Phấn Đấu Cho Khoa Học

Chương 53: 53: Không Cho Mượn




Hồ Minh biết rõ rằng mình sắp chết rồi, nhưng điều hắn không ngờ là thế giới trước khi chết lại đẹp đẽ đến như thế, những luồng sáng tốt lành năm màu lượn lờ quanh cơ thể hắn như thể có một phép màu đang buông xuống.
Tuy nhiên, trong thâm tâm hắn biết rất rõ rằng cái tên muốn hại chết hắn kia, tuyệt đối sẽ không để lại cho hắn một chút cơ hội nào để mật báo, vì cú đánh vừa rồi không chỉ giết được hắn, mà thậm chí còn có thể huỷ hoại cả linh hồn của hắn.
Nghĩ mà xem, cả cuộc đời Hồ Minh này, vừa tài giỏi vừa thông minh, ngoại hình thì xuất chúng, làm cho vô số yêu quái nam yêu quái nữ điên cuồng, cuối cùng lại bị chết một cách tội nghiệp đến như thế, không chỉ khó giữ được linh hồn, mà thậm chí còn chẳng có được một nơi chôn cất luôn.
Ý thức của hắn càng ngày càng mơ hồ, hai mắt đã không thể nhìn rõ nữa, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là những đốm sáng đủ mọi màu sắc tụ lại càng ngày càng nhiều, cuối cùng bao phủ cả cơ thể hắn.
Đây là dấu hiệu linh hồn hắn sắp tiêu tan rồi sao?
"Con hồ ly đó đẹp như vậy, lại còn là động vật cấp hai được bảo hộ, có lẽ nó ở trong vườn bách thú rất vui á, nói không chừng còn mập lên một vòng nữa đó......"
Ai đang nói chuyện bên tai hắn thế, sao lại giống giọng của tên trà xanh nam Thẩm Trường An đó quá vậy?
Dòng nước lạnh thấu xương biến mất, cũng có thể không phải nước đã biến mất, mà là năm giác quan của hắn đang bắt đầu thoái hóa dần theo sự xuất hiện của cái chết, vì vậy hắn mới không thể cảm nhận được đau đớn và rét lạnh.
Nhưng mà hình như hắn lại nghe thấy tiếng gió thổi, cùng với......!Tiếng nói chuyện ầm ĩ?
"Mẹ ơi, tại sao hồ ly lại có màu vàng, mà trong TV đều là màu trắng ạ?"
"Ba ơi, chúng ta mua một con hồ ly về nhà nuôi được không?"
"Con gái ơi, hay là con đổi lại yêu cầu nào mà sếp của con có thể làm được đi."
Chẳng phải là hắn rớt vào hồ nước lạnh à, tại sao lại có nhiều người nói chuyện quá vậy? Điện thần là khu vực cấm của tộc thú bọn họ, nó cũng là một kết giới mà thần thú kỳ lân tự mình dựng lên trước khi tiêu tan, loài người hoàn toàn không có khả năng bước vào được đâu?
Chẳng lẽ là do mấy tên thương nhân loài người thiếu đạo đức kia đã đào đường hầm lung tung, rồi chui lên đây từ dưới nền đất hả?
Mấy người này là kiến biến thành à, sao chỗ nào cũng chui vào được vậy? Bây giờ xông vào, ngoài trừ chết thì còn lựa chọn nào khác không? Não của mấy bậc cha mẹ này phát triển như thế nào vậy, thế mà lại dám mang theo con mình đến một nơi nguy hiểm như thế này để chơi luôn à?
Chụp cái gì mà chụp, có cần phải chụp một bức ảnh cả gia đình đầy đủ ấm cúng vậy không hả?
"A!" Một tiếng hét xuyên thủng màng tai vang lên, Hồ Minh bắt đầu hối hận, năm đó, khi bước vào con đường tu hành, hắn nên chuyên tâm tu công đức, vì yêu quái có công đức thâm hậu thì vận khí sẽ tốt hơn một chút, cho dù có chết, cũng có thể chết một cách thoải mái hơn? Đâu giống như bây giờ, đã sắp chết rồi mà còn phải gặp sự tấn công bằng âm thanh ma quỷ của mấy đứa trẻ hư nữa.
"Mẹ ơi, có một bạn cún ở đây nè, cả người nó đầy máu luôn!"
Cút đi, lão tử là hồ ly, hồ ly trắng đó!
"Mau kêu người tới đây, con chó này vẫn còn thở."
Trẻ con không có mắt, người lớn cũng có mắt luôn à, hắn là hồ ly trắng! Một con hồ ly trắng có giá trị nhan sắc cao, chỉ số thông minh cũng cao, có mị lực đó!

