25: Quần Áo Xộc Xệch Niêm Phong Cánh Cửa
Cuộc đàm đạo cuối cùng cũng kết thúc khi Thanh Hà thẳng thừng chống đầu gối lên ngực của Đình Nguyên.
Từ bên dưới, anh nhìn khuôn mặt thách thức xen lẫn hả hê đối diện dường như đang tỏa sáng khiến trái tim anh lần nữa rung động.
“Chịu thua chưa?” Cô th ở dốc, không nghĩ tới sau bao năm gặp lại thì anh đã cao tay hơn trước, sức lực cũng cường tráng hơn khá nhiều.
Đình Nguyên ngơ ngác, không hiểu vì sao trái tim lại đập nhanh bất thường.
Hay anh vừa mới mở ra nhận thức mới: thích bị đè bẹp dưới chân cô.
Anh ôm lấy bắp đùi của cô, khẽ mỉm cười: “Tôi thua em cả đời còn được.”
Cảm giác nhồn nhột bởi bàn tay của Đình Nguyên, Thanh Hà nới lỏng cảnh giác và sự kìm kẹp.
Nào ngờ giây sau, anh nhanh chóng nắm lấy chân cô mà phản công, sau đó đè cô xuống sàn nhà.
Cả người anh chen vào giữa hai ch@n cô, tay kia vẫn giữ chặt cổ chân không cho cô trốn thoát.
Tình huống này trông thật ngại ngùng và nhạy cảm.
“Anh… Anh làm gì vậy?” Thanh Hà cố gắng đẩy Đình Nguyên ra, đột ngột cảm nhận những thứ riêng tư đều đang ma sát vào nhau thì lắp bắp nói không nên lời.
Cả người nóng lên hừng hực.
“Em khinh địch quá thì sẽ bị như thế này đó.” Anh li3m môi, thể hiện bộ mặt gian tà.
Bàn tay còn cố tình vuốt nhẹ từ cổ chân lên cao hơn.
Đúng lúc này, cánh cửa đột ngột mở ra cùng giọng nói gấp gáp của Gia Uy: “Chủ tịch, tôi phải nói thiệt là tôi không muốn làm phiền, nhưng công việc đăng đăng đê đê nên không có thời gian để hai người đánh nhau…”
Gia Uy ôm xấp tài liệu cao đi vào trong phòng, đã chuẩn bị tinh thần có thể bị vạ lây hai ba cú đấm.
Nhưng nào ngờ tới thứ anh ta thấy lại là cảnh tượng cấm trẻ nhỏ chưa mười tám.
Anh ta há hốc mồm, không thể phát ra thêm một từ nào khác.
Trước mặt, quần áo cả hai xộc xệch, gương mặt ai cũng nhuộm màu ửng hồng của ái tình.
Hình như anh ta còn nghe thấy tiếng năn nỉ cầu xin của phu nhân.
“Tôi xin lỗi.
Tôi không thấy gì hết.
Mắt tôi đột nhiên mù rồi.
Phu nhân và chủ tịch cứ tiếp tục.
Hôm nay sẽ không có ai có thể mở được cánh cửa này trừ khi bước qua xác tôi.”
Gia Uy thức thời đóng sầm cửa lại, thiếu điều muốn dán giấy niêm phong.
Tuy nhiên khi anh ta còn chưa kịp ngồi xuống bàn thư ký thì điện thoại đã vang lên.
Chủ tịch kêu anh ta đem tài liệu vào.
“Là chủ tịch thật sự muốn tôi vào à?” Gia Uy hỏi lại.
“Cậu là người giữ tài liệu thì cậu phải vào chứ.” Đình Nguyên trả lời với sự khó hiểu.
“Ý là vào thẳng bên trong á.
Tôi có cần nhắm mắt lại hay gì không?” Gia Uy hỏi dồn dập.
“Hay cậu muốn chính tôi ra đó lấy.” Đình Nguyên nói một câu nhẹ tênh thì đã thấy tiếng bước chân dồn dập, giây sau Gia Uy ngay lập tức xuất hiện với nụ cười tiêu biểu trên môi.
