Nương Tử Của Lãnh Khốc Giáo Chủ

Chương 43: Tỉnh lại



" Thiếu chủ, người đã trở về "

Bạch Thiên Chính bế ngang Hàn Nguyệt Chi trở về Ma giáo. Khi vừa về trước cửa phòng mình, hắn thấy thuộc hạ thân tín của sư phụ đang đứng trước cửa.

" Có chuyện gì? "

" Giáo chủ biết người đi đón Hàn tiểu thư nên sai thuộc hạ đến đây. Giáo chủ muốn gặp Hàn tiểu thư "

" Không thể được! "

" Mong thiếu chủ đừng làm khó cho thuộc hạ, Giáo chủ đã có lệnh.... "

" Câm miệng "

Bạch Thiên Chính tức giận hét lên, tên thuộc hạ cũng lập tức im miệng. Sư phụ vì sao ại muốn gặp nàng? Không lẽ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết. Bạch Thiên Chính ôm Hàn Nguyệt Chi đi thẳng vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường sau đó quay sang Vân nhi ra lệnh.

" Vân nhi, nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ nàng, nếu có ai đến đây, dù cho là người của Giáo chủ, cũng không được bước vào đây dù chỉ nửa bước "

" Thuộc hạ tuân mệnh! "

" Giáo chủ đã có lệnh... "

" Ngươi im miệng cho ta! Chỗ sư phụ ta sẽ nói, với lại hiện tại nàng đang hôn mê, muốn gặp quả thật là không thể "

" Chẳng lẽ hôn mê thì ta không thề gặp sao!? "

Một giọng nói chợt vang lên, lúc này mọi người mới nhận ra trong phòng không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một người đang thảnh thơi ngồi thưởng trà.

" Chúng thuộc hạ tham kiến giáo chủ "

" Sư phụ, người đến đây từ lúc nào? "

" Chuyện đó quan trọng sao? Ta chẳng qua chỉ muốn gặp mặt nàng ta, ngươi lại không chấp nhận. Sao? Sợ ta sẽ làm gì người trong mộng của ngươi sao? "

" Chuyện năm xưa, sư phụ người đã... "

" Đúng là ta ra lệnh nhưng nàng ta khômg biết điều đó, tất cả những gì ta làm đều giúp ngươi có đủ yếu tố để luyện thành Hắc thần công. Ngươi nghĩ rằng chỉ cần ngươi không chấp nhận, ta há có thể không có cách gặp được nàng "

" Đồ đệ không dám, chẳng qua đồ đệ sợ nàng sau khi gặp sư phụ sẽ nhớ đến những chuyện không tốt "

" Vậy ngay bây giờ ta gặp, chắc sẽ không làm phiền ngươi đi!? "

Bạch Thiên Chính một hồi im lặng cẩn thận suy nghĩ, sau đó gật đầu một cái, đứng tránh sang một bên để lộ khuôn mặt của người đang nằm trên giường.

" Quả thật rất giống ngươi, rất giống ". Lão lẩm bẩm.

" Sư phụ, người vừa nói gì? "

" Không có gì. Khi nàng tỉnh lại, ngươi tốt nhất nên dặn nàng về cấm địa, nếu không dù có mười cái mạng ngươi cũng không cứu nổi nàng "

Nói rồi lão liền mất dạng, để lại Bạch Thiên Chính vẫn hơi sửng sốt. Lời vừa nãy của sư phụ, khiến hắn suy nghĩ rất nhiều, "rất giống ngươi", như vậy nghĩa là sao? Nghĩ đến đây, hắn liền hướng Vân nhi hỏi.

" Vân nhi, ngươi ở đây trước ta, ngươi có biết chuyện gì về ái nhân của sư phụ không? "

" Chuyện này... Thiếu chủ, đây là chuyện được cấm nhắc tới ở Ma giáo, người không biết sao? "

" Mau nói rõ ra cho ta "

" Nhưng mà, Giáo chủ đã có lệnh... "

" Ngươi cứ nói, có gì ta sẽ chịu trách nhiệm "

Vân nhi ậm ừ một lúc, nàng đảo mắt nhìn xung quanh sao đó mới chậm rãi nói.

" Lúc mới vào Ma giáo, nô tì chỉ vừa năm tuổi, mọi người đều nói Giáo chủ không thích nữ nhân, kể cả nữ hài. Lúc đó nô tì rất sợ, nhưng không ngờ Giáo chủ lại để nô tỳ đến Kiểm Vân sơn trang. Mọi người đều nói ái nhân của Giáo chủ đã bị một nữ nhân hại chết, cho nên nữ nhân chính là điều cấm kỵ của giáo chủ. Đó là tất cả những gì mà nô tỳ biết được "

" Được rồi, ta có chuyện cần giải quyết, ngươi hãy bảo vệ nàng cho tốt "

" Thuộc hạ tuân mệnh "

--- --------Kiểm Vân sơn trang---- -------

" Tiểu tử kia sao rồi? ". Lão Hoàng Dực lên tiếng.