Cả nhà mi mới là chó ấy!
"Mọi người tránh ra một chút, bác sĩ thú y đến rồi."
"Đây là hồ ly......"
Nghe được hai chữ hồ ly, Hồ Minh cảm thấy rốt cuộc mình cũng có thể nhắm mắt rồi, ít nhất trước khi chết, không có bị loài người ngu xuẩn coi như một con chó.
"Tiên sinh, hơi thở của Hồ Minh có chút mỏng manh, nhưng hiện giờ đang ở trong vườn bách thú." Lưu Mao thấy Đạo Niên lười biếng không muốn nhúc nhích, nghi hoặc nói, "Ngài muốn triệu kiến hắn sao?"
"Không cần, cứ để hắn thành thật ở trong vườn bách thú đi."
Lưu Mao: "......"
Tiên sinh đây là không thích Hồ Minh đến mức nào, mới có thể làm một yêu quái đã mở linh trí như hắn ở lại vườn bách thú chứ?
"Chuyện Trường An đi đế đô, nhớ sắp xếp cho tốt."
"đế đô tràn đầy khí vận, có vô số yêu quái tu hành tụ tập ở đó, ngài có muốn nhận lời chào hỏi từ bọn họ không?"
"Không gặp."
"Vâng." Lưu Mao hoàn toàn không ngạc nhiên, vì nếu tiên sinh muốn gặp những thần tiên yêu quái này, thì đấy mới là chuyện kỳ quái.
Mỗi ngày chỉ có một chuyến bay từ thành phố Ngô Minh đến đế đô, hơn nữa thời gian cất cánh còn ở nửa đêm, Thẩm Trường An so sánh vé ở phần mềm mua sắm nửa ngày, quyết định từ bỏ việc ngồi máy bay, sửa thành ngồi tàu hỏa, vì chăm sóc cho sức khỏe của Đạo Niên, cậu còn đặc biệt tìm Lưu Mao hỏi số ID của mọi người để mua năm vé giường nằm.
Vì có thể chăm sóc cho Đạo Niên tốt hơn, lần này Lưu Mao, Thần Đồ còn có chú Triệu cũng sẽ đi cùng.
Sau khi lên tàu, Thẩm Trường An phát hiện có một số hành khách đang nhìn chằm chằm vào Đạo Niên, cậu không biết những người này đang kinh ngạc trước vẻ đẹp của Đạo Niên, hay là đang nhìn chiếc xe lăn dưới người y, nhưng loại ánh mắt quá thẳng thắn này khiến cậu cảm thấy không được thoải mái lắm, vậy nên cậu đã đi ở trước mặt Đạo Niên, chặn những ánh mắt đánh giá của mọi người lại.
Sau khi tìm được vị trí, Thẩm Trường An liền ôm Đạo Niên lên giường, dùng chăn tự đem theo đắp lên người y: "Ngồi xe khoảng mười tiếng mới tới, hay là anh nghỉ ngơi một lát đi, còn không thì chúng ta cùng nhau chơi game một lát nha?"
Không biết là do tuyến xe này ít người, hay là do trái mùa du lịch nên ế mà khoang giường nằm không có bao nhiêu hành khách, cả khoang xe trông có hơi vắng vẻ.
Trên xe có wifi, cũng có ổ cắm điện, chức năng giảm tiếng ồn cũng không tồi, chỉ có một khuyết điểm là vé xe hơi mắc.

Nhưng cũng may hành khách trong xe không nhiều lắm, vì cậu lo rằng Đạo Niên sẽ không quen với môi trường như thế này.
Nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Đạo Niên, không hiểu sao mà Thẩm Trường An lại cảm thấy hơi có lỗi, vì cứ cảm thấy một người giống như Đạo Niên thì có đi hay về cũng phải ngồi trên máy bay riêng, như vậy mới xứng với y.


Là cậu vô dụng, chỉ có thể cung cấp cho Đạo Niên điều kiện đi lại như thế này.
"Nhìn gì vậy?" Đạo Niên thấy vẻ mặt của Thẩm Trường An đổi tới đổi lui, cũng không biết đang suy nghĩ gì trong đầu nữa, dù sao thì từ trước tới nay đứa trẻ loài người này luôn có nhưng ý nghĩ kỳ lạ, y có thể tiếp thu được.
"Không có gì cả, phải để anh chịu ấm ức rồi." Thẩm Trường An ấn góc chăn bên chân giúp Đạo Niên, "Sau này tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ, cố gắng tiết kiệm nhiều tiền hơn."
Cảnh cậu con trai có hiếu, hứa sẽ kiếm nhiều tiền hơn để phụng dưỡng ba mẹ này khiến một chị gái ở bên cạnh nhìn mà không khỏi xuýt xoa khen ngợi: "Tình cảm của hai anh em cậu tốt quá, con trai ruột của tôi cũng chưa từng cẩn thận chăm sóc cho tôi như vậy bao giờ."
Nói xong, cô còn không nhịn được liếc nhìn Thẩm Trường An một cái, như thể đang cảm thấy hơi tiếc vì Thẩm Trường An không phải con trai cô.
"Chị à, chị hiểu lầm rồi, chúng tôi là bạn bè, không phải anh em đâu." Lúc này Thẩm Trường An mới nhận thấy hóa ra có một người phụ nữ khoảng 40 tuổi đang nằm trên chiếc giường ở bên kia, trước đó vì đối phương có kéo rèm nên cậu cũng không biết là có người, "Nhưng dù chúng tôi không phải anh em ruột, nhưng cũng hơn hẳn anh em."
"Trọng tình trọng nghĩa là tốt." Người phụ nữ ngồi dậy dựa vào tường, có lẽ là vẫn có còn sớm nên cô vẫn chưa buồn ngủ hoặc do chuyến hành trình quá nhàm chán, cho nên mới tìm người nào đó nói chuyện cùng.

Một chàng trai vừa đẹp trai vừa ngoan ngoãn như Thẩm Trường An, còn luôn miệng thân thiết gọi mình là chị, thì tất nhiên đây là đối tượng được cô lựa chọn đầu tiên để trò chuyện cùng rồi.
"Hai cậu sẽ xuống trạm cuối ở đế đô, hay là xuống giữa chặng vậy?"
"Dạ ở đế đô."
"Vậy trùng hợp ghê, tôi cũng vậy đó, nhưng mà hai cậu có để ý rằng có rất ít hành khách trên chuyến tàu này không?"
Thẩm Trường An thấy vẻ mặt của chị gái này viết đầy câu "tôi có chuyện để kể, câu mau hỏi tôi đi", liền hợp tác hỏi: "Tại sao vậy?"
"Đó là bởi vì......" Chị gái hạ giọng, "Bởi vì chuyến tàu này bị ma ám."
Cô vừa dứt lời, đèn trong tàu hỏa liền hơi lập loè, tiếng lộc cộc của bánh xe vang lên, khoang tàu vốn còn có người đang nhỏ giọng nói chuyện, lập tức trở nên im bặt.
"Lộc cộc."
Cửa khoang tàu mở ra, một nhân viên bán hàng mặc đồng phục tiếp viên tàu hỏa đẩy xe hàng đi vào, thấy mọi người trên xe đều nhìn chằm chằm vào mình, bước chân hơi khựng lại, nhỏ giọng hỏi: "Có ai muốn mua đồ uống hay đồ ăn nhẹ không?"
Thẩm Trường An mua mấy túi đồ ăn nhẹ, chia cho đám người Lưu Mao một nửa, còn mình thì da mặt dày chen vào cái giường nhỏ của Đạo Niên, bóc đậu phộng nghe chị gái kể chuyện ma.
"Nghe nói ngay sau khi đoàn tàu được khai thông, có một người đã chết trên chiếc xe này, có lẽ là vì người nọ chết rồi nhưng cảm thấy không cam lòng, cho nên mỗi khi đến chạng vạng, hắn liền trà trộn vào trong hành khách, tìm kiếm một kẻ chết thay." Khả năng kể chuyện của chị gái không được tốt lắm, nhưng khả năng tạo bầu không khí lại rất mạnh mẽ, biểu cảm sinh động kia, đã thành công thu hút sự chú ý của tất cả các hành khách trong khoang xe.
Trên khoang này có hoảng 20 hành khách, ngoài năm người Thẩm Trường An ở gần chị gái nhất thì còn có một đôi người yêu, một đôi vợ chồng, cùng với một người đàn ông trung niên trông có vẻ không dễ ở chung.
Thẩm Trường An nhận thấy rằng ngay cả người đàn ông trung niên đó cũng ngừng chơi điện thoại, chờ chị gái kể tiếp.