Anh ta đảo ánh mắt khắp phòng.
Mọi thứ vẫn như cũ, đồ đạc hai người vẫn thẳng thớm như không có gì xảy ra ban nãy.
Khẽ thở phào một hơi, anh ta bước lại bàn chủ tịch rồi bắt đầu trình bày công việc.
Thanh Hà ngồi ở bàn khách, cảm nhận gương mặt vẫn nóng bừng ngại ngùng mà chỉ muốn tìm một lỗ nào đó chui xuống.
Cô nhấp một ngụm nước để làm dịu bản thân, sau đó lấy điện thoại ra để kiểm tra lịch trình quay phim sắp tới.
Đúng thật là ngày mốt cô mới cần phải lên phim trường, nếu vậy cô vẫn còn một ngày rảnh rỗi để chuẩn bị tinh thần và tập luyện.
Một lát sau, giọng nói âm trầm của Đình Nguyên cứ rót vào tai của Thanh Hà không khác gì tiếng sáo dụ dỗ.
Cô len lén trộm nhìn sang, nhìn bộ dạng tập trung vào từng lời báo cáo của anh khiến cô nhớ lại chàng trai năm cấp ba ấy.
Thanh Hà đương nhiên luôn nghe thấy những lời đồn đãi trong trường.
Họ bảo rằng nếu nhắc đến trai tài Đình Nguyên thì không thể bỏ qua gái sắc Thanh Hà.
Dù có bao nhiêu phần lạnh nhạt với những thứ xung quanh thì nghe riết cũng sẽ tạo cho người được nhắc đến sự tò mò.
Cô bắt đầu dõi theo hình bóng của chàng trai được ghép đôi với mình.
Hai người họ không có sự hẹn trước nhưng luôn đồng thời có mặt tại cùng một thời điểm trong thư viện trường.
Đình Nguyên thường xuyên ngồi ở góc bàn gần cửa sổ.
Các tia nắng dường như tập trung hết ở đó để chiếu rọi lên người anh khiến mọi thứ xung quanh không cách nào đọ lại nổi.
Chỉ cần một cái chớp mắt hay lật sách, anh cũng đủ làm người khác lay động tâm hồn.
Đó cũng là lúc Thanh Hà lần đầu biết đến thứ gọi là hào quang ánh sáng của nhân vật chính.
Anh là nam chính thần tượng trong mắt tất cả, đáp ứng mọi tiêu chí nên có và vượt qua cả chúng.
Cô cảm thấy bản thân bị gán ghép với một người như thế cũng không quá tồi, nhưng bản thân vốn không thích bị làm phiền bởi các nhận định này nên cô không còn đặt quá nhiều sự quan tâm vào.
Thế mà cuối cùng anh lại bước vào cuộc sống tẻ nhạt của cô rồi quậy đục nước nó.
Thanh Hà thoát ra khỏi đống ký ức cũ, bắt đầu chăm chú quan sát các tia nắng từ cánh cửa sổ lần nữa bám lên người của Đình Nguyên rồi không ngừng nhảy nhót.
Chàng trai năm ấy từ bạn trai cũ lại trở thành chồng hiện tại.
Cô chép miệng, không hiểu vì sao vẫn cảm thấy anh càng lúc càng đẹp trai, bây giờ còn mang lại chút chững chạc.
Ngay lúc Gia Uy tập trung ánh mắt lên giấy tờ, Đình Nguyên bất thình lình quay sang nhìn Thanh Hà rồi nháy mắt một cái.
Gương mặt tự tin thể hiện bởi vì đã thấy được vẻ mê muội của vợ mình dành cho mình.
Thật khiến cô muốn tẩn anh thêm một cú!
“Chủ tịch, mong ngài tập trung vào vấn đề mà chúng ta đang cần phải quan tâm đ ến.
Mắt ngài đang bị lệch hướng rồi.” Gia Uy nhắc nhở, cảm thấy bản thân quá tuyệt vời.
Vì công việc, vì miếng cơm manh áo của mọi người, anh ta phải ở đây chịu đựng cặp đôi trước mặt rải cơm chó.
