Ôn Nhu Mười Dặm FULL

Chương 17: Dụ hoặc



Thẩm Quyến xoa cồn vào vết thương, giọng nói không bối rối, "Chỉ bôi thuốc giùm thôi mà cô đã cho là người tốt, sau này rất dễ bị người ta lừa."

Tô Dạng Nhiên nhướng lông mày, "Bác sĩ Thẩm, anh đừng nghĩ tôi là tiểu cô nương không biết gì, tôi nói như vậy là do đã hiểu rõ người đó, nếu là người khác ngay cả cái ánh mắt tôi cũng không thèm để ý đó!"

Về điểm này cô thật không nói láo, dáng dấp cô quá đẹp, thời đại học nam sinh muốn theo đuổi xếp chồng chồng, bọn họ tùy tiện quan tâm cũng làm được nhiều hơn anh, làm tốt hơn, nhưng nội tâm cô không có chút nào rung động, mà với anh thì khác, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến cô dâng trào tình cảm, bây giờ Tô Dạng Nhiên mới hiểu được, anh và bọn họ khác nhau như vậy là do một chữ "Thích."

Cô thích anh, cho dù anh không làm hành động gì, ở trong mắt cô anh vẫn luôn tốt nhất, không gì thay thế được.

Lời nói của cô khiến Thẩm Quyến hơi run tay, không khống chế lực lỡ tay chạm mạnh vào vết thương.

"A ——" Tô Dạng Nhiên lần nữa hít vào hớp khí lạnh, cô không thể tin nhìn anh, "Bác sĩ Thẩm tôi chỉ nói thật thôi mà, anh không cần mạnh tay vậy đâu!"

Thẩm Quyến: "Xin lỗi, tôi không cố ý."

Tô Dạng Nhiên nhìn anh khoát tay một cái dứt khoát hào phóng nói: "Vậy được, anh biết hối lỗi tôi cũng không so đo."

Thẩm Quyến sững sốt rồi cúi đầu xuống tiếp tục thoa thuốc, chẳng qua khóe miệng cong lên một chút.

"Bác sĩ Thẩm."

"Ừ?"

"Bác sĩ các anh dù là vấn đề lớn nhỏ gì cũng đều có thể tự mình giải quyết hả?"

"Cũng có thể nói như vậy, trong giới hạn và khả năng cho phép."

Sau khi thoa xong Thẩm Quyến đóng hòm thuốc lại, lúc này mới chú ý tới bàn chân cô, ở trong sàn nhà tối nổi bật lạ thườn, gầy gò, hơi nhỏ, mười ngón chân giống như ngó sen non, hình bán nguyệt trên móng chân hồng hào khỏe mạnh, anh phát hiện cô cũng thật trắng.

Tô Dạng Nhiên chú ý tới tầm mắt của anh, theo ánh mắt của anh nhìn xuống bàn chân mình, đôi dép hẳn là do vừa rồi ngã xuống nên rơi đâu mất, cô theo bản năng co rúc ngón chân, động tác nhỏ này làm khuôn mặt Thẩm Quyến hơi giãn ra, anh ngẩng đầu lên.

"Tôi đi lấy dép cho cô."

Tô Dạng Nhiên ngoan hiền gật đầu.

Thẩm Quyến đem cất hòm thuốc xong thì đi ra chỗ huyền quan, quả nhiên thấy hai chiếc dép nhung nằm lộn xộn, anh để dép cạnh chân cô, "Mang vào đi."

Tô Dạng Nhiên nghe lời mang dép, cô thử đứng dậy, vừa đứng lên đã khe khẽ "A" một tiếng, Thẩm Quyến nghe tiếng ngẩng đầu nhìn cô, Tô Dạng Nhiên nhìn anh nháy mắt, biểu tình vô tội, "Hơi đau."

"Đau là đương nhiên, chú ý mấy ngày nay không nên đụng nước, qua mấy ngày là ổn."

Không đụng nước?

Tô Dạng Nhiên nhíu chân mày, hỏi: "Vậy biết tắm thế nào?"

Thẩm Quyến: "..."

"Cẩn thận là được."

"...Ừ, vậy tốt."

Thẩm Quyến liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn tám giờ, anh chuẩn bị nói chuyện đã nghe Tô Dạng Nhiên hỏi.

"Bác sĩ Thẩm, anh ăn cơm tối chưa?"

Thẩm Quyến lần nữa nhìn cô, định nói là ăn rồi nhưng khi nhìn đến khuôn mặt hơi kỳ vọng của cô, câu khẳng định chuyển thành câu hỏi, "Cô chưa ăn à?"

Tô Dạng Nhiên đưa tay sờ bụng bằng phẳng, "Ăn rồi nhưng không no, anh ăn chưa, hay để tôi mời anh ăn nhé?"

Thẩm Quyến khẽ cười một tiếng, "Làm sao, còn định mời tôi ăn mì gói nữa à?"

Tô Dạng Nhiên mở to hai mắt, "Bên ngoài có bán đồ ăn."

"Tôi không ăn đồ ăn bên ngoài."

Tô Dạng Nhiên, "..."

