Ôn Nhu Mười Dặm FULL

Chương 28: Rụt rè



Tô Dạng Nhiên thấy Thẩm Quyến chưa phản ứng lại nên tự cầm cái khăn nhét vào lòng bàn tay anh, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua, "Bác sĩ Thẩm lau mặt đi."

Thẩm Quyến chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình tê rần, khăn lông ấm tiếp xúc với bàn tay lạnh, cô cũng đã thu tay về, mấy người bên cạnh đang lau mặt, Thẩm Quyến nắm chặt khăn trong tay, đợi anh lau mặt xong thì cô nhận lấy khăn rồi lui ra cùng mấy cô gái khác.

Chu Dương và Thẩm Quyến đứng gần nhau, khúc nhạc đệm nho nhỏ khi nãy cũng khiến anh ta chú ý tới cô gái cầm khăn đến cho bác sĩ Thẩm, Chu Dương nhìn bóng lưng cô gái kia, trợn to hai mắt, sao nhìn cái dáng người này giống cô Tô thế! Lại suy nghĩ một chút, bác sĩ Mạnh nói cô Tô đã tới Nam Lĩnh, vì vậy anh ta khẳng định, cô gái này không phải giống cô Tô mà chính là cô ấy.

Uống xong nước ấm lau xong mặt, dân làng tiếp tục dẫn bọn họ đi về phía trước, nơi dùng cơm là một đại viện ngoài trời, ván màu nâu trải dài hơn mấy chục bàn, người ngồi vây xung quanh, là một ít thức ăn trong núi, có mặn có chay, chưa tới gần mà đã nghe mùi thơm.

Thôn trưởng gọi bọn họ ngồi xuống, những dân làng khác cũng yên vị, trẻ con ngồi một chỗ riêng, sau khi ngồi xuống thôn trưởng nhìn quanh một vòng, đột nhiên nhìn đâu đó ngoắc tay, hô: "Tiểu Tô, tiểu Mục, mau tới đây ngồi."

Mấy người trên bàn theo hướng thôn trưởng nhìn sang đã thấy hai cô gái trẻ tuổi đang đi tới, sau khi đến gần, mấy người trong đội chữa bệnh đều trợn to hai mắt, một người trong đó lại là cô Tô?!!

"Tiểu Tô, ngồi bên này."

"Ngồi đây đi."

"..."

Tô Dạng Nhiên nhìn Thẩm Quyến một cái, đúng dịp anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người tiếp xúc ngắn ngủi, Tô Dạng Nhiên nhìn chỗ khác đầu tiên, cô lên tiếng chào hỏi với dân làng xung quanh sau đó ngồi xuống đối diện anh.

"Cô Tô?" Một y tá không nhịn được kêu lên.

Dân làng và thôn trưởng nhìn cô, mặt của y tá kia đỏ lên.

"Tiểu Tô, cô biết bọn họ hả?" Thôn trưởng hỏi.

Tô Dạng Nhiên nhìn thôn trưởng cười một tiếng, nói: "Dạ."

Thôn trưởng vui sướng, ông vỗ đầu, bừng tỉnh hiểu ra, "Tiểu Tô là người Tấn Thành mà, đội chữa bệnh cũng từ Tấn Thành tới, thì ra là mấy đứa biết nhau, thật đúng là duyên phận."

"Đúng vậy, duyên phận siêu cấp lớn, đúng không, bác sĩ Thẩm?" Lúc nói lời này, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Thẩm Quyến.

Anh trầm trầm nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên, "Ừ."

Bốn y tá nhìn nhau một cái, một khoảng thời gian trước Tô Dạng Nhiên không xuất hiện ở bệnh viện, mọi người cũng đang len lén nghị luận, có phải cô ấy và bác sĩ Thẩm gây gổ không? Chia tay?

Việc này làm cho không ít các cô gái ôm ảo tưởng với bác sĩ Thẩm lại rục rịch xuân tâm, nhưng bây giờ nhìn hai người kìa, mấy cô y tá không vui chút nào. Bất kể bác sĩ thẩm và Tô Dạng Nhiên như thế nào, việc quan trọng lúc này chính là lấp no cái bụng đã.

Bầu không khí trên bàn cơm rất náo nhiệt, thôn trưởng uống mấy hớp rượu, bởi vì bọn họ đến nên vô cùng vui vẻ, cho đến khi kết thúc bữa ăn, nụ cười trên môi ông vẫn như cũ không mất đi, ông cười nói muốn đưa đội chữa bệnh về chỗ nghỉ.