Vừa đến Huyết giáo không lâu, sau đó lão liền nghe tin Kiểm Vân sơn trang xảy ra chuyện, lão cùng sư huynh liền chạy vội về, mới hay tin Bạch Thiên Chính lợi dụng Bạch Vân Nhu bắt Hàn Nguyệt Chi đi.

" Haiz, sau khi Bạch Thiên Chính mang Chi nhi rời đi, tiểu tử kia liền tự trách bản thân sau đó giam mình trong phòng của Chi nhi, cũng đã không ăn không uống vài ngày rồi ". Hàn Minh nói.

Nói thật lão vốn không thích tiểu tử kia, nhưng nhìn thấy tình cảm của hắn cũng với những hành động mấy ngày qua, có thể nói nữ nhi đã tìm được một đối tượng tốt.

" Hắn chỉ có nửa tháng để chuẩn bị, vậy thì thay vì bi thương tại sao lại không giành thời gian để tăng cường thực lực đi cứu Chi i chứ, thật là tức chết ta ". Hàn Khiết Nam phẫn nộ nói.

" Khiết Nam, con bình tĩnh lại đã. Phụ thân còn nhớ lúc Ánh Nhi bị bắt đi, con cũng có vẻ mặt tương tự tiểu tử kia. Dù bây giờ chúng ta đã khuyên can hết lời nhưng hăn vẫn kiên quyết như thế "

" Hay để ta nói chuyện với tiểu tử đó, dù sao cũng là đồ đệ của ta ". Lão Hoàng Lân nêu ý kiến.

" Sư huynh mau vào đi, nếu không Nguyệt nhi của đệ sẽ bị bắt cóc đi mất, đệ thà để tiểu tử kia thú Nguyệt nhi còn hơn "

Khi bước vào phòng Hàn Nguyệt Chi, lão Hoàng Lân chỉ thấy Lãnh Phong đang thẫn thờ ngồi trên giường, tầm mắt vãn hướng về chiếc gối nằm ở đầu giường. Hắn vẫn cứ ngồi như thế kể từ khi Hàn Nguyệt Chi bị bắt đi, tính đến nay đã là ba ngày rồi.

" Đồ đệ à, con hãy ăn một chút gì đi, con cứ như vậy không phải là cách đâu "

" Đây là cách duy nhất để con trừng phạt mình, tất cả đều do con quá chủ quan "

" Đừng thử thách tính kiên nhẫn của ta! Được rồi, nếu con muốn như thế này thì cứ tiếp tục ngồi đây, sớm muộn gì con bé cũng sẽ thuộc về Bạch Thiên Chính "

" Con sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu!! KHÔNG BAO GIỜ! "

" Vậy thì đứng lên ngay cho ta, nếu con muốn mất con bé thì cứ tiếp tục ngồi đó đi! Ta cho con thời gian một nén nhang ". Nói rồi lão ra khỏi phòng.

Nửa nén nhang sau, Lãnh Phong liền xuất hiện ở phòng chính, hắn miễng cưỡng nuốt từng miếng cơm. Sau hai ngày lấy sức, hắn liền nhanh chóng trở về Huyết giáo, bế quan liên tục luyện tập.

Trong khoảng thời gian đó, cả đại lục đang chấn động chỉ vì một lời nói của Ma giáo: Nửa tháng sau, chính là ngày tàn của Kim quốc và Tề quốc.

Điều này khiến cho Lâm Vũ Hạo và Trần Thiên Vũ rất tức giận, cả hai vị đế vương hẹn gặp nhau tại biên giới của hai nước bàn về chuyện đối phó với Ma giáo. Hàn Minh cùng Hàn Khiết Nam, lão Hoàng Lân và Hoàng Dực cũng đến tham dự. Dù sao tên khốn cướp lấy bảo bối của bọn họ, cộng thêm việc hắn lại là Thiếu chủ cũng đủ khiến cho bọn họ nhất định phải tham gia.

Hàn Khiết Nam khi gặp lại Nguyệt Ánh Nhi liền bám lấy nàng không rời. Vân Tiểu Niên vẫn luôn kề cận Lâm Vũ Hạo, còn về Diệp Uyển, có lẽ phương pháp Nguyệt Ánh Nhi rất có hiệu quả, hiện tại trên mặt nàng đã có thêm vài phần sinh khí, cũng ngày càng thân cận với Trần Thiên Vũ hơn.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn chính là Ảnh Hồn cà Trần Y Nhiên. Không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi Ảnh Hồn có thời gian rảnh ngay lập tức chạy đến bên cạnh Trần Y Nhiên, cả Trần Y Nhiên Cũng vậy. Có lẽ sau khi mọi chuyện kết thúc, sẽ lại có thêm cái tiệc mừng nữa.