Trong không khí tràn ngập mùi thơm đậm đà, con sâu thèm ăn trong bụng cô muốn chui cả ra ngoài, mấy phút sau, Thẩm Quyến bưng cái chén nóng hổi tới bên cạnh cô, phía trên là ớt xanh cùng mấy lát thịt rán, còn có trứng luộc nữa.

"Ăn đi."

Tô Dạng Nhiên theo bản năng nuốt nước miếng, "Anh không ăn hả?"

"Tôi ăn no rồi."

Cô hơi cúi đầu, nụ cười trên môi lan rộng, hai giây sau cô nở nụ cười yêu kiều nhìn anh, "Bác sĩ Thẩm, rõ ràng là anh ăn rồi nhưng còn cất công nấu cho tôi ăn, có phải anh có chút xíu cảm tình với tôi rồi phải không?"

Khóe miệng anh mím chặt, làm bộ muốn lấy chén mì về, "Được ăn cũng còn nói, thôi cô đừng ăn nữa."

Tô Dạng Nhiên vội vàng bảo vệ, "Thôi mà, tôi ăn tôi ăn, tôi ăn liền nè!"

Thẩm Quyến nhìn cô giống gà mẹ đang bảo vệ gà con, bất đắc dĩ nhẹ lắc đầu, anh đi ra ngoài, vừa đi được một bước đã bị Tô Dạng Nhiên gọi lại, "Bác sĩ Thẩm, anh đi đâu vậy?"

"Đi ra phòng khách xem đá banh."

"Ta cũng muốn đi."

"Cô còn chưa ăn xong."

"Tôi có thể ăn ở phòng khách."

"Nhà tôi không có thói quen ăn đồ ở phòng khách."

Tô Dạng Nhiên xìu bả vai, giọng có hơi mất mác, "Nhưng anh ở phòng khách xem đá banh, một mình tôi cô đơn ở đây ăn mì, tôi không thích cảm giác này."

Thẩm Quyến trầm mặt nhìn người ngồi ở trước mặt mình đang vừa ăn vừa xem tivi, từ trong thâm tâm anh cảm thấy cô chính là khắc tinh của mình, đang xem cô đột nhiên nghiêng về trước, đại khái là muốn nhìn rõ gì đó, một giây kế tiếp Tô Dạng Nhiên lại nhíu mi nhìn anh, hơi do dự.

"Sao vậy? Nói đi."

Tô Dạng Nhiên do dự một lúc cuối cùng cũng mở miệng: "Tôi xem hồi lâu cũng không thấy đội Trung quốc, chẳng lẽ chúng ta phải ủng hộ đội ngoại quốc sao?"

Thẩm Quyến: "..."!!!

Tô Dạng Nhiên té lộn mèo đã chịu an phận mấy ngày, giống như lời Thẩm Quyến nói, không nghiêm trọng lắm cho nên không bao lâu vết bầm ứ đọng sưng đỏ đã hoàn toàn biến mất, cô rất nhanh lại mạnh như hổ.

"Đinh ——" Thẩm Quyến dời mắt từ bản báo cáo qua chiếc điện thoại vừa phát ra âm thanh, màn hình thông báo nhận được tin nhắn WeChat đến từ Tô Dạng Nhiên, anh đưa tay úp điện thoại lật ngược lại sau đó tiếp tục viết báo cáo, quả nhiên rất nhanh lại truyền tới "Đinh ——" một tiếng nữa.

Đầu bút chợt dừng lại, mực đen loang ra bản báo cáo, cái tờ này coi như hỏng, anh nhẹ hừ một tiếng, đành chấp nhận cầm điện thoại mở WeChat.

—— Bác sĩ Thẩm, chân tôi đỡ hơn nhiều rồi!

—— hình ảnh jpg.

Kèm theo là ảnh chụp vị trí vết thương, cục bầm ứ đọng sưng đỏ đã không nhìn rõ nữa, ngón tay thon dài gõ mấy cái trên màn hình.

Tô Dạng Nhiên nhận được tin nhắn của anh.

—— Ừ.

Cô "xì" một tiếng, thật là tích chữ như vàng! Nói nhiều hơn một câu sẽ chết à!!

—— Bác sĩ Thẩm hôm nay phải tăng ca sao?

Tô Dạng Nhiên hỏi như vậy là vì mấy ngày gần đây, lịch làm việc của Thẩm Quyến hoàn toàn lộn xộn, luôn luôn phải tăng ca, nhiều lần cô viết truyện đến rạng sáng còn nghe được tiếng mở cửa của nhà bên kia, quá đáng hơn là một tuần lễ trừ ngày cuối tuần, anh liên tục tăng ca năm ngày.

—— Ừm.

—— Bận rộn vậy sao?

—— Cô nghĩ là làm bác sĩ rất rảnh à?

Tô Dạng Nhiên đương nhiên là không thấy vậy, cô cảm thấy khổ cực nhất chính là nghề bác sĩ, cô chuẩn bị trả lời thì anh đã gửi tin nhắn tới.

—— Được rồi, không nói nữa, tôi làm việc đây

—— Vậy thôi.