"Sau này, trên đoàn tàu này lại xảy ra thêm vài vụ tai nạn, luôn có người tái phát bệnh tim, hoặc là không hiểu sao lại ngất xỉu, trong trường hợp xấu nhất, thậm chí còn đột ngột qua đời." Chị gái hít sâu một hơi, "Tôi nói cho mọi người nghe, vài ngày trước, đã có một người chết trên chuyến tàu này đấy, ngay cả một số diễn đàn tâm linh trên mạng cũng đang bàn luận chuyện này đó."
"Chị gái, chị mà cũng lướt xem mấy diễn tâm linh à?" Cô người yêu nhìn sơ có chút dễ mến niềm nở kia, mở miệng thân thiết hỏi han "Thảo nào có được tin nhanh như vậy."
"Phải bắt kịp thời đại chứ." Chị gái cười ha hả nói, "Tôi chơi hết tất cả các ứng dụng Weibo, WeChat, diễn đàn mà các bạn trẻ chơi đấy, 40 tuổi thì sao chứ, tôi vẫn còn trẻ lắm."
Thẩm Trường An thấy chị gái này bắt đầu trò chuyện với đôi người yêu trẻ, liền lấy điện thoại ra tìm kiếm tin đồn về chuyến tàu này.
Chị gái thật sự không có nói dối, đúng là trên một số diễn đàn có xuất hiện một số tin đồn siêu nhiên liên quan đến chuyến tàu này.

Tuy nhiên, có rất nhiều ý kiến khác nhau, không có cái nào đi chung một con đường, vừa nhìn đã biết chỉ là tin vỉa hè, được thêm mắm thêm muối rồi đăng lên trên mạng.
"Đừng sợ." Đạo Niên lấy đi đậu phộng đã bóc vỏ của Thẩm Trường An trong hộp nhỏ, "Trên thế giới này không có ma."
"Tôi không có sợ." Thẩm Trường An liếc nhìn mấy hạt đậu phộng Đạo Niên đã lấy đi, có lẽ ma sẽ sợ cậu hơn đấy.
Chú ý tới ánh mắt của Thẩm Trường An, Đạo Niên do dự một lúc rồi trả hơn một nửa cho cậu.
Thẩm Trường An tiếp tục bóc vỏ đậu phộng và thỉnh thoảng nghe chị gái khoác lác nói chuyện phiếm với đôi tình nhân nhỏ.

Sắc trời ngoài cửa sổ xe dần dần tối lại, cậu thu dọn rác rưởi cùng với bóp tiền, bước xống từ trên giường của Đạo Niên: "Trời tối rồi, anh ngủ một lát đi, tôi cũng đi lên ngủ đây."
Giường ngủ của cậu nằm trên giường Đạo Niên, chân tay của câu dài nên trèo lên rất dễ dàng.
Chị gái và đôi tình nhân nhìn thấy nhóm Thẩm Trường An đã chuẩn bị ngủ, nên cũng đều im tiếng, cả khoang xe đều chìm vào một sự im lặng đến kỳ lạ.

Hai tiếng sau, chú Triệu lấy ra thức ăn đã chuẩn bị sẵn để mọi người ăn một bữa đơn giản, mấy hành khách khác thì phải ăn cơm hộp không ngon, nên khi thấy thế đã lộ ra ánh mắt hâm mộ với nhóm năm người của Thẩm Trường An.
Ăn no ấm bụng nên buồn ngủ, Thẩm Trường An mơ mơ màng màng ngủ một giấc, lúc sau cảm thấy hơi muốn đi WC, liền lấy điện thoại sang nhìn thời gian, đã hơn mười một giờ khuya.

Cậu kéo rèm ra và phát hiện cậu nhân viên tàu hỏa bán đồ ăn nhẹ, đang đẩy một chiếc xe hàng nhỏ đến cạnh giường của Đạo Niên, cậu không suy nghĩ gì mà nhảy xuống ngay: "Cậu có chuyện gì không?"
"Không có việc gì, không có việc gì." Nhân viên tàu hỏa thấy Thẩm Trường An đột nhiên nhảy xuống, liền lùi lại một bước, "Không có việc gì cả, ngài có cần một bữa ăn khuya không?"
"Không cần, cảm ơn." Thẩm Trường An đứng im tại chỗ.
Nhân viên tàu hỏa đẩy xe, chậm rãi rời đi.
"Tôi tỉnh rồi." Đạo Niên kéo rèm ra, nói với Thẩm Trường An đang ôm bụng nhỏ, "Không cần phải lo cho tôi."
"Vậy anh đừng ngủ nha, tôi đi WC một lát." Thẩm Trường An thấy nét mặt của Đạo Niên rất tỉnh táo, đúng là không giống như đang buồn ngủ, mới lon ton chạy vào WC giải quyết chuyện lớn là xả nước.