--- ------ ------- Ma giáo --- ------ -------

Vân nhi vẫn luôn canh giữ bên cạnh Hàn Nguyệt Chi, khi vừa quay sang liền thấy mí mắt của nàng khẽ động. Nghĩ nàng có thể đã tỉnh lại, Vân nhi nhẹ nhàng gọi.

" Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh rồi phải không? Tiểu thư, tiểu thư... "

Hàn Nguyệt Chi không biết mình đã ngủ bao lâu, cả cơ thể nàng cảm thấy rất mệt mỏi. Hai mắt nàng chậm rãi mở ra, phải mất một lúc lâu mới có thể nhìn rõ được người trước mặt, điều này khiến cho Hàn Nguyệt Chi không khỏi buồn rầu. Thật không ngờ người nàng gặp đầu tiên sau khi tỉnh lại là Vân nhi, cư nhiên không phải sư phụ, phụ thân cùng ca ca, đặc biệt là người sắp trở thành phu quân của nàng.

" Vân nhi, ta đã ngủ trong bao lâu? "

" Tiểu thư, người đã ngủ gần mười ngày rồi. Tiểu thư! Người đừng vội cử động, tiểu thư nên nằm thêm một lát bữa đi "

" Ta không sao, nếu cứ tiếp tục nằm chắc xương cốt của ta sẽ bị đau nhức mãi không thôi. Sư phụ, phụ thân cùng ca ca đâu? Cô gia của ngươi đâu? "

" Tiểu thư, chuyện này... "

Lúc này Hàn Nguyệt Chi mới để ý đến cách bài trí xung quanh phòng, nơi đây không phải là phòng của nàng!

" Vân nhi, chúng ta đang ở đâu? Tại sao ta lại ở đây? Sư phụ, phụ thân cùng ca ca đâu? Chàng đang ở đâu? Ngươi mau gọi ba người bọn họ lại đây nhanh lên "

" Tiểu thư, người bình tĩnh lại đã, chuyện này... chuyện này... "

" Ngươi không nói? Được! Vậy ta sẽ tự mình đi tìm bọn họ "

" Tiểu thư, đừng mà! Tiểu thư!!! "

Hàn Nguyệt Chi không để ý tới lời can ngăn của Vân nhi mà chạy thẳng ra cửa. Lúc vừa mở cửa ra, cảnh sắc bên ngoài khiến nàmg khựng lại vài giây, nơi đây không phải là Kiểm Vân sơn trang!!!

Hàn Nguyệt Chi hướng phía trước mà chạy thẳng, vô tình giẫm phải cơ quan, những cây kim sắc mỏng liền đâm vào cơ thể nàng, sắc máu dần thấm vào y phục cẩu nàng. Hàn Nguyệt Chi không để ý đến vết thương mà gằng đi tiếp, lúc này Vân nhi đã đuổi kịp.

" Tiểu thư! Tiểu thư, người tạm thời quay về chữa trị vết thương trước đã, nô tỳ sẽ giải thích sau với người "

" Ngươi buông ta ra, ta phải đi tìm mọi người, nơi đây không phải Kiểm Vân sơn trang, nhất định là đã xảy ra chuyện. Không được, ta phải đi tìm mọi người "

" Tiểu thư, người khoan đi đã... "

" Ngươi buông ta ra, buông ta ra! "

" Có chuyện gì xảy ra? "

Bạch Thiên Chính sau khi xử lý xong mọi chuyện liền trở về viện của mình. Nghe thấy tiếng ồn bên trong hắn liền nhanh chóng đi vào, không ngờ lại thấy tình cảnh oái ăm bên trong.

Bạch Thiên Chính thấy trên người Hàn Nguyệt Chi liền chạy đến bên cạnh, khiến nàng đối mặt với mình, sau đó tức giận quay qua mắng Vân nhi.

" Chi nhi, nàng như thế nào lại bị thương! Vân nhi, ngươi đã làm gì? "

" Thiếu chủ, tiểu thư vừa tỉnh dậy liền nhận ra đây không phải Kiểm Vân sơn trang, tiểu thư chạy ra muốn tìm người nhưng lại chạm phải cơ quan "

" Chi nhi, tạm thời nàng mau chữa vết thương trước đã, đừng nháo nữa "

" Tại sao lại là ngươi? ". Hàn Nguyệt Chi thẫn thờ nhìn hắn.

" Ngươi đã là gì người thân của ta? Bọn họ đang ở đâu? Ngươi muốn gì ta cũng được, nhưng đừng làm hại họ, xin.... "

Từ cuối cùng nàng chưa kịp nói ra, Bạch Thiên Chính đã điểm vào huyệt ngủ của nàng. Nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể đang ngã xuống, đưa nàng vào phòng sau đó phân phó Vân nhi vào xử lý vêt thương và thay quần áo.

Nhìn người đang nằm trên giường, Bạch Thiên Chính chỉ cảm thấy đau lòng. Khoảng cách giữa ta và nàng thật lớn, nhưng ta nhất quyết không bỏ cuộc, nhất định! Sau đó hắn nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn.