chút không?"

"Hì hì, không thể."

Nhan Khê ở nhà Nguyên Dịch một đêm, buổi sáng thức dậy mở tủ quần áo ra, phát hiện bên trong ngoại trừ đồ cô thay hai ngày trước, còn có rất nhiều quần áo kiểu dáng nữ khác. Chọn một bộ để thay, số đo cũng cực kỳ vừa vặn.

"Nhị thiếu." Dì Lý nhìn Nhan Khê từ trên lầu đi xuống, cười nói với Nguyên Dịch ngồi đối diện trên sofa, "Cô Nhan xuống rồi."

Tờ báo trong tay Nguyên Dịch run run, nhìn Nhan Khê đang đi về phía mình, giọng nói bình tĩnh: "Dậy rồi hả? Ăn sáng thôi."

Bộ quần áo này Nhan Tiểu Khê mặc vào nhìn đẹp thật, xem ra nhà thiết kế đó không có lừa anh.

"Chào buổi sáng." Nhan Khê đi đến cạnh Nguyên Dịch, "Quần áo rất được, tôi rất thích, cám ơn anh."

"Em thích là tốt rồi." Nguyên Dịch muốn nói, anh mới không phải cố ý chuẩn bị cho cô, chỉ là thuận tay mà thôi, nhưng nhìn dáng vẻ cười tít mắt của Nhan Khê, anh nói không được mấy lời sĩ diện này, vốn, vốn đúng là cố ý chuẩn bị cho cô mà.

Dì Lý cười liếc mắt nhìn hai người một cái, xoay người vào bếp.

Bà làm việc ở Nguyên gia nhiều năm như vậy, nhìn Nhị thiếu từ lúc mười tuổi lớn lên từng chút một, nhìn anh đi sai đường, nhìn anh khắc khẩu với ba mẹ, lại từ từ trở nên thành thục chững chạc hơn, nhưng ở phương diện tình cảm, lại thủy chung không có chút tin tức gì.

Rốt cục bây giờ gặp được người lưỡng tình tương duyệt, trong lòng bà rất vui mừng, hận không thể mong là ngày mai Nhị thiếu và cô Nhan lập tức kết hôn, hai người có cuộc sống ổn định ngọt ngọt ngào ngào.

Được Nguyên Dịch đưa đến đài truyền hình, Nhan Khê vừa đi vào cửa lớn, đã gặp được mấy người quen biết. Sau khi chào hỏi qua lại mấy câu, một người nói: "Vừa rồi đưa cô đi làm, là Nguyên nhị thiếu hả?"

Nhan Khê cười không phủ nhận, cửa thang máy mở ra, mọi người đi vào thang máy, Nhan Khê và vài người lên tầng.

Mọi người thấy Nhan Khê không hề lấy chuyện này khoe ra, trong lòng đã tò mò lại xấu hổ mở miệng. Mấy ngày hôm trước còn có người nói, Nguyên nhị thiếu khẳng định đá Nhan Khê, không nghĩ tới cảm tình của người ta lại rất tốt, lại đưa người ta đi làm nữa.

Kẻ có tiền kiểu này, chẳng lẽ còn thiếu một chiếc xe? Nếu không phải tình cảm đang tốt đẹp, anh anh em em, không nỡ tách ra.

Lúc Nhan Khê ra khỏi thang máy, cửa thang máy đóng, đồng nghiệp Giáp mới mở miệng: "Thật ra tôi cảm thấy, cô Nhan rất tốt, Nguyên nhị thiếu thích cô ấy như vậy, cũng không phải không có lý do."

"Ai biết những đại gia nhà giàu này nghĩ như thế nào." đồng nghiệp Ất không chút để ý nói, "Ước chừng là ngại công việc của cô Nhan không tốt, xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, hoặc là ngại cô ấy không phải xuất thân thế gia. Bọn họ có thể có kết quả tốt hay không, không phải xem thái độ ba mẹ của Nguyên gia, mà là xem Nguyên nhị thiếu nghĩ như thế nào?"

