Phấn Đấu Cho Khoa Học

Chương 90: 90: Khắc Tinh Của Người Xấu




Đội trưởng Hà vừa nhận được điện thoại từ bệnh viện cho biết ở Lão Thành xảy ra một vụ tai nạn ô tô gây ách tắc giao thông, xe cấp cứu không vào được, họ sẽ điều động một bác sĩ có giấy phép hành nghề gần đó đến sơ cứu đơn giản cho nạn nhân.
Cúp điện thoại, đội trưởng Hà nóng lòng đến mức hận không thể đánh gã đàn ông một trận, loại cầm thú biế.n thái này, sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, hai đứa nhỏ này mới có bao nhiêu tuổi đâu chứ?
Thảo nào mùi mà ông ngửi được khi còn ở ngoài cửa vừa rồi lại kỳ lạ như vậy, gã này không chỉ xịt khử mùi trong phòng, mà còn dùng lạp xưởng có mùi khá nặng để che đi.
Ngay lúc ông đang lo lắng cho tánh mạng của hai cô gái thì nhìn thấy một nhóm bác sĩ y tá mặc áo blouse trắng xông vào, ông có chút khó hiểu, chẳng phải đã nói không thể đến được sao?
Lại nhìn những động tác nhanh nhẹn và điêu luyện của các bác sĩ và y tá này, đội trưởng Hà yên lòng, tự giác nhường lại không gian, lấy găng tay ra bắt đầu lấy mẫu ở hiện trường.
Ông nghi ngờ thịt dùng để làm lạp xưởng, không chỉ là thịt heo, mà có khả năng là có cả......
Quay đầu nhìn hai người bị hại đã được tháo dây thừng, đặt trên cáng cứu thương, sắp bị nâng ra ngoài, đội trưởng Hà mới nhớ tới hỏi: "Khoan đã, mấy người đến từ bệnh viện nào vậy?"
"Xin chào đồng chí cảnh sát, đây là thông tin bệnh viện của chúng tôi." Người phụ nữ bị Đạo Niên và Thẩm Trường An lãng quên lấy ra một tấm danh thiếp từ trong áo khoác, "Xe cấp cứu của chúng tôi tình cờ ở gần đây, sau khi nhận được thông báo từ ông chủ, đã lập tức đến đây."
Vừa thấy tên bệnh viện, trái tim đội trưởng Hà run lên, bệnh viện này vô cùng nổi tiếng, trong đây có vài bác sĩ nổi tiếng làm việc, tỷ lệ chữa khỏi một số bệnh nan y rất cao, nhược điểm duy nhất là chi phí cũng cực kỳ cao.
Không có vấn đề gì trong việc giao hai nạn nhân cho họ, ông chỉ lo gia đình người bị hại không lo được chi phí điều trị cao như vậy mà thôi.
"Ngài hãy yên tâm, ông chủ của chúng tôi cảm thấy rất đồng cảm với nỗi đau mà người bị hại gặp phải, cho nên tất cả chi phí cho lần trị liệu này đều được miễn phí." Người phụ nữ cười ôn hòa, dường như trên người cô có một loại hơi thở gọi là trách trời thương dân, "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho hai nạn nhân."
"Không biết ông chủ của quý bệnh viện là......"
"Đây là ông chủ của chúng tôi." Người phụ nữ giới thiệu Đạo Niên, "Chúng tôi chỉ làm theo ý muốn của ông chủ thôi."
Đội trưởng Hà liền hiểu, hóa ra là người đàn ông xui xẻo có siêu xe bị đồ rơi trúng này.

Sự việc này đúng là trùng hợp, chỉ là một chậu hoa rơi xuống từ trên trời, nhưng kết quả lại lôi ra một vụ án bắt cóc giết người, cuối cùng ông chủ lớn bị đồ rơi trúng xe còn kêu bệnh viện nhà mình đến cứu người bị hại, người ta có quay phim truyền hình thì cũng ngại mà không nỡ phát sóng tình tiết kiểu này đâu.
"Đội trưởng Hà, chúng tôi đã tìm thấy rất nhiều viên thuốc khử mùi và hạt hút nước trong tủ quần áo." Sau khi hai cảnh sát khác bắt trói người đàn ông lại xong, họ bắt đầu tìm kiếm mô cơ mà hai người bị hại đã mất, nhưng không may là họ không tìm thấy gì cả.
"Tôi đã nhờ đồng nghiệp gọi điện cho nhà trường, yêu cầu nhà trường kiểm tra xem có học sinh nào trong trường mất tích trong hai ngày qua hay không."
Sau khi đội trưởng Hà vội vàng cảm ơn Đạo Niên xong, liền bắt đầu tiến hành tìm tòi ở hiện trường, mặc kệ đó là sợi tóc dưới gầm giường, hay là một vài thứ bị nghi là gàu, ông cũng không dễ dàng bỏ qua.
Thẩm Trường An lo rằng bọn họ sẽ phá hư hiện trường nên đã kéo Đạo Niên lùi ra ngoài cửa, một lúc sau, tổ dân phố, Bộ Dân chính, cùng với lực lượng hỗ trợ từ đồn cảnh sát đều đã đến.

Vụ án hung ác kiểu này cần phải được điều tra rõ ràng trong thời gian ngắn nhất có thể, nếu không sẽ chỉ khiến cho người dân hoảng sợ mà thôi.

Vài ngày trước, sự việc về tin đồn có cương thi ở thành phố Ngô Minh, khiến cho địa phương sứt đầu mẻ trán, đã trở thành tài liệu giảng dạy tiêu cực cho các thành phố và quận gần họ.
"Tiên sinh." Sau một trận ầm ĩ ngắn ngủi, hành lang đã an tĩnh lại.

Dưới lầu đã căng dây cảnh báo, các nhân viên thì đang bận rộn khám xét hiện trường để xem có nạn nhân nào khác không, nơi ba người họ đứng lập tức trở thành mảnh đất yên tĩnh bên cạnh nơi bận rộn.
Người phụ nữ trịnh trọng làm một cái lễ với Đạo Niên, cái lễ này không giống như một nghi thức của hiện đại, nhưng cô làm lại không xuất hiện chút đột ngột nào cả.
Thái độ của Đạo Niên dành cho cô lại rất lãnh đạm, chỉ khẽ gật đầu mà thôi.
Vẻ mặt của người phụ nữ dường như có chút thất vọng, cô quay đầu nhìn Thẩm Trường An, công đức mạnh mẽ trên người đối phương, làm cô không khỏi sinh lòng kính nể: "Xin chào Thẩm tiên sinh."
"Chào cô."
"Thẩm tiên sinh không cần dùng đến kính ngữ với tôi đâu, tôi họ Bạch, tên Tham, là bạn lâu năm của lão Triệu." Cảm xúc của Bạch Tham dành cho Thẩm Trường An vô cùng phức tạp, cô từng có vô số ý nghĩ về Thẩm Trường An, nhưng khi nhìn thấy người thật, cô như bị đánh một gậy lên trán.
Có một câu cứ văng vẳng trong đầu cô, cô là thứ gì chứ, cũng xứng có tên họ trước mặt tiên sinh sao?
Một tâm hồn của con người rực rỡ và ấm áp như vậy, đã rất lâu rất lâu rồi cô không gặp được.
Bạn lâu năm của lão Triệu?
Thẩm Trường An đột nhiên nhớ lại một chuyện: "Khoảng thời gian trước, lão Triệu có mang về một bao nấm bạch linh, nghe nói ăn vào rất tốt cho cơ thể......"
"Đó là tôi hái về đấy, nếu cậu thích, lần sau tôi sẽ hái về nhiều hơn." Bạch Tham cảm thấy, mình yêu thầm Thiên Đạo đại nhân mà, hẳn phải lãnh khốc vô tình với Thẩm Trường An, sau đó dùng vẻ đẹp đánh bại lòng tự tin của cậu mới đúng chứ, nhưng mà khi đối diện với gương mặt kia của Thẩm Trường An, khóe miệng cô lại không tự chủ được mà cười lên.
"Không, không cần đâu." Thẩm Trường An nhớ lại việc mình gặp phải ảo giác vào tối hôm đó, liền cảm thấy mất mặt.
"Đừng khách sáo, chỗ tôi còn nhiều đồ tốt ăn vào tốt cho cơ thể lắm, ngày mai tôi sẽ kêu người mang đến cho lão Triệu." Bạch Tham nói, "Lão Triệu không giỏi gì khác, chứ tay nghề nấu cơm thì không ai có thể sánh bằng đâu."
Thẩm Trường An: "......"
Đau đầu.

"Cậu ấy không thể ăn những thứ đó." Đạo Niên nãy giờ không nói gì, nhàn nhạt nói, "Cô phải đi rồi."
"Tiên sinh......" Nụ cười trên mặt Bạch Tham đông cứng lại, cô muốn ngẩng đầu nhìn Đạo Niên, nhưng lại không dám, cô đã không gặp lại tiên sinh gần một trăm năm, ngày thường cũng chỉ dám liên lạc với lão Triệu bằng danh nghĩa tặng đồ, thậm chí còn không có cả tư cách đến gần phủ thần nơi tiên sinh đang cư trú.
Khoảng thời gian trước, có một tin đồn lan rộng trong hai cõi thần yêu, nói rằng có một người rất được yêu quý sống bên cạnh tiên sinh, vì người này mà phủ thần đã được đặt ở thành phố Ngô Minh, lúc ấy cô không để trong lòng, chỉ cảm thấy phủ thần ở thành phố Ngô Minh cũng tốt, vì ít nhất......!Khoảng cách giữa cô cùng và tiên sinh, dường như đã gần hơn một chút.
Đến tận bây giờ cô vẫn không quên được cảnh lần đầu gặp tiên sinh.
Trong nền tuyết trắng xóa, cô cắm rễ dưới nền tuyết, ngửa đầu nhìn không trung.

Đột nhiên, cổng trời mở toang, một người đàn ông đẹp trai tuấn tú mặc áo choàng trắng, búi tóc, đội mão ngọc bước đến trên nền tuyền.
Đôi mắt y lạnh hơn cả tuyết, làn da của y cũng trắng hơn cả tuyết, mọi vật trên thế gian đều cúi đầu trước mặt y.
Lúc ấy, cả một củ nhân sâm là cô đều run lên, sao trên đời này lại có người đàn ông đẹp đến như vậy chứ?
Nhưng ánh mắt nóng bỏng của cô cũng không làm người đàn ông dừng lại, thậm chí y cũng không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, cứ lướt qua như thế, có lẽ trong mắt y không có thứ gì là tồn tại, cũng không có bất cứ thứ gì đáng để y nhìn lại lần hai.
Trong hai ba ngàn năm kể từ đó, mỗi lần Bạch Tham nhìn thấy y, y đều lãnh đạm như vậy.

Y tiên nói cho cô, Thiên Đạo không có tình cảm, mọi cảm xúc vui sướng, sự sống và cái chết trên thế gian, trong mắt y đều như mây tụ mây tan, không có nghĩa gì cả.
Bạch Tham cho rằng, thời gian vẫn sẽ chậm rãi trôi qua như vậy, cho đến khi tuổi thọ của cô đi đến cuối.

Nhưng hôm nay cô đột nhiên phát hiện, đôi mắt của tiên sinh rất sống động, đôi mắt của y cuối cùng cũng tồn tại tình cảm, không còn lạnh lùng như tuyết nữa.
Kiểu nam thần lạnh nhạt này, cuối cùng cũng vì có tình cảm mà trở nên mê người hơn, nhưng tiếc rằng đối tượng làm y trở nên mê người lại không phải là mình, mà khổ nỗi đối tượng này cũng hợp khẩu vị của mình nữa chứ, chuyện này đủ để nhân sâm rớt vài cọng rễ sâm mà.
Cái thứ như tình cảm này, đúng là khiến yêu phải tiều tụy.
"Tiên sinh và Thẩm tiên sinh hãy nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước." Thấy Đạo Niên chẳng thèm cho mình một ánh mắt, rốt cuộc Bạch Tham cũng hết hy vọng, cô gật đầu với Thẩm Trường An và Đạo Niên, "Tôi, tôi đi trước đây."