Thẩm Quyến không nhắn nữa, Tô Dạng Nhiên nhìn một hồi, không thể làm gì khác hơn là đặt điện thoại qua một bên, ánh mắt chuyển trở lại laptop, dưới góc phải màn hình hiện lên số bốn, bốn là số chữ cô vừa sáng tác được cho chương này.

Đau đầu thật, viết không ra!!

Buổi tối hơn tám giờ, Mạnh Điềm nhìn thấy đèn phòng làm việc của Thẩm Quyến vẫn còn sáng, cô đi tới liền thấy anh đang ghi chép gì đó sau bàn, nhìn khung cảnh, Mạnh Điềm đã hiểu vì sao Tô Dạng Nhiên lại si mê anh như vậy.

Cô không che giấu tiếng bước chân của mình vì vậy một giây sau Thẩm Quyến đã ngẩng đầu lên.

Mạnh Điềm: "Bác sĩ Thẩm còn chưa tan làm à?"

Thẩm Quyến gật đầu, "Ừ, tăng ca."

Trong mắt cô thoáng qua ánh sáng, hỏi tiếp: "Mấy giờ anh tan việc?"

Thẩm Quyến không để ý, thuận miệng nói, "Đại khái chắc chín giờ."

"À, như vậy à." Mạnh Điềm lạ lùng gật đầu, "Vậy bác sĩ cứ làm đi, tôi về trước đây."

"Ừ."

Qua khúc cua quẹo, Mạnh Điềm quay đầu nhìn ra sau một cái, xác nhận không có ai rồi mới lôi điện thoại ra từ áo khoác bác sĩ, cô thuần thục gõ một dãy số, đầu kia rất nhanh nghe điện thoại.

"A lô?"

"Đừng nói tớ không thương cậu nha, vừa rồi tớ đi qua phòng làm việc của bác sĩ Thẩm, thấy anh ta còn đang tăng ca, hơn nữa tớ đã biết khoảng chín giờ anh ta sẽ tan làm, nói không chừng cậu có thể nhân cơ hội này mời người ta một bữa ăn khuya đó, cậu mau nắm chặt cơ hội này đi."

"Điềm Điềm, cậu đúng là tiểu bảo bối của tớ!"

"Lúc này mới biết nịnh, được rồi, cúp đây."

"Được được, yêu cậu nhiều."

Mạnh Điềm cho cô một cái liếc mắt sau đó lanh lẹ cúp điện thoại, cô ấy nhất thời cảm thấy hình tượng của mình cao thêm mấy phần, cõi đời này cô là trợ thủ mạnh nhất, Tô Dạng Nhiên phải tích phúc mấy đời mới có thể gặp được cô!

Cúp điện thoại xong, Tô Dạng Nhiên quả quyết khép laptop lại, phải nhanh đi gặp người yêu dấu, gõ chữ gì đó cút sang một bên đi!!

Tám giờ bốn mươi, Tô Dạng Nhiên xuất hiện ở bệnh viện, cô trực tiếp đi đến phòng làm việc của anh, giày cao gót giẫm lên nền sáng bóng phát ra âm thanh dứt khoát, dọc theo đường đi thu hút không ít ánh mắt chú ý.

"Sao cô ấy lại tới nữa, không phải là đã bỏ cuộc rồi sao?"

"Vậy là không phải hả?"

"Nhưng mà cô Tô thật là kiên nhẫn, cũng đúng, bác sĩ Thẩm hoàn hảo quá chừng, ai lại nguyện ý bỏ qua?"

Tô Dạng Nhiên nhẹ nhàng tựa vào khung cửa, gõ cửa.

"Mời vào." Thẩm Quyến nói.

"Cốc cốc cốc ——" là âm thanh giày cao gót.

Thẩm Quyến ngừng bút ngẩng đầu nhìn qua, thấy rõ người đến thì sững sốt, "Sao cô lại tới đây?"

"Đương nhiên là bởi vì muốn gặp anh rồi."

Ánh mắt anh nhìn đôi giày cao gót trên chân cô, gót giày nhọn hoắc làm người ta kinh hãi, cô lại còn bước từng bước lớn, chính anh cũng không chú ý tới chân mày mình đang nhíu chặt.

"Chân còn chưa lành hoàn toàn mà lại mang giày cao như vậy, cô không cần nó nữa à?"

Tô Dạng Nhiên cúi đầu liếc nhìn chân mình, khóe miệng nặn ra nụ cười, cô đi tới trước bàn làm việc, hai tay chống trên bàn, thân thể hơi nghiêng về phía trước, giọng ngọt mị người, "Bác sĩ Thẫm, không ngờ anh quan tâm tới tôi nhiều như vậy nha?"

Môi của cô đỏ thẫm, khi nói chuyện thì quyến rũ ngập tràn, mỗi một tấc đều là sự dụ dỗ trí mạng, đôi tay anh để trên bàn hơi nắm chặt, ánh mắt thâm trầm.

"Chơi đủ chưa?" Đôi môi đang mím thành đường thẳng nói ra lời lãnh đạm.

Tô dạng nhiên "Chậc" một tiếng, "Bác sĩ Thẩm, anh thật là vô vị."