"Lời này nói vậy là sao?" Đồng nghiệp Giáp tò mò, "Nguyên nhị thiếu vì cô Nhan, gia sản cũng không cần, này chẳng lẽ còn không phải là chân tình sao?"

"Nhất thời buông bỏ không tính là gì, chỉ sợ ngày sau anh ta sẽ hối hận, đến lúc đó cô Nhan là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt anh ta." Giọng điệu đồng nghiệp Ất có chút đồng tình, "Hiện thực so với tiểu thuyết tình cảm tàn khốc hơn nhiều, chỉ hy vọng cô Nhan không gặp phải loại chuyện này."

Đồng nghiệp Giáp trầm mặc xuống.

Quay xong Bản tin 12h, Nhan Khê đi ra studio, chỉ thấy bốn phía có mấy đồng nghiệp cười tít mắt nhìn mình.

"Mọi người đây là vẻ mặt gì?" Nhan Khê đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cơm.

"Lại gọi cơm làm gì, cơm trưa tình yêu đã có người đưa qua rồi." Trần Bội chỉ chỉ người đứng ở cửa.

Nhan Khê ngẩng đầu nhìn lại, nhận ra người nọ là tài xế của Nguyên Dịch, trong tay đối phương mang theo cà mèn, cầm hoa tươi.

Nhìn thấy Nhan Khê, trên mặt tài xế lộ ra nụ cười: "Cô Nhan, đây là Nguyên tổng dặn tôi đưa cơm trưa tới cho cô."

"Cảm ơn." Nhan Khê nhận hoa và cà mèn.

"Buổi trưa Nguyên tổng ăn cơm với khách hàng, thấy đồ ăn khá ngon, gọi một phần để tôi đưa quá." Tài xế thay boss nhà mình nói hai câu dễ nghe, "Cô từ từ dùng, tôi về khách sạn đón boss."

"Phiền anh rồi, cám ơn."

Nhan Khê quay đầu, phát hiện vài ánh mắt nhìn chằm chằm mình.

"Tôi nhớ có người nào đó nói, không thích người khác tặng hoa?"

"Cơm trưa tình yêu nha...."

"Đến chỗ khác ăn cơm, có đồ ăn ngon cố ý đưa qua một phần, răng tôi đều ngọt đến sâu luôn rồi."

"Ngược cẩu ngược cẩu, cẩu độc thân không có quyền."

Nhan Khê gạt một đám đồng nghiệp xem náo nhiệt ra, đặt hoa tươi lên bàn làm việc của mình, thấy sau cửa văn phòng còn hai người xem náo nhiệt, nhất thời bật cười, "Mọi người thực nhàm chán."

"Vây xem hiện trường ân ái một chút cũng không nhàm chán." Tiểu Dương vịn khung cửa, cười hì hì nói, "Hộp lớn như vậy, rốt cuộc anh Nguyên gói cho chị bao nhiêu đồ ăn?"

Đó là một cà men sáu tầng, Nhan Khê mở nắp, trên cùng là cơm trắng, mặt sau là các loại đồ ăn rau xào, phía dưới một tầng chứa canh, sau khi bày ra môt bàn đồ ăn, tỏa ra hương vị nồng đậm.

"Ngửi được hương vị này, tôi cảm thấy đồ ăn trong căn tin của đài truyền hình chúng ta đều là cho heo ăn." Tiểu Dương cùng mấy đồng nghiệp không muốn tự ngược, thay Nhan Khê đóng cửa lại.

"Một người đàn ông đang lúc ăn ngon, có thể nhớ tới bạn gái mình, này tất phải là chân tình mới làm ra được." Tiểu Dương nhớ tới bạn trai trước của mình, đó là người không để đồ thừa, mỗi lần hai người hẹn hò, chỉ cần trên bàn có đồ ăn ngon, hắn ta cũng chỉ vùi đầu ăn liên tiếp. Không phải cô thiếu ăn gì, nhưng mà có đôi khi thật đúng là thiếu ăn, để cô biết trong lòng đối phương mình nặng bao nhiêu.