"Tạm biệt, đi đường cẩn thận." Thẩm Trường An cười xán lạn với cô.
Bạch Tham muốn mỉm cười đáp lại, nhưng thấy Thiên Đạo đại nhân đang nhìn mình bằng khuôn mặt không cảm xúc, cô liền thu lại nụ cười, thức thời rời khỏi.
Đi xuống lầu, cô thấy người dân chen tới chen lui ngoài dây cảnh báo, thậm chí còn có người hỏi cô, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, không hiểu sao cô lại cảm thấy mình cũng giống như đám người đang hóng hớt này vậy, tự cho là có thể khoa tay múa chân với chuyện này, nhưng trong mắt đương sự, cô chỉ là người qua đường không tồn tại.
Hiểu được điều này, Bạch Tham có chút mất mát, cô cất tay vào túi áo khoác, mặc kệ đám đàn ông nhân cơ hội muốn tới gần mình, bước nhanh rời đi.
Chỉ có như vậy, cô mới có thể trông giống như nữ thần hơn một chút.
"Đội trưởng Hà, không tìm thấy dấu viết nào của những nạn nhân khác tại hiện trường cả."
"Đội trưởng Hà, chúng tôi tìm thấy một số bức ảnh của người vợ đã qua đời của nghi phạm trong nhà gã, chúng tôi đã kiểm tra thông tin vợ cũ của gã, vợ cũ của gã chết vào tháng mười một hai năm trước, nguyên nhân cái chết là do nhảy lầu tự tử, chúng tôi còn tìm tới thấy video nghi phạm khóc sau khi vụ việc xảy ra nữa."
Đội trưởng Hà mở video, người đàn ông trong video mặc áo sơ mi trắng, khóc đến độ không thể đứng thẳng, mặc cho ai cũng nghe thấy được sự tuyệt vọng và đau khổ trong tiếng khóc của gã.
"Xác định là tự sát, mà không phải......"
"Bác sĩ pháp y đã tiến hành kiểm nghiệm, trên cơ thể người chết cũng không có vết thương do dị vật gây ra, khi vụ việc xảy ra thì nghi phạm đang ở trường, có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm."
"Hai người qua đường nhiệt tình lúc nãy còn ở đây không?" Đội trưởng Hà tắt video, thở dài nói, "Tôi muốn nói chuyện với hai vị tiên sinh đã phát hiện ra nạn nhân."
"Bọn họ đang ở bên ngoài, đồng nghiệp đã giữ bọn họ lại."
"Tốt." Đội trưởng Hà bước ra khỏi cửa ở hiện trường, thấy Thẩm Trường An và Đạo Niên ngồi trong một góc của cầu thang, cũng không biết ai đã lấy ghế họ ngồi, thậm chí họ còn đang cầm một tách trà nóng trong tay nữa.
"Ngại quá, hai vị tiên sinh, có lẽ vụ án này sẽ làm mất chút thời gian của hai người." Đội trưởng Hà đi đến trước mặt Thẩm Trường An, rồi nhìn thấy cánh cửa của căn phòng trên tầng bốn mở ra, một bà cụ 5-60 tuổi cầm theo một túi bánh quy bước tới.
Được rồi, ông biết tách trà nóng mà hai người họ cầm trong tay là ai cho rồi.
Bà cụ nhìn thấy đội trưởng Hà lại đây, đưa đậu phộng cho Thẩm Trường An, rồi nói nhỏ: "Này chàng trai, ăn chút gì đó lót bụng đi, có chuyện gì nhớ kêu bà."
Nói xong còn liếc nhìn đội trưởng Hà một cách cảnh giác.
"Chị gái à, hai vị tiên sinh này là những người tốt bụng, tôi chỉ muốn tìm hiểu chút tình huống với bọn họ mà thôi, ngài đừng lo." Đội trưởng Hà bị vẻ mặt của bác gái làm cho dở khóc dở cười, liền giải thích mục đích của mình, "Ngoài đây lạnh lắm, ngài về phòng nghỉ ngơi đi."
Lúc này bà cụ mới yên tâm rời đi.
Thẩm Trường An sinh ra đã được người lớn tuổi thích, nhìn ma nữ đi theo sau đội trưởng Hà ra đây, cuối cùng cũng nhớ ra tại sao cậu lại cảm thấy ma nữ này rất quen mắt.
Mấy tháng trước, bầu trời bỗng đổ mưa to, lúc cậu về nhà thì trông thấy ma nữ bị mái tóc dài che mặt này vội vàng chạy xuống từ trên hàng hiên, suýt nữa còn đụng trúng cậu.
Trương đại gia nói ma nữ là Địa Phược Linh, bởi vì ánh sáng công đức trên người mình quá mạnh, cho nên đã làm cho ma nữ ở cùng tầng với cậu vô cùng khó chịu, cuối cùng thừa dịp bầu trời đổ cơn mưa trăm năm có một lần gì đó, vội vàng chạy trốn.
Một Địa Phược Linh phải vất vả lắm mới trốn khỏi thành phố Ngô Minh được, thế mà lại tới thành phố thuộc tỉnh lỵ này, vả lại còn đi theo sau người đàn ông kia, đến tột cùng là vì cái gì vậy?