Không cần ăn cũng thấy no bụng.
Tuy nhiên, mặc kệ sự không mấy hài lòng của Gia Uy, Đình Nguyên lại ngoắc tay với Thanh Hà: “Hà, lại đây.
Em xem thử giùm tôi cái này.”
Thanh Hà nhướng mày, dù chán nản vẫn phải thực hành mệnh lệnh của ông chủ.
Cô bước tới gần chỗ của Đình Nguyên, sau đó mới phát hiện anh đưa cho mình bảng phân tích số liệu của hai công ty khác.
Vì thế, cô hỏi: “Đây là gì?”
“Đây là hai công ty mà tôi đang có ý định sẽ hợp tác sắp tới cho vấn đề vật liệu.
Em nghĩ sao? Tôi nên lựa chọn công ty nào?” Đình Nguyên ngả người ra ghế, nêu ra yêu cầu của mình.
Thanh Hà nghe thấy thế thì bắt đầu tập trung vào các con số cũng như các phân tích trên giấy tờ.
Cô không ngừng lật tới lật lui mà không hề để ý rằng Gia Uy đang nhìn mình lẫn Đình Nguyên với ánh mắt ngỡ ngàng cùng nghi ngờ.
Anh ta không biết vì sao ông chủ lại để một người khác xem tài liệu của công ty, còn là một người có chuyên ngành khác xa lĩnh vực của họ.
Chẳng lẽ đúng với câu nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân? Mỹ nhân chọn ra cái nào, anh hùng nhất định sẽ làm theo cái đó?
Trước sự lo lắng của Gia Uy, Đình Nguyên ngược lại vô cùng ung dung.
Anh chăm chú ngắm nhìn nửa gương mặt của Thanh Hà.
Có lẽ cô cũng không ngờ tới được năm cấp ba ấy, chàng trai kia cũng vô thức tò mò về người con gái luôn được ghép đôi với mình, thường hay liếc mắt sang và rồi tự ngơ ngẩn với nét đẹp ấy.
Không đợi hai người còn lại đợi lâu, Thanh Hà nhanh chóng chọn ra một công ty dù nó có vẻ trông yếu thế hơn cái còn lại.
Dù vậy, cô đã giải thích: “Với số liệu này, công ty A đã đạt được các dự án lẫn đem về thu nhập chỉ trong vòng hai năm, trong khi công ty B phải mất đến sáu năm.
Chưa kể, vì muốn hợp tác với mình, họ còn tự phân tích ra những khuyết điểm mà họ đang mắc phải và đưa ra hướng đi thích hợp, cũng như các đánh giá tốt với các mối hợp tác cũ.”
“Còn công ty B thì sao? Nó không tốt sao? Nó lâu đời hơn nên có thể có nhiều kinh nghiệm hơn.” Gia Uy hỏi lại, cảm thấy vẫn cần Thanh Hà khai thác thêm ý kiến của cô.
Tất nhiên cô không làm anh ta thất vọng mà chỉ ra một lỗ hổng: “Anh thấy chỗ này không? Ở đây vừa thiếu số liệu của một vài nguyên liệu, còn vừa khai khống thêm vài thứ.
Nếu cộng lại, tất nhiên sẽ không đạt được con số mà họ đã đưa ra như trên giấy tờ.
Vừa không minh bạch, vừa lấp li3m thì vì sao chúng ta có thể tin tưởng mà hợp tác được?”.
“Vừa không minh bạch, vừa lấp li3m thì vì sao chúng ta có thể tin tưởng mà hợp tác được?”
Thanh Hà dứt lời, sau đó nhìn Gia Uy với ánh mắt dò hỏi và có phần khó hiểu khi một thư ký tài cao như anh ta lại không nhận ra điều này. Tất nhiên để đi theo Đình Nguyên lâu như vậy, Gia Uy thừa sức để tìm ra được các lỗ hổng ấy. Nhưng anh ta không nghĩ tới một cô nàng diễn viên như cô lại có thể thấy được chúng.