"Bên ngoài còn có người nói, cô Nhan khẳng định đã bị đá." Thợ trang điểm xuy một tiếng, "Chỉ là đoán già đoán non."

"Những lời này nói đúng." Triệu Bằng bắt chéo hai chân nói, "Tôi là người từng trải, đàn ông có thích phụ nữ hay không, tôi còn nhìn ra được. Anh Nguyên trong miệng mọi người, khẳng định có tình cảm rất sâu đậm với Tiểu Nhan."

Lúc trước anh cảm thấy người đàn ông kia có khả năng có ý với Nhan Khê, chẳng qua Nhan Khê vẫn nói hai người là bạn, anh cũng không xen vào việc của người khác.

Đã sớm nói rồi, đàn ông đối xử như vậy với một cô gái, còn nói coi cô ấy như bạn, hù ai vậy? Đều đã là đàn ông, người nào không rõ người nào chứ.

"Anh Triệu người từng trải, anh nói bọn em nghe một chút, khi nào thì hai người họ kết hôn." Tiểu Dương rót cho Triệu Bằng ly nước, "Nào, uống miếng nước, nói nghe một chút."

"Cái này..." Triệu Bằng nhấp một ngụm nước, "Tôi cũng không biết."

"Cắt!" Mọi người tản ra, không phản ứng lại Triệu Bằng.

Triệu Bằng cười cười, cũng không thèm để ý thái độ các đồng nghiệp, ngẩng đầu nhìn cửa ban công, loại vấn đề này mà hỏi anh, còn không bằng đến hỏi Nhan Khê. Trong tình cảm giữa hai người này, tuy Nguyên Dịch có quyền thế, gia thế tốt hơn Nhan Khê, nhưng mà trên thực tế chiếm thế chủ đạo, có thể là Nhan Khê.

Lấy thân phận để bàn trong tình yêu ai mạnh ai yếu, trên thực tế là vô nghĩa.

Nguyên Dịch và đối tác ra khỏi khách sạn, anh không thích đi tới chỗ ăn chơi khác, đối tác quen thuộc đều biết thói quen của anh, cho nên sau khi bữa tiệc kết thúc, cùng nhau đi về.

Trợ lý Mạnh nhìn mấy chiếc xe đi xa, nói với Nguyên Dịch: "Bên trong có lão hồ ly, nói một đống lời vô nghĩa, không có câu nào nói đúng chỗ."

Có một số người sau khi biết boss bị thu hồi chức vụ tại Trường Phong, thái độ trở nên có chút biến đổi, may mà vài năm nay boss đã có nhóm đối tác cố định, nếu không lão Nguyên tổng đánh tới, thật không biết phải hao tổn ít nhiều.

Bất quá mặc dù tài sản không có hao tổn bao nhiêu, nhưng là thái độ của một số người cũng đủ làm cho người ta ghê tởm. Những người đó không đi nhận tượng vàng Oscar, cũng bởi vì phải nể bên trên không có cách nào khác phải diễn trò, chẳng thế thì sớm làm vẻ vang sự nghiệp giải trí quốc gia rồi.

"Chậc." Nguyên Dịch đặt tay vào túi quần, khí chất tinh anh quanh thân nhất thời biến thành một chút sang trọng nhưng lại có vẻ lưu manh, "Vì những người này mà tức giận, không bằng suy nghĩ một chút tin tức thứ ba tuần sau sẽ ra mắt trò chơi di động."

"Boss, hiện ở trên mạng đã nóng lên rồi, không thiếu cộng đồng mạng đều đã tò mò trò chơi này khi nào thì chính thức công khai thử nghiệm." Trong lòng trợ lý Mạnh cũng có chút không yên, trò chơi này boss đã bỏ ra không ít tiền bạc, nếu hưởng ứng không tốt, thời gian một năm và số tiền đầu tư này, xem như ném ùm một tiếng vào nước rồi.

"Ừm." Trong tay Nguyên Dịch có một đội ngũ tinh anh, cho nên trong thời gian tuyên truyền, anh chưa bao giờ lo lắng.

Bây giờ điều anh lo lắng... Là làm sao lấy được cảm tình trước mặt ba của bạn gái.