Tô Dạng Nhiên thấy gò má thôn trưởng đỏ au, xem ra là ngà ngà say rồi, vội nói: "Thôn trưởng, giờ này cũng không còn sớm, dù sao mấy bác sĩ y tá cũng thuận đường về nhà với con và Mục Cầm, chúng con đi chung là được rồi."

Mục Cầm nhìn cô sau đó nói; "Đúng vậy thôn trưởng, chú đi về nghỉ ngơi đi, mọi người bận rộn cả ngày rồi cũng nên về sớm chút."

Đội chữa bệnh lần đầu tiên nhận được sự chiêu đãi nhiệt tình như vậy, ăn cũng ăn, uống cũng uống, phiền người ta đưa mình về nữa thì cũng thật ngại, vì vậy bọn họ cũng khuyên thôn trưởng mau về sớm, thôn trưởng chỉ dặn dò mấy câu rồi đi, cũng có không ít thôn dân cùng về, mọi người đi chung sẽ không có chuyện gì.

Vì vậy đội chữa bệnh chín người đi theo Tô Dạng Nhiên về, nơi ở là do người trong thôn góp vốn tạo thành một nhà trọ, đông tây nam bắc mỗi hướng mấy phòng, làm thành một cái tứ hợp viện không lớn không nhỏ, ban đầu là để cho giáo viên tình nguyện tới ở.

Nhưng nơi này thật sự quá hẻo lánh, giáo viên tình nguyện cũng không muốn tới, trường học sắp xếp cho họ tới đây, khi hết thời gian rồi cũng không chút do dự rời đi, nhưng gần hai năm nay, thôn làng dần dần phát triển, thỉnh thoảng sẽ có một ít khách bên ngoài đến, nhà trọ này được sử dụng để tiếp đãi bọn họ.

*Sorry mn vì chen ngang, mn ơi đang đọc truyện ở đâu thì mau mau quay về wattpad ủng hộ khổ chủ đi nào! Có chương mới rồi!*

Tổng cộng nhà trọ có sáu phòng, Mục Cầm và Tô Dạng Nhiên mỗi người một phòng, chỉ còn lại bốn, chín người mà bốn phòng thì nhất định là không đủ, Tần Thiệu có chuyện trở về Khang Thành vì vậy Tô Dạng Nhiên cũng định dọn qua ở chung với Mục Cầm, bây giờ còn lại năm phòng trống.

Năm phòng được sắp xếp xong xuôi, hai người một phòng, còn dư lại một phòng một người, mà Thẩm Quyến chính là người ngủ một mình đó, bởi vì bốn bác sĩ nam khác đã tự tìm người ở chung, anh trải drap giường nằm xuống.

Chia xong phòng, Mục Cầm dẫn bọn họ đi tham quan nơi ở, cứ tới bữa cơm là chia nhóm hai người đi đến nhà một thôn dân, sau khi Mục Cầm nói xong thì mọi người đều trầm mặc, dân làng quá nhiệt tình khiến bọn họ khó từ chối, hơn nữa cũng cảm thấy thật ngại.

Tô Dạng Nhiên thấy mọi người yên lặng, cô đến cạnh Mục Cầm ghé vào tai cô ấy nói gì đó, chờ Mục Cầm gật đầu đồng ý cô mới đề nghị: "Nếu như mọi người không muốn làm phiền dân làng thì còn có một lựa chọn khác, tôi và Mục Cầm từ thứ hai tới thứ sáu đều đến trường học, nếu như mọi người muốn thì bữa trưa có thể đến trường học ăn, bữa sáng và bữa tối chúng ta có thể tự giải quyết, nữ phụ trách nấu cơm, nam phụ trách dọn rửa, mọi người có ý kiến gì không?"

Tất cả đều là người quen, ở cùng nhau ăn cơm thì sẽ tự do hơn, mọi người nhìn nhau rồi nhìn Thẩm Quyến, sau khi anh gật đầu thì bọn họ cũng gật đầu theo.

Chuyện cần làm đã làm xong, Mục Cầm nói: "Vậy được, mọi người tự sắp xếp đồ đạc nhé, tôi và Dạng Nhiên đi chuẩn bị nước nóng."

Thẩm Quyến: "Việc này phiền hai người quá, lát hồi tự chúng tôi đi đun là được rồi."

Thẩm Quyến lên tiếng, mấy người kia lập tức nói: "Đúng vậy đúng vậy, để tự chúng tôi đốt."

Tô Dạng Nhiên liếc nhìn anh, nói: "Ngày mai mọi người sẽ bắt đầu làm việc, chắc hẳn bác sĩ Thẩm sẽ có lời muốn dặn dò mọi người, việc đun nước sau này làm cũng không muộn."

"Đúng vậy, mọi người bàn chuyện đi, chúng tôi ra ngoài trước."