Sau khi ra khỏi WC, Thẩm Trường An đã bay hết một nửa cảm giác buồn ngủ, thấy Đạo Niên vẫn chưa ngủ, cậu liền ngồi bên giường của y, nói: "Không ngủ được à?"
Cậu cảm thấy hơi hối hận, nếu biết trước thì đặt chuyến bay đêm cho rồi, vì ít nhất là sau khi đến đế đô rồi, Đạo Niên sẽ có thể nghỉ ngơi sớm hơn.
"Người anh em, cậu có đem theo giấy không?" Ông chú trung niên trông có vẻ khó ở chung kia đi đến chỗ họ, hai mắt nhìn Đạo Niên chằm chằm, "Có thể cho mượn một ít giấy không?"
Thẩm Trường An đang định thò tay lấy giấy từ trong túi áo ra, thì đột nhiên chú ý tới sau lưng người đàn ông này, cậu lập tức đưa tay nắm chặt lấy hai tay Đạo Niên: "Không cho mượn, cút đi!"
Tuy dáng người của người đàn ông trung niên rất vạm vỡ, nhưng lại có chút sợ Thẩm Trường An, sau khi nghe cậu nói như vậy, liền nhanh chóng tránh sang bên cạnh.
"Đêm nay sẽ không có ai cho ông mượn đồ đâu." Thẩm Trường An nói bằng nét mặt nặng nề, "Cút về chỗ của mình đi."
Vai người đàn ông trung niên run run, ông ta đứng tại chỗ một lát rồi yên lặng trở về giường ngủ của mình.

Đôi nam nữ trẻ ở tương đối gần bọn họ có nghe thấy động tĩnh từ phía Thẩm Trường An, nhưng họ cũng không nói gì.
Thẩm Trường An quay đầu nhìn Đạo Niên, thấy y đang nhìn mình chằm chằm, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên giải thích như thế nào, đầu óc trống rỗng vài giây: "Ý tôi là trông ông anh kia không giống như người tốt, chúng ta đi ra ngoài, không thể tùy tiện nói chuyện với người lạ được, đúng không."
Ma mượn đồ của người sống, chắc chắn không phải là chuyện tốt gì, nhưng cậu cũng không thể nói thẳng với Đạo Niên rằng, người đàn ông đó không phải người, mà là ma?
"Hơn nữa, lúc nhỏ tôi có nghe một ông cụ nói là nếu gặp phải người cư xử kỳ lạ mượn đồ của mình, thì tuyệt đối không được cho mượn." Thẩm Trường An nhỏ giọng nhắc nhở, "Ai mà biết thứ anh ta mượn là cái gì chứ."
"Đừng có mê tín." Đạo Niên cúi đầu nhìn hai bàn tay vẫn đang nắm chặt của bọn họ, ánh mắt bình tĩnh đến gần như là dịu dàng, "Cậu nói không cho mượn thì không cho mượn."
Ngày thường Trường An ít khi ra ngoài nên đi đâu cũng cảm thấy căng thẳng.

Bé con loài người cần phải đi ra ngoài nhiều hơn, lá gan mới có thể to hơn được, xem ra sau này phải tìm cơ hội đi ra ngoài với cậu nhiều hơn mới được.
Đạo Niên rũ mi xuống, che dấu vẻ lạnh nhạt xuống đáy mắt, nếu lúc nãy Trường An không ngăn cản con ma dám vươn tay mượn đồ của y, có lẽ y sẽ thật sự đưa một tờ giấy ra.
Dám mượn đồ của Thiên Đạo thì cũng chỉ có thể lấy ra thứ quý giá nhất để trả lại.
"Hóa ra hai người đang ở trong mối quan hệ này à?" Chị gái ở giường đối diện thò đầu ra khỏi rèm, nhìn thấy hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Thẩm Trường An và Đạo Niên, lập tức hiểu ra, ngay sau đó hạ giọng, nói, "Không sao hết á, tôi có thể hiểu hai người mà, tình yêu là bình đẳng."
Nói câu này xong, cô lại nhanh chóng rụt đầu vào trong rèm.
Thẩm Trường An mờ mịt chớp mắt, chị gái này đang nói gì vậy?
____ ____ ____
Tác giả có lời muốn nói.
Chị gái trung niên: Tôi là một người theo kịp thời đại, có tư tưởng giác ngộ nha~.