"Tiên sinh, tôi là một trong những cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án này, tôi họ Hà, ngài có thể gọi tôi là lão Hà." Đội trưởng Hà móc ra một gói thuốc lá từ trong túi, đưa một điếu cho Thẩm Trường An.
"Cảm ơn, tôi không hút thuốc." Sau khi Thẩm Trường An từ chối xong thì nói thêm, "Bạn tôi cũng không hút thuốc đâu."
Nghe thấy hai người họ đều không hút thuốc, đội trưởng Hà liền lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, để lên lỗ tai: "Sự việc lần này, vô cùng cảm ơn hai vị tiên sinh đã giúp đỡ, nghi phạm rất gian xảo, thậm chí còn biết che giấu mùi máu trên người như thế nào, cũng may mà ngài phát hiện kịp thời."
Ông chuyển sự chú ý sang Thẩm Trường An: "Xin hãy tha thứ cho hành động mạo phạm của tôi, nhưng tôi rất muốn biết, sao ngài lại biết rằng có hai nạn nhân bị giấu trong tủ đồ vậy?"
Thẩm Trường An nhìn ma nữ sau lưng đội trưởng Hà, muốn nói lại thôi.
Đương nhiên là do ma nữ đi theo sau lưng ông nói cho tôi rồi......
Dường như ma nữ đã cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Trường An, cô rụt rè rụt người lại, dùng hành động của mình chứng minh cho Thẩm Trường An thấy, cô hoàn toàn không có ý định hại cảnh sát nhân dân.
"Đội trưởng Hà." Có một tiểu cảnh sát vội vàng chạy đến trước mặt đội trưởng Hà, ánh mắt vi diệu liếc nhìn Thẩm Trường An một cái, kéo đội trưởng Hà sang một bên, nói nhỏ: "Đội trưởng Hà, chúng tôi điều tra được một số chuyện có hơi kỳ lạ."
"Chuyện gì?" Đội trưởng Hà thấy đồng nghiệp cố ý né tránh hai người dân nhiệt tình, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ hai người này cũng có vấn đề.

Nghĩ đến hai người bị hại đã được đưa đến bệnh viện nằm dưới danh nghĩa của họ, đội trưởng Hà không khỏi cau mày.
"Chúng tôi điều tra được người thanh niên phát hiện hai nạn nhân mang họ Thẩm, là viên chức của Bộ Dân chính thành phố Ngô Minh, anh đoán xem địa chỉ nhà cậu ấy ở đâu?"
"Bớt nói nhảm, nói thẳng luôn đi." Đội trưởng Hà lại ngậm điếu thuốc vào trong miệng.
"Chúng tôi điều tra được, địa chỉ nhà của cậu ấy nằm trong tòa nhà nơi nghi phạm đã từng sinh sống trước khi chuyển khỏi thành phố Ngô Minh, vả lại bọn họ còn ở cùng một tầng nữa đó." Nói đến đây, giọng điệu của đồng nghiệp trở nên vi diệu hơn, "Chúng tôi được biết, từ sau khi vợ của nghi phạm nhảy lầu tự tử, tòa nhà đó luôn bị đồn là bị ma ám, nhưng sau khi vị Thẩm tiên sinh này dọn đến thì tin đồn dần biến mất."
"Có lẽ chỉ là trùng hợp......" Đội trưởng Hà không có tư tưởng mê tín.
"Không, tôi còn phát hiện, có một số thông tin trong hồ sơ lý lịch của vị Thẩm tiên sinh này, bộ phận của chúng tôi không có quyền xem xét, nhưng dù vậy, chúng tôi cũng điều tra được rất nhiều thứ."
"Là thứ gì?"
"Có lẽ vị Thẩm tiên sinh này là khắc tinh của người xấu đấy, chỉ trong một năm ngắn ngủi, cậu ấy đã giúp cảnh sát phá rất nhiều vụ án."
____ ____ ____
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Trường An, khắc tinh của người xấu.
Thiên Đạo Niên, sát thủ lạnh nhạt..