Sống gần hai mươi bảy năm, lá gan của anh chưa từng nhỏ như vậy.

Đang nghĩ ngợi, reng reng, điệng thoại liền vang, hiện lên người gọi là "Nhan Tiểu Khê."

Nhận điện thoại xong, Nguyên Dịch ngây ngẩn cả người.

Trợ lý Mạnh thấy sắc mặt boss trắng xanh, tứ chi cứng ngắc, thật cẩn thận hỏi: "Boss, anh làm sao vậy?"

Đầu tư thất bại?

Cổ phiếu tuột dốc?

Anh sẽ nhanh chóng thất nghiệp sao?

"Không có việc gì." Nguyên Dịch quay đầu nói, "Cậu về công ty làm việc đi, tôi có việc gấp phải làm."

Thấy boss gấp thành như vậy, trợ lý Mạnh càng lo lắng: "Boss, mặc kệ có chuyện gì, vạn lần đừng nóng vội, gấp gáp dễ xảy ra chuyện xấu, gắng giữ tỉnh táo từ từ sẽ tốt thôi."

"Bạn gái nói tôi đi cùng cô ấy tới sân bay đón ba cô ấy, cậu nói tôi không vội được sao?" Nguyên Dịch đi tới vài bước, "Đợi chút, cậu trước đừng về công ty vội, bây giờ cậu lái xe đi mua quà để tặng cho trưởng bối, tôi đến đài truyền hình đón người."

"Đợi một chút!" Nguyên Dịch gọi trợ lý Mạnh đang chuẩn bị đi, "Cậu lái xe đến đài truyền hình đón người, quà gặp mặt tôi tự mình đi mua có vẻ có thành ý hơn."

Trợ lý Mạnh thấy boss hoảng đến xoay vòng vòng, nhịn không được hỏi: "Boss, cô Nhan có nói với anh là, khi nào Tống tổng xuống máy bay không?"

"Hơn năm giờ chiều."

Trợ lý Mạnh nhìn đồng hồ, hiện tại mới hai giờ chiều.

"Vậy bây giờ anh đi mua quà gặp mặt, rồi đi đón cô nhan không tốt hơn sao?"

"Không được, lỡ như muộn thì làm sao?" Nguyên Dịch phủ định, "Lần đầu tiên tôi gặp ba vợ tương lai, không thể muộn được."

Trợ lý Mạnh: Bạn gái vừa mới theo đuổi, đã gọi ba người ta là ba vợ tương lai rồi. Qua vài ngày, có phải boss muốn theo cô Nhan cùng kêu là ba luôn không?

"Boss nói rất đúng."

Nhan Khê tan việc, đến dưới lầu phát hiện người đón cô không phải Nguyên Dịch và tài xế của anh, mà là trợ lý Mạnh, cũng có chút kỳ quái: "Trợ lý Mạnh, boss của anh đâu?"

"Cô Nhan, boss đi mua quà gặp mặt cho Tống tổng rồi, anh ấy để tôi đến đón cô."

Nhan Khê bật cười, trước mặt trợ lý Mạnh, trái lại không nói cái gì.

Khi hai người nhìn thấy Nguyên Dịch, Nhan Khê phát hiện quần áo trên người anh không giống với buổi sáng khi ra cửa.

"Anh thay quần áo rồi hả?" Nhan Khê xuống xe đi đến bên Nguyên Dịch, "Rất đẹp!"

"Người phối đồ nói, tôi mặc bộ quần áo này, làm cho người ta cảm thấy tôi đáng tin hơn, chững chạc, vững trãi hơn." Nguyên Dịch kéo kéo chỉnh cravat hơi chật, kéo Nhan Khê ngồi vào một chiếc xe khác.

Lúc hai bàn tay nắm lấy nhau, Nhan Khê mới phát hiện, lòng bàn tay Nguyên Dịch lạnh như băng.

Lại nhìn dáng vẻ anh toàn thân căng thẳng ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng Nhan Khê bỗng mềm như kẹo đường.

Anh ấy đang khẩn trương đây mà.