Đợi bọn họ ra ngoài xong, Chu Dương dè dặt đóng cửa lại, Thẩm Quyến nhìn mọi người sau đó phân chia công việc cho từng người, chín người chia làm hai đội, bởi vì dụng cụ khám bệnh lớn, không có cách nào mang đi, cho nên một đội ở lại đây chẩn đoán bệnh, một đội khác mang những thứ có thể mang theo đến nhà người dân, năm ngày thì đổi đội một lần, mọi người không có ý kiến gì, coi như sắp xếp xong.

Cuối cùng Thẩm Quyến dặn dò: "Ở đây mười ngày, tôi cũng chỉ nói một lời, nhớ thân phận của từng người, nhân viên y tế phải biết tu dưỡng đạo đức, ở đây việc gì bàn thân có thể tự mình làm thì đừng phiền hà tới người khác, đến nổi đun nước cũng phiền đến con gái, năm người đàn ông chúng ta thay phiên làm, mọi người có vấn đề không?"

Chu Dương ở bên cạnh ba bác sĩ khác lập tức lắc đầu, "Không có vấn đề."

Bốn y tá nữ liếc nhìn nhau, trong lòng vui thầm.

"Tôi đã nói nhiều như vậy rồi, không có vấn đề gì mỗi người tự về phòng sắp xếp đồ đạc của mình đi."

"Được trưởng khoa Thẩm, vậy chúng tôi về trước."

"Ừ."

Nấu một nồi nước rất lớn, đun nhiêu đó chắc đủ cho bọn họ dùng, hơi tốn gỗ, cũng may có mấy cây củi đốt được lâu, Tô Dạng Nhiên và Mục Cầm ngồi cạnh bếp, thấy củi cháy gần hết thì cô lại ném vào bên trong thêm cây nữa.

"Tần Thiệu đi cũng mấy ngày rồi đúng không?"

Mục Cầm gật đầu một cái, "Ừ."

"Anh ấy có nói lúc nào trở về không?"

"Không, ảnh chỉ nói là công việc ở Khang Thành có chút vấn đề, cần anh ấy về xử lý."

"Đến bây giờ tớ vẫn chưa biết Tần Thiệu làm việc gì?"

"Dịch vụ lữ hành."

"Vậy liên quan tới du lịch rồi."

Mục Cầm vừa chuẩn bị nói thì điện thoại trong túi vang lên, cô nhìn một cái, là Tần Thiệu gọi tới.

Tô Dạng Nhiên không nhìn qua cũng biết, "Tần Thiệu à?"

"Ừ!"

Tô Dạng Nhiên khoát khoát tay, "Cậu đừng có ở đây mà phát cẩu lương à."

"Tớ sẽ về mau thôi."

Cô bỉu môi chọc ghẹo, "Không, cậu không cần về nữa!"

Mục Cầm cầm điện thoại cười hì hì ra ngoài, củi lần nữa cháy hết, cửa phòng bếp "cót két" một tiếng, cô theo bản năng xoay người.

"Sao cậu về nhanh vậy..." Tô Dạng Nhiên nói một nửa thì im bặt, mắt nhìn người ngoài cửa, cô liếm môi một cái, nói: "Sao anh lại vào đây?"

"Tôi tới xem nước đã đun xong chưa."

Tô Dạng Nhiên nhìn anh, giơ tay chỉ cái nồi, "Nồi lớn quá nên chưa xong đâu."

Thẩm Quyến nhìn cái nồi, trong mắt thoáng qua vẻ khiếp sợ, đúng là nồi lớn thật, vô cùng lớn so với cái nồi nhỏ bên cạnh.

"Cái nồi lớn này là để đun nước, nồi nhỏ kia là để xào rau." Tô Dạng Nhiên giải thích, nếu không phải có quá nhiều người ở đây thì cái nồi lớn này cũng không có dịp sử dụng.

"Át xì —" Tô Dạng Nhiên bất thình lình nhảy mũi, cô co rụt, nói với Thẩm Quyến: "Gió thổi vào rồi, lạnh quá, anh đóng cửa lại đi."

Thẩm Quyến xoay người đóng cửa nhà bếp.

Tô Dạng Nhiên vỗ cái ghế gỗ nhỏ bên cạnh, "Mau lại đây đun nước với tôi, thuận tiện hơ ấm luôn."

Thẩm Quyến hạ mắt nhìn băng ghế nhỏ sau đó đi tới, ngồi xuống cạnh cô, giọng nói hơi thấp: "Cô tới đây lâu chưa?"

Tô Dạng Nhiên nháy mắt, liếm đôi môi khô khốc, "Ờm, cũng không bao lâu."